Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn (Dịch Full)

Chương 961 - Chương 961 - Rơi Nước Mắt Khẩn Cầu

Chương 961 - Rơi nước mắt khẩn cầu
Chương 961 - Rơi nước mắt khẩn cầu

- Không có khả năng?

Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, đôi mắt dần dần âm lãnh xuống, nói:.

- Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, là tất cả tộc nhân Vu tộc ngươi quan trọng, hay là một Đại Nghệ quan trọng, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn toàn bộ Vu tộc chôn cùng Đại Nghệ?

Tất cả đều yên tĩnh, trời đất im lặng.

Diệp Hiên vừa dứt lời, Xi Vưu giật mình tại chỗ, cái đầu vốn cao ngạo đều cúi xuống, chỉ là hai đấm và thân thể đang run rẩy của hắn chứng minh tâm thần hắn đang rung chuyển.

- Tốt, bổn vu đồng ý ngươi.

Hơn mười hơi thở trôi qua, Xi Vưu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Hiên, trong mắt lại có huyết lệ lăn xuống, âm thanh của hắn cực kỳ tĩnh mịch, tựa như mất đi linh hồn.

Xi Vưu hắn liều mạng không nổi, nếu chỉ có một mình hắn, hắn có thể lựa chọn đồng quy vu tận với Diệp Hiên, nhưng cả Vu tộc ở phía sau hắn, hắn căn bản không có khả năng phát động Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận để cho cả Vu tộc chôn cùng Diệp Hiên.

Xi Vưu hắn đánh cuộc không nổi, hắn có thể nhìn ra Diệp Hiên là một người điên cuồng, một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, giờ phút này cũng chỉ có hy sinh một mình Đại Nghệ mới có thể khiến Diệp Hiên lui đi, để Vu tộc được bảo toàn.

- Bởi vì cái gọi người thức thời mới là tuấn kiệt, ngươi lựa chọn rất chính xác.

Diệp Hiên mỉm cười, làm cho người ta có một loại cảm giác mưa thuận gió hoà.

Binh qua tức ngừng, thiên địa tịch mịch.

Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận đang rút đi, Diệp Hiên và Tôn Ngộ Không cũng thu hồi binh khí, phương thiên địa này một lần nữa khôi phục lại thanh minh, chỉ là khuất nhục cực lớn tràn ngập trong lòng mỗi một người Vu tộc.

Từ khi thiên địa mở ra tới nay, Vu tộc cường thế bá đạo, ngay cả đối mặt với Thượng cổ Yêu Đình cũng cực kỳ hung hãn, nhưng hôm nay lại bị Diệp Hiên ức hiếp, đây chính là chuyện chưa từng có, càng khiến bọn họ vô cùng nhục nhã.

Mỗi một vị Vu tộc đều cực kỳ phẫn hận, chỉ là bọn họ dám giận mà không dám nói, chỉ là hạt giống thù hận đã được chôn xuống, tương lai tất sẽ nở hoa kết quả.

- Đi mang Đại Nghệ đến đây!

Giọng nói của Xi Vưu có chút mệt mỏi, càng tràn ngập suy đồi.

- Không cần, bổn vu đã tới.

Bỗng nhiên, một tia vu quang nở rộ, chỉ thấy phía chân trời hiện ra một nhân ảnh, thân thể hắn bị vu quang che lấp, chỉ có đầu hoàn toàn không tổn hao, không phải Đại Nghệ thì còn là người nào?

- Diệp Hiên!

Đại Nghệ, tuyệt thế cường giả của Vu tộc, trong trận chiến Thiên Đình, thân thể hắn bị Diệp Hiên đánh nát, chỉ còn lại một cái đầu chạy về Vu tộc, nhưng hắn thế nào cũng nghĩ không ra, Diệp Hiên dĩ nhiên giết về phía Vu tộc.

Nhưng thân là Vu tộc Đại Vu, lại là tuyệt thế cường giả của Vu tộc, ở trước mặt sinh tử tồn vong của Vu tộc, hắn tuyệt đối không có khả năng lần thứ hai chạy trốn.

