- Ngươi sai rồi, ta cũng không phải cầu cứu ngươi, ta hy vọng ngươi có thể gia nhập Thiên Đình, trở thành thần tử của Diệp Hiên ta, sáng tạo ra một thịnh thế chân chính.
Diệp Hiên bình tĩnh lên tiếng, giống như đang nói một chuyện rất tùy ý, nhưng Côn Bằng nghe vào trong tai lại làm cho sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên lại trở nên cực kỳ không tốt.
- Khẩu khí của đạo hữu thật lớn, ngươi có biết cho dù Đông Hoàng cùng Đế Tuấn cũng không dám để ta xưng thần, bằng vào tu vi ngươi càng không cách nào so sánh với hai người bọn hắn, chẳng lẽ đạo hữu cảm thấy giờ phút này tu vi ta giảm mạnh, muốn dùng vũ lực uy hiếp ta?
Côn Bằng lạnh lùng quát lớn.
- Không không không.
Diệp Hiên chậm rãi xua tay, trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Côn Bằng trở nên cực kỳ khó lường.
- Ta cũng không phải hạng người đi hôi của thừa dịp người ta gặp nguy hiểm, tự nhiên sẽ không làm ra việc này với đạo hữu, chỉ là ta và Thượng cổ Yêu Đình sớm muộn gì cũng phải có một trận chiến, mà đạo hữu thân là Vạn Yêu Chi Sư, chỉ sợ tương lai cũng sẽ trở thành địch nhân của Diệp Hiên ta, đến lúc đó nói không chừng ta cũng chỉ có thể bất kính với đạo hữu.
Âm thanh Diệp Hiên dần dần chuyển lạnh, hỗn độn thần quang dâng lên, giống như sau một khắc sẽ giết tới Côn Bằng, điều này làm cho sắc mặt Côn Bằng khẽ biến, liên tục lui lại ba bước, ánh mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng thêm cẩn thận.
- Đạo hữu chậm đã, xin hãy nghe ta nói một lời.
Côn Bằng nhanh chóng lên tiếng.
- Ồ? Ngươi muốn nói gì?
Diệp Hiên cười lạnh.
- Ta có thể hướng đạo hữu phát ra tâm ma đại thệ, tuyệt đối sẽ không trở về Thượng cổ Yêu Đình, nếu trái với lời thề này, nhất định sẽ tan thành tro bụi mà chết.
Côn Bằng trực tiếp phát ra tâm ma đại thệ, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ thành khẩn.
Tâm ma đại thệ, đây là một lời thề cực kỳ khủng bố, nếu vi phạm lời thề sẽ bị tâm ma cắn trả, không chỉ tu vi cả đời không được thăng tiến, càng có nguy hiểm hồn phi phách tán, Côn Bằng vì tránh bị Diệp Hiên hạ độc thủ, trực tiếp phát ra lời thề ác độc.
- Đạo hữu, ta đã phát tâm ma đại thệ, hơn nữa bằng tu vi giờ phút này của ta, dù trở về Thượng cổ Yêu Đình, cũng căn bản không tạo thành bất kỳ uy hiếp gì đối với đạo hữu, kính xin đạo hữu chớ làm khó ta.
- Hơn nữa tu vi ta giảm mạnh, chỉ muốn ở chỗ này chữa trị thương thế, không có ý định tham gia tam giới phân tranh, kính xin đạo hữu thành toàn.
Côn Bằng khom người bái lạy, tư thái cực kỳ hèn mọn, khẩn cầu Diệp Hiên.
Nhìn tư thái của Côn Bằng, Diệp Hiên híp lại hai mắt, sau đó chậm rãi gật đầu nói:.
- Được, nếu đạo hữu đã phát tâm ma đại thệ, nếu ta mà khó đạo hữu, lộ ra Diệp Hiên ta là người không có đại lượng.
- Hãy nhớ lời thề của ngươi, hy vọng sau này ngươi và ta không phải kẻ thù.
Diệp Hiên lạnh lùng lên tiếng, bỗng nhiên xoay người trở về đường cũ, điều này làm cho Côn Bằng khom người bái một cái, cho đến khi nhìn Diệp Hiên biến mất không thấy, thắt lưng hắn lúc này mới thẳng tắp, trong miệng phát ra một tiếng thở dài chán chường.
- Ai!
Giờ phút này, Côn Bằng giống như bước vào tuổi xế chiều, quanh thân hiện ra khí tức đồi phế, hắn có chút suy sụp trở về bên đầm, sau đó ngồi xếp bằng tu luyện, giống như vô tận năm tháng qua đi, hắn vẫn luôn chữa trị vết thương bản thân gặp phải.
......
Nguyên thần hư không, chư thiên không hiện, đây là bí thuật cấm kỵ trong Bất Tử Tiên Kinh, cũng là một lá bài tẩy lớn của Diệp Hiên, năm xưa hắn dựa vào Nguyên Thần hư không quấn với Nguyên Linh thật lâu, từ nơi này cũng có thể nhìn ra thuật này khủng bố.
Giờ phút này, Diệp Hiên trốn vào hư vô, lần thứ hai trở về đường cũ, quanh thân lại càng không nở rộ chút khí tức nào, cũng không có ai có thể cảm giác được sự tồn tại của hắn.
Khi Diệp Hiên bước vào nửa bước Chuẩn Thánh, bí pháp nguyên thần hư không cũng càng thêm thuần thục, chỉ cần khí tức của hắn không tiết ra ngoài, ngoại trừ Thánh nhân không ai có thể phát giác hắn tồn tại.
Không sai, Diệp Hiên căn bản không có ý định rời khỏi, càng sẽ không dễ dàng rời khỏi, bởi vì trên người Côn Bằng có quá nhiều nghi vấn, tuy rằng nhìn như hèn mọn khẩn cầu Diệp Hiên, lại càng đặt tư thái cực thấp, nhưng cũng làm cho Diệp Hiên càng thêm nghi ngờ.
Đầu tiên, điểm thứ nhất, bạch cốt ngoài thông đạo chính là một nghi vấn thật lớn, phải biết rằng Côn Bằng Sào bí ẩn như thế, ngay cả hắn cũng là dựa theo bản đồ mới có thể tìm được nơi này, những người khác làm sao có thể tiến vào nơi này?
Điểm thứ hai, tư thái Của Côn Bằng cực kỳ hèn mọn, căn bản không có một tia khí khái Vạn Yêu Chi Sư, đây căn bản là chuyện không thể nào xảy ra, phải biết rằng Côn Bằng chính là một người cực kỳ cuồng ngạo hung lệ, nếu không làm sao có thể trở thành Vạn Yêu Chi Sư?
Điểm thứ ba, cũng là nghi hoặc lớn nhất của Diệp Hiên, phải biết rằng Côn Bằng chính là đế sư của Thượng cổ Yêu Đình, ngay cả hai đại Thiên Đế đều phải tôn xưng một tiếng yêu sư, nhưng Côn Bằng hết lần này tới lần khác phát tâm ma đại thệ với hắn, tuyên bố mình tuyệt đối sẽ không trở về Thượng cổ Yêu Đình, cái gì có thể làm cho hắn trả giá lớn như vậy, trong đó tất ẩn giấu bí mật kinh thiên.
Côn Bằng có vấn đề.
Năm chữ đơn giản nói rõ suy nghĩ trong lòng Diệp Hiên:.
Hắn ẩn vào hư vô nhìn trộm Côn Bằng, hắn muốn nhìn xem Côn Bằng này rốt cuộc có bí mật gì, thời gian vô tận trôi qua một mình ẩn nấp ở đây.