Đô Thị Dị Văn Lục Chi Ma Lâu Quỷ Ảnh

Chương 27

“… Một vụ tấn công khủng bố nghiêm trọng đã xảy ra tại khách sạn xa hoa, bên đội đặc công đã phái lực lượng cảnh sát đến truy bắt, hiện tại toàn bộ con tin đã được giải cứu, tôi là phóng viên Tiểu Chung của đài X, hiện đang có mặt ở hiện trường để dưa tin…”

Ống kính di chuyển ──

Phó cục trưởng nghiêm túc nói: “Mọi người yên tâm, con tin đã được giải cứu bình an ra ngoài, bọn khủng bố thì nhảy lầu tự sát, chúng tôi đang kiểm tra thân phận của bọn chúng.”

Quản lý Lý (Quản lý đại sảnh): Kinh tởm! Bọn lưu manh đó không chỉ phá hủy thang máy trong tòa nhà! Đã vậy còn đánh bom nổ nát sân thượng!

Anh Bạch (Con tin) sợ hãi: “Thật đáng sợ, tôi cứ nghĩ mình sẽ chết.”

Ông Nhai (Con tin) còn đang trong tình trạng sợ hãi: “Tôi còn sống! Thật là kỳ tích!”

Cô Lư (em họ) (Con tin) khóc nức nở: “Hu hu hu hức hức hức hu hu hu…

Nhân viên cảnh sát A an ủi: “Cô đừng khóc, mọi chuyện đã ổn rồi.”

Nhân viên phục vụ hốt hoảng: “Thật đáng sợ! Cậu nhìn ở đây này, toàn là xác chết!”  

Khung cảnh: Cáng cứu thương bận rộn chuyển người lên xe cấp cứu…

Trong phòng bệnh, Ngu Thanh cười chỉ vào TV: “Tấn công khủng bố, lý do hay đấy!”

Lương Liêm khen ngợi: “Nếu giải Oscar không thuộc về bọn họ thì không ai xứng đáng nhận giải.”

Lăng Tiêu giúp Âu Dương Huy chỉnh chăn mền.

Trong phòng hai người, máy điều hoà thổi vù vù, Âu Dương Huy với Lương Liêm nằm trên giường bị bọc thành bánh chưng.

Trên TV còn đang quang quác quang quác đưa tin: “Sau khi xảy ra sự kiện tấn công khủng bố, các nhà lãnh đạo của Quốc vụ khóa X rất coi trọng việc này và lần lượt đưa ra các chỉ thị quan trọng. Thành ủy và chính quyền thành phố S cũng bắt đầu khởi động dự án khẩn cấp ngay khi vụ khủng bố xảy ra, các ban ngành liên quan cũng phối hợp chặt chẽ…”

Thật đúng là bọn họ rất coi trọng, cửa mở, không cần nhìn cũng biết là một đám lãnh đạo đến thị sát thăm hỏi.

Phó cục trưởng lo lắng vỗ vỗ Lương Liêm với Ngu Thanh: “Có khỏe không, mọi người vất vả rồi.”

Hai người vội vàng khiêm tốn vài câu, sau khi thăm hỏi khách sáo, đám lãnh đạo chuyển hướng sang người bị thương.

Camera lập tức chuyển qua Âu Dương Huy với Lăng Tiêu.

Trải qua đủ thứ chuyện trên đời Âu Dương Huy đã sớm quen với cảnh tượng hoành tráng như thế này, y bình tĩnh lại không mất vẻ ưu nhã dùng miệng lưỡi nhà quan lấp liếm cho qua, phỏng vấn vô cùng thuận lợi,

Bị phân đến chung phòng có lẽ vì để tiện cho việc phỏng vấn.

Ngu Thanh đóng cửa thật kỹ, thở dài: “Hầy, thật đáng ghét.”  

Lương Liêm bị viên đạn bắn xuyên qua eo, trước đó hắn vẫn luôn lo lắng cho Ngu Thanh nên không rảnh lo cho mình, hiện tại bình tĩnh lại thì mới phát hiện vết thương đau khủng khiếp.

Dù đã tiêm thuốc giảm đau nhưng vẫn đau đến mức cả người không còn chút sức lực nào.

Ngu papa đỡ Lương Liêm ngồi dậy, múc một muỗng cháo từ trong chén, tận tình thổi nguội rồi mới đưa tới bên môi người bệnh.

