Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam

Chương 72

Trong khu chung cư tối tăm, xe Audi rách rưới, trên cửa sổ còn một đôi chân thò ra ngoài. Nó loảng xoảng chậm rãi ngừng lại.

Xùy!

Kéo phanh tay, ô tô ngừng lại, lờ mờ bốc lên khói đen.

Đầu tiên một bóng người chật vật leo ra từ trong cốp sau, lặng người nhìn cảnh bên ngoài, lộ ra vẻ mừng rỡ như điên vì sống sót sau tai nạn, gã cảm động sắp khóc lên.

"Ọe!!!"

Sau đó Cẩu Úc cúi đầu nôn thốc nôn tháo, gã ăn đồ ăn mấy giờ trước toàn bộ phun ra.

Ầm!

Cửa xe chỗ tay lái cũng chầm chậm mở ra.

Mạnh Lãng giống như sợi mì treo tòn ten trên cửa sổ, đầu rũ rượi chạm đất, tư thế này quả thực rất khó chịu, nhưng lúc này gã thật không muốn nhúc nhích tí nào.

Chỉ muốn yên tĩnh treo như vầy một hồi.

Cuối cùng, tiếng cởi dây an toàn vang lên, Phương Nhiên run rẩy ôm bụng lồm cồm bò ra từ trong xe.

Cũng mặc kệ mặt đất bẩn hay không, hắn trực tiếp nằm sõng soài trên mặt đất, cũng không tiếp tục suy nghĩ.

Chỉ muốn yên tĩnh nằm như vầy một hồi.

Hai người này quả thực là một đường đào mệnh, sức cùng lực kiệt.

“Hai người hỗn đản các anh, đến cùng làm cái gì! Vì sao có nhiều quái vật như vậy đuổi theo các anh!”

Từ trong cốp xe leo ra, Cẩu Úc run rẩy nôn một hồi, gã cắn răng nghiến lời nhìn hai bộ dáng hoàn toàn phế đi của hai người.

"Tâm thật mệt mỏi, không muốn giải thích."

"Chân mệt mỏi quá, không muốn giải thích."

“Hỗn đản!! Các anh nếu không giải thích cho tôi! Tôi cũng nhét các anh vào trong cốp xe, thử một chút cảm giác lái xe điện đụng 120km/h!!!”

Cẩu Úc hét lên!

“Ách, Tiểu Hoặc, cậu đừng kích động, việc này thật ra rất phức tạp.”

Phương Nhiên đổ mồ hôi hột.

“Vậy giải thích từ đầu cho tôi!!”

Cẩu Úc tiếp lời!

“Ách, vậy được rồi, chuyện là như thế này, vừa rồi lúc tôi trở về, đột nhiên đi ngang qua một tòa nhà..."

“Hở? Lão đệ, hẳn là cậu nói tới tòa nhà lóe lên hồng quang phải không?”

“Móa! Lão ca, anh cũng thấy sao!?”

“Nói điểm chính đi! Chớ nói nhảm!!”

Cẩu Úc hét lên, túm hai người lạc đề trở về quỹ đạo.

“A A” Lúc này lên tiếng là Mạnh Lãng, gã duy trì tư thế đầu gối treo ở trên cửa sổ, thở dài.

“Tôi thấy tòa nhà kia lóe lên hồng quang, lại thỉnh thoảng có tiếng nổ truyền tới, trong lòng tôi lập tức cảm thấy không ổn!”

Mạnh Lãng ra vẻ đàng hoàng, giải thích hết sức nghiêm túc.

"Sau đó thì sao?"

Cẩu Úc hỏi tiếp.

“Sau đó thì bị hơn năm mươi con cương thi đuổi theo.”

Anh ăn bớt quá trình à!!!

Cẩu Úc cảm thấy gan đau, đặc biệt đau, quay đầu nhìn về phía Phương Nhiên, khóa miệng co giật, gã bất lực hỏi:

“Còn anh?”

“Tôi cũng vậy, tôi thấy tòa nhà kia lóe lên hồng quang, lại thỉnh thoảng có tiếng nổ truyền tới, trong lòng tôi lập tức cảm thấy không ổn!”

“Sau đó con mẹ nó anh cũng bị đuổi đúng không!”

Cẩu Úc gầm lên tận trời, hai tên khốn kiếp này! Bịa ra lý do còn bắt chước lẫn nhau sao!!

“Ách, đúng vậy, vừa quay đầu lại thì phát hiện tên kia ở đằng sau”

Phương Nhiên lập tức xấu hổ che mặt, cảm thấy không còn mặt mũi nào nhìn Cẩu Úc.

"Còn nữa không?”

Cẩu Úc cảm thấy mình không sớm thì muộn cũng bị hai người này làm tức chết.

"Còn!"

Hai người đột nhiên trăm miệng một lời đáp!

"Sao?”

Cẩu Úc nâng trán, cảm thấy thật mệt mỏi.

“Chúng tôi đói bụng! Cậu mau làm gì cho chúng tôi ăn đi!”

Tôi là ba của các người sao!

Cẩu Úc hét lên trong lòng!

...

...

Trong căn hộ ở tầng một của khu chung cư, ánh đèn sáng lên, âm thanh truyền ra từ trong bếp.

Hai bóng người ngồi bên cạnh bàn cơm, một người bưng tô, một người bưng đĩa, đều chôn mặt vào!

Hì hục hì hục!

Hì hục hì hục!

Này này, hai người các anh có thể không phát ra tiếng như heo kêu được không?

Lúc này Cẩu Úc mặc tạp dề đứng ở trước bếp, dùng thức ăn trong tủ lạnh xào cơm chiên trứng.

“Tiểu Hoặc! Cậu xà...xào! cơm chiên trứ...trứng, ăn ngon thật!”

