Cũng không phải Diệp Hiên lòng dạ đàn bà, hắn càng không xem mình là chính nhân quân tử, mà Tôn Ngộ Không có kiêu ngạo của mình, hiện tại hai người công bằng đánh một trận, nếu hắn thật sự nhúng tay vào là vũ nhục Tôn Ngộ Không.
Huống hồ di chứng của Kiếp Tiên biến của hắn đã biểu hiện ra, bản thân đang ở trong trạng thái suy yếu, cho dù hắn gia nhập trận chiến cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Giờ phút này, Diệp Hiên cau mày, hắn không ngừng suy nghĩ nên giải quyết Xi Vưu như thế nào, nếu cứ trì hoãn, lại có một vị Cổ Vu xuất hiện đừng nói bộ chúng Thiên Đình của hắn sẽ lâm vào nguy cơ, cho dù Tôn Ngộ Không cũng phải chịu đại kiếp nạn, đây cũng không phải kết quả hắn muốn nhìn thấy.
Bỗng nhiên, một chút ánh sáng màu lam sinh sôi nảy nở trong thiên địa, một bóng dáng hư ảo từ chân trời bay tới, mơ hồ làm cho phương thiên địa này ngưng trệ này, một cỗ khí tức không cách nào tưởng tượng tràn ngập bầu trời vô tận.
- Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp.
Vạn cổ mênh mông, thiên địa du dương, một đạo thanh quang vạn trượng buông xuống hai người đang kịch liệt chém giết, một cỗ khí tức cực kỳ đáng kinh sợ nở rộ trong thiên địa.
Phanh!
Nổ tung kình thiên, quang ảnh đan xen, chỉ thấy Xi Vưu cùng Tôn Ngộ Không đối đầu một kích xong hoàn toàn tách ra, càng khó khăn lắm mới tránh được thanh quang này buông xuống, ánh mắt hai người hiện ra vẻ nghiêm trọng nhìn về phía người tới.
Lúc này, đôi mắt Diệp Hiên híp mắt nhìn thẳng người tới, vẻ nặng nề dâng lên đáy mắt.
- Hai vị đạo hữu tỏa ra lệ khí quá nặng, không bằng tạm thời dừng tay, nghe bần đạo nói một lời, được không?
Tản bộ mây trời, nhàn nhã đi bộ, khi hào quang dần dần tiêu tán, một vị đạo nhân mặc áo lam hiện ra, chỉ thấy người này mày kiếm tinh mục, mặc trang phục đạo gia, trong tay càng kéo theo một hồ lô màu xanh, làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ thần bí.
- Lục - Áp – Đạo – Nhân.
Bỗng nhiên, Xi Vưu gằn từng chữ, trực tiếp nói ra tên người đến, nếu nghe kỹ sẽ phát hiện trong thanh tuyến của Xi Vưu lại ẩn chứa một tia rung động, điều này cũng chứng minh trong nội tâm hắn kích động đến mức nào.
- Lục Áp?
Diệp Hiên nhướng mày, không ngừng nhìn kỹ thanh y đạo nhân, khi hắn nhìn thấy hồ lô màu xanh trong tay đạo nhân, vẻ kinh nghi hiện ra đáy mắt hắn.
Ông!
Tôn Ngộ Không lặng lẽ quay về bên cạnh Diệp Hiên, ánh mắt nhìn Lục Áp đạo nhân cũng kinh nghi bất định.
- Huynh đệ, ta từng nghe Bồ Đề lão tổ nói qua, Lục Áp đạo nhân có tu vi cực kỳ khủng bố, càng có lai lịch cực lớn.
Tôn Ngộ Không truyền âm.
Nghe lời của Tôn Ngộ Không, Diệp Hiên âm thầm gật đầu, không cần Tôn Ngộ Không nói, hắn cũng biết Lục Áp đạo nhân này tuyệt đối không dễ chọc, càng là tồn tại cực kỳ đáng sợ trong Chuẩn Thánh.
Lục Áp!
Chuẩn Thánh thời hồng hoang, không ai biết lai lịch của hắn, cũng không ai biết gốc rễ của hắn, chỉ là từ khi khai thiên tích địa tới nay, người này vẫn luôn tồn tại, mà chỗ đáng sợ nhất của hắn chính là Bảo Hồ Lô trong tay.