Cháo hoa nhạt nhẽo, Lương Liêm đề nghị: “Hay anh cho thêm ít rau cải muối hoặc ớt được không?”

Ngu Thanh cười mắng: “Đã bị thương còn muốn ăn mặn?” Tuy nói thế nhưng anh vẫn lấy một cây rau cải muối đưa qua.

“Chỉ một cây…”

“Nhiêu là đủ rồi.”

Đút ăn xong một bát cháo, Ngu Thanh cầm bát định đi rửa, chợt Lương Liêm nháy mắt với Ngu Thanh.

“Gì đây? Lương thiếu gia không hài lòng tôi phục vụ à?”

“Chú Ngu à, có phải chú quên cái gì rồi không?” Mặt dày đưa qua.

Ngu Thanh bất đắc dĩ, đành phải đến gần hôn Lương Liêm một cái.

Âu Dương Huy quay đầu ngắm phong cảnh, cố gắng không nhìn bình mật ong bên cạnh.

Lăng Tiêu đỏ mặt bưng chén cháo, giờ hắn đút ăn cũng không được mà không đút cũng không xong.

“Để tôi tự làm.” Âu Dương Huy cẩn thận cầm lấy chén, “Cậu vẽ tiếp đi, tôi cho cậu thêm ba ngày.”

“Ông chủ Âu à, cậu có thể nhân từ cho tôi thêm mấy ngày được không?” Lăng Tiêu khóc không ra nước mắt, đã chuyển chức thành bảo mẫu rồi còn cài lên danh hiệu nhà thiết kế, đủ loại nhiệm vụ cùng vẽ hai bút một lúc, hắn tự tin mình có thể trấn giữ No.1 trong số người bận rộn, không ai có thể đoạt.

“Mấy hôm trước ông chủ Giang có gọi điện tới.” Âu Dương Huy bình tĩnh nói, “Có lẽ…”

Cửa lại bị gõ vang, vừa nhắc xong lão Giang đã tới, còn đúng giờ hơn cả Tào Tháo.

Một đám nhân viên của công ty thiết kế Giang thị ung theo sau ông chủ Giang tràn vào, khí thế không thua gì đám lãnh đạo vừa vào trước đó.

Người bận rộn Lăng Tiêu bắt đầu đau đầu.

Khách khí nói chuyện phiếm vài câu, quả nhiên chủ đề chuyển lên bản thiết kế.

“Ông chủ Âu, Tiểu Tiêu của tôi tuyệt đối sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của ngài, Tiểu Tiêu cậu nói đúng không? Đã hơn nửa tháng rồi, ngày mai mang bản vẽ đến cho tôi xem nhé.” Ông chủ Giang vô cùng xem trọng việc thiết kế, mới mở miệng đã tạo áp lực cho người bận rộn, còn cố ý vỗ vỗ Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lĩnh ngộ được lời nói ẩn tàng dưới lòng bàn tay của ông chủ: Nếu ngay cả hợp đồng này cũng không ký được, cậu cứ đợi cầm chăn nệm ngủ dưới gầm cầu đi.

“Ngài Lăng rất cố gắng, tôi rất hài lòng, chỉ có một vài chi tiết nhỏ cần điều chỉnh thôi.” Ông chủ Âu cứu cánh, chỉ ngắn ngủi một câu đã dỗ trái tim ông chủ Giang nở hoa, liên tục đảm bảo sẽ không để ông chủ Âu thất vọng.

Tiểu Lưu nhân dịp bọn họ chuyển mục tiêu lên Âu Dương Huy, cậu ta thần bí báo cáo với Lăng Tiêu: “Trong khoảng thời gian này danh sách khách hàng đều ép qua chỗ tôi, ôi, mệt chết đi được.”

Lăng Tiêu biết rõ Tiểu Lưu mang một bụng suy nghĩ không tốt, vội vàng phản kích nói: “Không phải ký hợp đồng, trích phần trăm đều là của cậu à? Tôi đưa kahsch hàng cho cậu mà cậu còn không hài lòng?”