Từ đầu đến cuối, hắn đều nhìn thấy tất cả những gì Vu tộc gặp phải, ngay cả Xi Vưu Cổ Vu cũng đã vô lực cứu vãn, nếu hắn không xuất hiện, trận họa này cuối cùng sẽ mang đến tai họa diệt tộc cho Vu tộc.

Đại Nghệ cũng không sợ chết, càng sẽ không sợ chết, hắn cũng biết chỉ có mình chết mới có thể làm cho Vu tộc vượt qua một trường kiếp nạn, chỉ là hắn cũng rất cao hứng, bởi vì sau khi hắn chết, Diệp Hiên không lâu sau cũng sẽ ngã xuống, bởi vì Vu tộc sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thân thể bị hủy, tu vi giảm mạnh, cho dù Đại Nghệ hôm nay có thể không chết, nhưng muốn trùng tu thân thể của hắn ít nhất cũng cần ngàn vạn năm, hơn nữa cả đời cũng không cách nào bước vào trong Chuẩn Thánh, hắn cũng sớm nhìn không thấy bất kỳ hy vọng gì.

- Rất tốt, ngươi mình xuất hiện.

Ầm ầm!

Càn khôn đảo lộn, đấu chuyển tinh di, Diệp Hiên giơ ra một chưởng, trực tiếp giam cầm Đại Nghệ đến bên cạnh, bàn tay đặt ở trên đầu của hắn, trong mắt xẹt qua một tia sát khí âm hàn.

- Diệp Hiên, cứ giết ta!

Rơi vào trong tay Diệp Hiên, Đại Nghệ cũng không sợ hãi, ngược lại cất tiếng cười điên cuồng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra vẻ đầy thù hận.

- Ta rất bội phục người không sợ chết, đáng tiếc, ngươi cũng không phải một trong số đó, hôm nay tiễn ngươi lên đường.

Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, ngón tay của hắn đang phát sáng, giống như sau một khắc sẽ tiêu diệt Đại Nghệ.

- Diệp Hiên, ngươi không nên quá đắc ý, hôm nay ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi đừng quên, tương lai Tổ Vu xuất thế, các đại Cổ Vu trở về, bọn họ cuối cùng sẽ báo thù cho ta.

Đại Nghệ liên tục cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện ra vẻ thương hại.

Nhìn bộ dáng anh dũng hy sinh của Đại Nghệ, khóe miệng Diệp Hiên lộ ra một nụ cười quỷ dị nói:.

- Đáng tiếc a đáng tiếc, ngươi nhìn không thấy ngày đó.

- Ngươi có thể đi chết!

Diệp Hiên tàn khốc lên tiếng, một chưởng đánh tới Đại Nghệ, Đại Nghệ nhắm hai mắt lại, trên mặt hiện ra vẻ giải thoát.

- Dừng tay!

Bỗng nhiên, một tiếng quát run rẩy truyền đến từ phương xa, chỉ thấy hai đạo quang ảnh bắn tới, tiếng quát vưa rồi làm cho Diệp Hiên nhướng mày, giương mắt nhìn về phía người tới.

Hai đạo lưu quang chớp mắt mà đến, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Hiên, khi ánh sáng tiêu tán, Quảng Hàn tiên tử cùng Khoa Phụ cũng hiện ra trước mặt Diệp Hiên.

- Tiểu Nga, nàng muốn cứu hắn?

Đôi mắt Diệp Hiên híp lại, sắc mặt có chút khó chịu, nhìn thẳng Quảng Hàn tiên tử.

- Diệp Hiên, chàng không thể giết hắn!

Quảng Hàn tiên tử khẽ cắn môi, âm thanh lúc này có chút run rẩy, vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Diệp Hiên.

- Diệp Thiên Đế, bổn vu cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi buông tha tính mạng của Đại Nghệ, từ nay về sau hắn tuyệt đối sẽ không đối địch với ngươi.

Sắc mặt Khoa Phụ tái nhợt, khom người bái lạy Diệp Hiên, nào còn có vẻ cuồng ngạo của trước kia?

Bình Luận (0)
Comment