“Về sau cậu hẳn sẽ là một người vợ đảm đang.”

Trên bàn cơm, hai con heo một con cảm thán, một con khác ra vẻ chững chạc nhưng lời nói lại trớt quớt.

Dường như sau khi no bụng, người ta sẽ tìm lại dũng khí của mình, Phương Nhiên cũng không ngoại lệ, hắn hung tợn ngẩng đầu nói với Mạnh Lãng.

"Lão ca! Chúng ta không thể cứ tính như vậy!"

Phương Nhiên vỗ đũa và đập mạnh tô inox lên bàn.

"Ồ? Lão đệ, cậu nói là...?"

Ánh mắt của Mạnh Lãng cũng trở nên thâm thúy, mặt lộ vẻ hung ác, tuy rằng khóe miệng còn dính hạt cơm...

“Không sai!! Chúng ta không thể cứ bị đuổi không như vậy! Mẹ nó! Tổng cộng tham dự Dạ Chiến có vài lần, lần nào cũng bị thứ đồ chơi này rượt đuổi!!”

Phương Nhiên đau lòng nhớ lại trải nghiệm Dạ Chiến mấy ngày nay của mình, thật thảm tới không nỡ nhìn.

"Cho nên!!"

Phương Nhiên lộ vẻ hung ác, hắn cắn răng nói, Cẩu Úc cũng nhìn lại, chỉ thấy Phương Nhiên vỗ bàn ăn!

"Chúng ta muốn báo thù!"

Phương Nhiên tỏ vẻ chính khí lăng nhiên, đập bàn hét lớn!

Như thể nhận lấy tất cả những đãi ngộ không công bằng.

Cẩu Úc im lặng liếc mắt, báo thù, báo thù cái quỷ gì, với những thằng cặn bã cấp E như chúng ta, làm sao báo thù?

"Tốt!!"

Ai ngờ, Mạnh Lãng cũng vỗ đũa xuống! Cầm đĩa trong tay mình đập thật mạnh lên bàn! Vỗ tay bôm bốp tán thưởng!

“Không sai! Lão đệ! Chúng ta không thể cứ bị đuổi không như vậy! Mẹ nó, chân của lão tử suýt chút nữa bị cắn trúng!”

Mạnh Lãng cũng nổi giận đùng đùng!

Này này, các người chớ làm ầm ĩ cùng một lúc được không!?

“Chớ làm rộn, anh muốn làm sao báo thù?”

Cẩu Úc thở dài, cũng xào cho mình một phần cơm chiên trứng, rồi ngồi xuống hỏi lại.

"Chúng ta nổ chết cmn nó!!!"

Phương Nhiên vung tay lên! Hô khẩu hiệu thường thấy của bọn khủng bố!

“Ách, lão đệ, nổ tựa như có chút quá mức đi...”

Mạnh Lãng tức thì ràn rụa mồ hôi, mẹ nó, không nghĩ tới lão đệ điên rồ như thế, mình còn tường rằng hắn lái xe trở về nghiền chết đám cương thi kia chứ.

Không nghĩ một lời không hợp liền muốn nổ tòa nhà...

"Thật sao, quả nhiên vẫn có phần miễn..."

Phương Nhiên do dự một chút, thế nhưng Cẩu Úc đang cúi đầu ăn cơm bỗng dưng ngừng lại!

Bốp một cái! Vỗ thật mạnh đĩa cơm chiên trứng lên bàn tới nổi cơm văng tung tóe!

Lập tức nghiêm túc ngẩng đầu!

"Ý kiến hay! Chúng ta nổ nó đi!"

Mạnh Lãng: "..."

Phương Nhiên: "..."

Tiểu Hoặc, cậu cho thêm chút gia vị não tàn vào cơm chiên trứng của mình sao?

Tiểu Hoặc, vừa rồi cậu cũng không phải nói như vậy.

“Các người nhìn tôi như vậy làm gì?”

Cẩu úc mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, nghiêm trang nói, rồi gằng giọng cố gắng thể hiện ra nhiệt huyết lớn nhất có thể.

“Đội trưởng, Lãng ca! Đám đồ chơi kia đuổi theo các anh, ngấp nghé mông của các anh, các anh có thể nhịn được sao!?”

“Đổi lại tôi, tôi không thể nhịn được!”

“Huống chi là đội trưởng anh minh thần võ và Lãng ca!”

“Tính tình của tôi nóng nảy, không đi nổ trụ sở của chúng báo thù! Trong lòng tôi tuyệt không thoải mái!”

Cẩu Úc đại nghĩa lăng nhiên nói!

Nếu có Linh ở đây, nàng tuyệt đối sẽ khinh bỉ Cẩu Úc, lúc này mới ngắn ngủi có mấy giờ, ngươi bị hai thằng thiểu năng đồng hóa, còn không biết xấu hổ nói ra những lời trái lương tâm.

Phương Nhiên bất động thanh sắc, cố giữ bình tĩnh, không để cho mình lộ ra vẻ mặt "nghe xong khích lệ liền vênh váo", hắn nhíu mày lại, rất nghiêm túc lên tiếng:

“Ừm, với tư cách đội trưởng anh minh thần võ, tôi cảm thấy cậu nói có cũng có lý đó.”

Mạnh Lãng cũng bị kêu một tiếng Lãng ca nghe rất thoải mái, ôm ngực ngẩng đầu, tiếp lời.

"Không sai! Tất nhiên muốn bắt bọn chúng phải trả giá đắt!"

"Tốt!!!!!"

Ba người thống nhất ý kiến!

Phương Nhiên lập tức vỗ bàn!

"Quyết định!! Chúng ta bây giờ liền đi nổ nó!!"

- ------------------------------------------

Editor: Cầu đề cử.
Bình Luận (0)
Comment