“”Chậc chậc, nhìn ai đang nói này, tôi giúp cậu giữ lại khách hàng, đều là đồng nghiệp, cậu nên cảm ơn tôi thế nào đây?” Tiêu Lưu nhét mấy tờ giấy khuyến mãi của Tiên Tung Lâm vào tay Lăng Tiêu, “Một phần cơm gà rán ăn kèm với Cocacola và khoai tây chiên, được giảm giá 90% đó.”

Khuyến mãi cái rắm?! Hừ! Chỉ bớt được vài đồng, ông đây thèm vào! Lăng Tiêu nghĩ đầy hào hùng lườm cậu ta nhưng cơ thể lại phản bội hắn, Lăng Tiêu cẩn thận nhét tờ khuyến mãi vào túi.

Ông chủ Giang quan tâm xong, thuận tiện nói một tiếng chào với hai cảnh sát hình sự đứng bên cạnh, sau đó một đám người hùng hổ rút lui.

Thời gian cấp bách, người bận rộn ghé vào trên bàn nhỏ bắt đầu vẽ.

Âu Dương Huy tốt bụng nhắc nhở: “Sao không về rồi vẽ.”

“Đại sư, tôi nào dám trở về chứ…” Lăng Tiêu bày vẻ mặt đau khổ.

Phòng nhỏ ở lầu năm bị hai tên quái vật thủy hỏa bất dung chiếm đoạt, mình trở về, không khác nào dấn thân vào cuộc cách mạng dậy sóng, không bị thịt nát xương tan mới là lạ?

Phòng nhỏ lầu năm.

Người bị thương nặng vung tay lần thứ N hất tay Minh Hồng ra, choang một tiếng, cái bát tuột tay rơi xuống đất, canh táo đỏ rơi vãi đầy đất.

“Mịa! Ngươi có thể đàng hoàng một chút được không?!” Minh Hồng phát cáu.

“Cút!” Nhai Tí thẳng thắn dứt khoát.

“Muốn cút thì tự ngươi cút!” Minh Hồng trừng mắt liếc hắn, nếu không phải vì đống ảnh nude của mình trong tay đám người kia, còn lâu Minh Hồng mới đi chăm sóc cái thứ sinh vật cáu gắt này.

Nhai Tí hung hăng trùm chăn xoay người, coi Minh Hồng như không khí.

Minh Hồng có lòng chăm sóc, Nhai Tí không cho y mặt mũi, sau khi ném hỏng N cái bát thì Minh Hồng cũng thông minh ra, y quyết định mua bát nhựa, dù có bị hất thế nào cuxgn không sợ bễ, vững bền rắn chắc.

*Từ giờ tui xin phép đổi ngôi xưng của Minh Hồng từ “anh” sang “y” nha.

Minh Hồng nhặt bát lên, làm như không thấy đống canh táo đỏ rời đầy trên mặt đất, y múc một bát nữa bưng đến trước máy vi tính, vừa ăn vừa xem phim.

“Này! Dọn dẹp dưới đất đi chứ!” Long thiếu gia cực kỳ có thành kiến với môi trường bẩn thỉu.

“Tự ngươi liếm đi.” Minh Hồng không quay đầu lại.

“Ngươi… Hức khụ khụ khụ…” Tức đến nổ phổi, bệnh nhân lại ho ra máu lần nữa.

Minh Hồng mặc kệ.

Một cái gối đầu bay tới, Minh Hồng bị đánh, lúc này mới quay đầu lại nhìn thấy Nhai Tí đang giận dữ trừng mắt nhìn mình.

Minh Hồng phát cáu, vỗ bàn đứng lên: “Người đừng cho là ta không nhận ra ngươi! Ta chém ngươi một lần thì ta vẫn có thể chém ngươi lần thứ hai?!”

“Nực cười, ngươi cho rằng ta sợ ngươi?!” Nhai Tí hung hăng xì một tiếng, có thù không báo không phải Nhai Tí, dù sao thù này Nhai Tí đã định rồi!”

“Bị ta đánh thì ngươi đừng có khóc!”

Nhai Tí cười lạnh: “Chỉ là một cây đao, ngươi nghĩ ngươi là ai hả?!”

Minh Hồng là Trảm Hồn Đao, gặp quỷ giết quỷ, gặp thần thần sợ, từ Thiên Giới Tiên giới Quỷ giới mỗi lần nghe đến tên y đều biến sắc, đã bảo giờ bị khinh bỉ như thế này, nắm tay siết chặt phát ra tiếng răng rắc, gân xanh trên trán giật giật, giận dữ đè ép lý trí không còn sót lại chút gì, cuối cùng Minh Hồng nổi giận gầm lên lao về phía Nhai Tí.