Bảo Hồ Lô lai lịch thần bí, càng cực kỳ khủng bố, ngay cả Chuẩn Thánh đối mặt với vật này đều cực kỳ e ngại, càng có một cái tên uy chấn tam giới.
Trảm Tiên Phi Đao.
Bốn chữ đơn giản tràn ngập khủng bố cực đoan. Nhìn Xi Vưu trước đó cuồng ngạo hung lệ, nhưng khi Lục Áp xuất hiện, vu quang quanh thân ầm ầm bốc lên, bản thân sớm đã nghiêm phòng tử thủ, chính là đang kiêng kỵ Trảm Tiên Phi Đao trong tay Lục Áp.
Trảm thủ cấp người, diệt nguyên thần người, phàm là người bị Trảm Tiên Phi Đao chém đi thủ cấp không cách nào tái sinh, càng phải chết không thể nghi ngờ.
Mặc dù Xi Vưu là người của Vu tộc, Vu tộc cũng không có Nguyên Thần, nhưng thân thể của bọn họ không khác gì Nguyên Thần, đừng thấy thân thể Xi Vưu cực kỳ đáng sợ, nhưng hắn cũng không dám ngạnh đón Trảm Tiên Phi Đao, nếu thật sự bị chém thủ cấp, hắn thật sự sẽ chết thảm tại chỗ.
Hơn nữa, Trảm Tiên Phi Đao chỉ là một, nguyên nhân chân chính khiến Xi Vưu kiêng kỵ là do lục áp đạo nhân này thân phận thần bí, nghi ngờ cũng không phải người tam giới, rất có khả năng hỗn độn sinh ra tiên thiên sinh linh.
Tiên thiên sinh linh, hỗn độn sinh ra.
Truyền thuyết kể rằng Bàn Cổ đại thần khai thiên tích địa, có ba ngàn ma thần đến ngăn cản, Bàn Cổ đại thần trong cơn giận dữ giết sạch ba ngàn ma thần, sau đó khai thiên diêm địa, lúc này mới có thiên địa Hồng Hoang xuất hiện.
Ba ngàn ma thần là sinh linh trời sinh, Bàn Cổ đại thần cũng là sinh linh trời sinh, Hồng Quân Đạo Tổ càng là sinh linh trời sinh, mà thân phận Lục Áp thần bí cũng rất có khả năng chính là hỗn độn sinh ra.
Trước có Hồng Quân sau có thiên, Lục Áp đạo nhân còn ở phía trước.
Đây là một câu nói vẫn lưu truyền giữa Chuẩn Thánh, từ những lời này cũng có thể nhìn ra Lục Áp này cực kỳ thần bí, ngay cả Chuẩn Thánh cũng không có ai nguyện ý trêu chọc hắn.
- Lục Áp, đây là chuyện Vu tộc ta và Thiên Đình, không biết ngươi đi đến tổ địa Vu tộc ta có gì chỉ giáo?
Đôi mắt Xi Vưu híp lại, trầm thấp lên tiếng, thăm dò Lục Áp đạo nhân.
- Trấn Nguyên đại tiên là bạn thân của bần đạo.
Nghe nói Diệp Thiên Đế bị Vu tộc ức hiếp, đặc biệt mời bần đạo đến đây trợ giúp Diệp Thiên Đế một tay.
Lục Áp đạo nhân mỉm cười lên tiếng, mang theo thiện ý gật gật đầu với Diệp Hiên.
- Ngươi...... ?
Chuyện khiến Xi Vưu lo lắng nhất xuất hiện, cầm Xi Vưu đao trong tay, đôi mắt hung lệ gắt gao nhìn chằm chằm Lục Áp, vẻ cực kỳ nặng nề xẹt qua đáy mắt.
Một Tôn Ngộ Không đã làm cho hắn khó xử, giờ phút này xuất hiện Lục Áp đạo nhân càng thêm khủng bố, đây quả thực chính là đại nạn Vu tộc không thể tưởng tượng được, làm sao không làm cho đáy lòng Xi Vưu cảm thấy khủng hoảng?