Mặc dù Nhai Tí bị thương nhưng sức mạnh vẫn còn, lên trời xuống biển chinh chiến vô số lần, là con trai của rồng hắn tuyệt đối không ngồi chờ chết, hắn cũng nổi giận gầm lên nghênh đón.

Hai tên oan gia quấn thành một cục, năng lượng dời non lấp biển bộc phát, thoáng chốc trong căn phòng nhỏ như bị gió lốc quét qua, trang giấy không chịu nổi áp lực bị xé nát thành bụi phấn, máy tính bị chấn động đến vang lên cành cạch, dòng điện bắn ra lạch tạch bốn phía, nhìn thấy tình hình sắp mất kiểm soát, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Âu Dương Huy mua riêng điện thoại cường lực chống nước chất lượng cao cho bọn họ, chuyên dùng để giữ liên lạc.

Điện thoại di động bị khí lưu kéo bay nện lên trên tường rồi bị dội ngược lại rơi xuống đất, cả người nó dính đầy canh táo đỏ.

Bọn họ vẫn còn đang đánh, điện thoại vẫn tiếp tục vang.

Không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới, Minh Hồng vươn tay với lấy điện thoại, bấm kết nối.

Giọng nói bình tĩnh của Âu Dương Huy truyền đến: “Bên phía hai người vẫn ổn chứ?”

“Vẫn ổn.” Minh Hồng quét ngang một cước, Nhai Tí tránh được, hắn đạp lên tường vọt về phía Minh Hồng.

Minh Hồng khó khăn đón đỡ một quyền, giơ khuỷu tay vừa lúc đánh lên trên bụng Nhai Tí.

“Nhai Tí sao rồi? Hình như tôi vừa nghe thấy tiếng của anh ta?” Âu Dương Huy không yên lòng, “Bảo anh ta tới nghe điện thoại.”

“Hắn đang nghỉ ngơi, không tiện nghe máy.” Minh Hồng ngăn cản Nhai Tí, Nhai Tí tức giận thỏ hổn hển, bụng đau khiến hắn mất hết sức lực, đành phải há miệng cắn tay Minh Hồng.

Minh Hồng giận chửi thề, lật tay đè Nhai Tí xuống giường.

“Hai người đang đánh nhau đúng không? Vậy là không tốt đâu nhé?” Âu Dương Huy loạt xoạt gửi một tấm hình cho Minh Hồng.

HD không che, tráng nam tóc đỏ, bị trói… Rất có tính nghệ thuật, tư thế dụ hoặc, chỉ cần Photoshop một chút là có một tấp áp phích SM đầy kích thích.

Minh Hồng nâng trán, lập tức thu sát khí, gió lốc dừng lại, giấy vụn tạp nham lộp bộp rơi xuống.

Tắt điện thoại, Minh Hồng bắt đầu ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc.

Nhai Tí cố tình hất tro bụi trên người, phũ một đống đồ trên thảm rớt xuống đất.

Minh Hồng nén giận, không nói tiếng nào dọn dẹp chiến trường.

Trận chiến qua đi, cơn đói lại kéo đến, Minh Hồng sắp xếp xong thì tự múc cho mình một bát canh táo đỏ, sau dó tiếp tục vừa ăn vừa xem phim.

Nhai Tí cũng đói bụng nhưng hắn không muốn mất mặt, đành phải co lại thành một cũ làm bộ ngủ.

Nồi canh táo đỏ nhanh chóng thấy đáy, Minh Hồng do dự một lúc, khó khăn đưa ra quyết định, cuối cùng vẫn múc một bát cuối cùng để trên bàn nhỏ bên cạnh giường.

Mùi thơm ngát của canh táo đỏ xộc vào mũi, Nhai Tí đói bụng đến kêu ọt ọt nhưng vẫn ngoan cường không nhúc nhích, giả bộ ngủ thiếp đi.

“Ăn chút đi.” Minh Hồng đầu hàng, cẩn thận ăn nói khép nép, sợ đâm chọc Nhai Tí.

Nhai Tí vẫn quấn thảm không nhúc nhích.

Minh Hồng thức thời rời khỏi hiện trường, thong thả đi đến ban công phơi nắng, lúc trở về thấy canh táo đỏ vẫn còn nguyên xi không với một muỗng, y nghĩ nghĩ, quyết định ra ngoài tản bộ.

Đi dạo bên ngoài một vòng, lúc trở về thì phát hiện quản nhiên canh táo đỏ đã bị ăn sạch sẽ.

Nhai Tí vẫn không nhúc nhích cuốn tấm thảm làm bộ ngủ, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện vangh tai của hắn đỏ lừ như lồng đèn đỏ.

Lăng Tiêu ở lại bệnh viện không chịu về.

Buổi tối, hắn mở một cái giường xếp nằm bên cạnh Âu Dương Huy.

Ngu Thanh cũng mở giường xếp ngủ bên cạnh Lương Liêm.

Hai vị bên kia đã ngủ say, Âu Dương Huy bên này lại không ngủ được.

Mùa hè mở điều hòa là lẽ chính đáng, nhiệt độ không cũng không quá thấp, vừa vặn thích hợp để chìm vào giấc ngủ, nhưng Âu Dương Huy lại trốn ở trong chăn lạnh đến phát run.

Tiếng kẽo kẹt của chiếc giường xếp bên cạnh nhẹ nhàng vang lên, một cái mền trùm lên người Âu Dương Huy.

Âu Dương Huy đành nói:”Tôi không lạnh, cậu đắp đi.”

“Không sao đâu.” Lăng Tiêu chỉnh xong mền thì nằm lại giường xếp, hắn lấy quần áo đắp lên người.

Hai tầng chăn mền, Âu Dương Huy vẫn cảm thấy lạnh.

Người có cơ thể hư nhược thiếu nhiệt độ, dù đắp cỡ nào cũng không ngủ được.

Một bàn tay ấm áp thò vào trong chăn, nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay lạnh lẽo của Âu Dương Huy.

Nhiệt độ nóng hầm hập làm Âu Dương Huy đỏ mặt, y lúng túng rút tay về, xoay người đưa lưng về phía Lăng Tiêu: “Tôi không sao.”

Chăn mền lộ ra, khí lạnh lập tức tràn vào mang đi nhiệt độ không còn thừa lại bao nhiêu, Lăng Tiêu nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể không ngừng run rẩy.

Nhiệt độ ấm án truyền đến từ sau lưng, Âu Dương Huy như một miếng băng đá, tham lam hấp thu nhiệt độ cơ thể của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cảm thấy mình hẳn là nên hỏi một chút, thế là hắn nói: “Đại sư, tại sao cậu lại chia hồn của cậu cho tôi?”

Cơ thể Âu Dương Huy cứng đờ, giả ngu: “Hồn gì?”

Lăng Tiêu thấy Âu Dương Huy chết sống không nhận, hắn liền thức thời không hỏi nhiều nữa.

Hắn mơ hồ cảm thấy, có một bóng hình chen giữa hai người.

Là đứa trẻ thường xuyên xuất hiện trong mơ.

Artha…

Phòng nhỏ lầu năm.

Phòng nhỏ không chỉ náo nhiệt vào ban ngày mà ngay cả ban đêm cũng vô cùng kịch liệt.

Binh binh bang bang một hồi, bệnh nhân bị vứt xuống đất.

Minh Hồng lấy tấm thảm: “Ngủ ngon.”

Nhai Tí nào nuốt được một hơi này, hắn nhào tới, hai người lại đánh nhau một trận.

“Ngươi cút ra ngoài!” Sức của Nhai Tí không thua Minh Hồng, trở tay quẳng y xuống đất.

“Mẹ nó! Sáng nay ngươi nằm cả buổi rồi, giờ tới ban đêm ngươi còn không biết xấu hổ muốn giành chỗ?! Nhìn thấy người mặt dày nhưng chưa thấy ai mặt dày như vậy! Minh Hồng nổi giận gầm lên, hung hăng xốc nệm lên, Nhai Tí bộp một tiếng ngã xuống đất…

Sát ý nổi lên, gió lớn tàn phá lung tung, cho dù em họ ở lầu 7 tít trên cao cũng cảm giác được chấn động dưới lầu năm.

Cửa gõ vang, Lư Mộng Mộng ở bên ngoài nói thẳng vào vấn đề: “Em, em xuống dưới khuyên bọn họ yên tĩnh một chút.”

Sau khi du hồn em họ thoát khỏi cơ thể chị họ thì hóa thành thực thể, cậu giải thích một chút với chị họ vừa tỉnh lại, chuyện sau đó thì cảm xúc của Lư Mộng Mộng cực kỳ ổn định, chỉ có cơ thể là vận động quá nhiều làm lưng đau nhức nằm cả một ngày, em họ làm tròn chức trách chăm sóc chị họ, nhưng dù sao cậu vẫn là con trai, ngại ở chung với chị họ, thế là đành thuê một phòng ở sát vách, thuận tiện chăm sóc Phán Quan rơi nát bét không còn hình dạng.

Phán Quan truyền đạt mệnh lệnh xuống cấp dưới: “Chuẩn tấu, đi nhanh về nhanh.”

Thiên tướng giao chức trách lớn cho em họ, em họ gánh vác sự kỳ vọng của mọi người, trong lòng run sợ đi xuống lầu, đúng lúc này, đại cứu tinh Bạch Nguyệt cầm nệm gõ cửa Địa Ngục

Cửa mở ra, cứu tinh cầm nệm bước vào, cửa đóng lại, bên trong hoàn toàn an tĩnh.

Bạch Nguyệt lau lau mồ hôi, cười một tiếng với em họ đang trợn mắt hốc mồm trên cầu thang: “Bọn họ đã hòa giải.”

“Vậy cái nệm…”

“Đã không cần nữa.” Ánh sáng trong mắt Bạch Nguyệt chợt ảm đạm, vỗ vỗ em họ, “Mấy ngày nữa tôi trả phòng trở về, các cậu cùng đi với tôi nhé.”

Em họ mở miệng, đang muốn nói chuyện chợt phát hiện Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên trên, em họ cũng quay đầu nhìn theo.

Trần Tam sờ sờ cái cằm, nhìn Bạch Nguyệt một chút rồi nhìn em họ, như không có việc gì nhìn thoáng qua bọn họ sau đó khẽ hát đi xuống lầu.

Bạch Nguyệt nói với em họ: “Cậu về nghỉ đi.” Nói xon thì rón rén rẽ ngoặt đi xuống cầu thang.

Em họ do dự một chút, cắn răng, cũng rón rén đi theo.

Trần Tam vẫn đi tuyến đường cũ, mua chai bia, rồi mua mấy xâu cá mực nướng, thoải mái nhàn nhã một hớp bia một miếng cá thong dong đi trên đường phố.

Khách sạn xa hoa đã bị phong tỏa, đám nhân viên cảnh sát đang tuần tra xung quanh, Trần Tam núp trong lùm cây đứng xa xa.

Chướng khí tối đen như mực hiện ra, lúc nhìn thấy Trần Tam thì rất kích động.

Bạch vô thường trốn sau thân cây, Khốn Tiên Tác trong tay vận sức chờ phát động.

Trần Tam không cho Bạch vô thường cơ hội ra tay, anh ta vung lá bùa ra, dễ nhận thấy chướng khí không ngờ Trần Tam sẽ làm vậy, nó vội vàng trốn tránh, nhưng không đợi nó kịp hành động lại một tấm bùa đánh tới.

Chướng khí cuống cuồng chạy trốn, quay người muốn chạy trốn xuống mồ.

Ở bên ngoài bay bay kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện, chỉ cần chui vào trong đất, mặc cho bọn họ đào sâu ba thước cũng không có dấu vết để mà tìm kiếm!

Gã không cam lòng cứ thế đầu thai chuyển kiếp, gã tin mình sẽ Đông Sơn tái khởi!

Trần Tam nhấc chân, đá bay mấy hòn đá nhỏ, hòn đá nhỏ rơi lộp độp tản ra xung quanh, chướng khí định độn thổ chạy nhưng lại phát hiện không thể trốn đi đâu được.

Không thể chui xuống đất!

Ngũ Nhạc Cửu Cung Trận!

Khốn trận!

Nhìn Trần Tam như có vẻ tùy tiện đá một cước, thật ra anh ta lợi dụng mấy hòn đá nhỏ thần không biết quỷ không hay bày trận.

Trần Tam bày trận, không phải để diệt hồn.

Anh ta móc lá bùa ra tiếp tục ném về phía chướng khí.

Chướng khí không thể tránh, bị lá bùa ép thành một khối cứng ngắc, một tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết, tiếp đó chướng khí bị hút vào trong lá bùa.

Trần Tam đi tới nhặt lá bùa lên, nhét nó vào trong bình nhỏ, đóng lại thật kỹ rồi lại bọc thểm mấy lớp bùa mới bỏ vào túi.

Bạch vô thường bay ra, ngăn lại Trần Tam muốn rời đi: “Giao Hoàng Nhị Cẩu ra đây.”

Trần Tam lắc đầu: “Xin lỗi, tôi phải mang hắn đi.”

Bạch vô thường không nói lời nào, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tam, Khốn Tiên Tác tò mò thò đầu ra nhìn.

Trần Tam giải thích: “Hắn là sư đệ của tôi, tôi phải mang hắn về cho sư phụ.”

“Để sư phụ của cậu xử lý?”

“Đúng.”

“Hừ.” Bạch vô thường cười lạnh, “Mặt mũi lớn nhỉ! Chẳng lẽ sư phụ của cậu là lão Diêm vương?”

“Côn Luân Sơn Ngũ Hoa Động, Vô Vi Tử Tiên Tôn.” Trần Tam chắp tay trước ngực, cung kính báo danh hiệu của sư phụ

Bạch vô thường sững sờ, cảm thấy cái tên này có hơi quen.

Trần Tam đoán được suy nghĩ của Bạch vô thường, anh ta cười ngây ngô nói: “Sư phụ là tiên nhân nhưng chúng đệ tử là người bình thường.”

“Hoàng Nhị Cẩu sát sinh vô số người, có đệ tử tiên nhân nào lại làm ra chuyện địa nghịch bất đạo như vậy?”

“Đó là việc của hắn.” Trần Tam khoát tay, “Tôi cũng không nhúng tay, tôi chỉ đến trấn phong ấn mà thôi.”

“Hoàng Nhị Cẩu bị thương, cậu trị thương giúp hắn.”

“Mua vài miếng băng vải với thuốc, hơn nữa, sư đệ đồng môn bị thương, làm sư huynh sao có thể mặc kệ chứ?”

“Hắn sát sinh, cậu cũng mặc kệ?”

“Đó là tội của hắn.” Trần Tam nói thẳng.

Em họ trốn sau thân cây thì thầm nhắc nhỏ: “Có người đang đi tới đây!”

Tiếng gào thảm thiết của Hoàng Nhị Cẩu thu hút sự chú ý của nhân viên cảnh sát tuần tra, một đám người cầm đèn pin chiếu về phía này.

Bạch vô thường liếc nhìn Trần Tam, cơ thể chìm vào bóng tối ẩn mình.

Trần Tam nhảy lên cây, một lát sau biến mất vô tung vô ảnh.

Em họ đi đến bên cạnh Bạch vô thường, nói khẽ: “Trần Tam chưa dọn đi, đoán chừng không chỉ thu Hoàng Nhị Cẩu mà còn có mục đích khác.”

Bạch vô thường gật đầu, cậu lấy ra một tờ lệnh triệu tập Diêm Vương, vội vàng viết mấy dòng chữ, vò thành một cục rồi ném lên không trung…

Âu Dương Huy thì vô cùng yên tâm với căn phòng nhỏ của mình.

Có Bạch vô thường, Phán Quan, em họ, ba con quỷ trấn giữ, không gì bọn họ không giải quyết được.

Y nằm trong ngực Lăng Tiêu ngủ an ổn một giấc đến hừng đoong.

Vừa tỉnh lại cảm thấy trong chăn nhèm nhẹp, y sờ một cái, thứ tanh khô quen thuộc dính đầy cả tay.

Kẻ đầu têu Lăng Tiêu đang ngủ ngon lành, thỉnh thoảng ưm ưm a a rên rỉ vài tiếng, xem cái mặt mơ mơ màng màng của hắn là biết hắn đang mơ thấy cái gì, Âu Dương Huy vừa tức vừa buồn cười, nâng tay gõ một cái kéo Lăng Tiêu tỉnh lại từ mộng X.

Lăng Tiêu ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.

“Xem cậu làm chuyện tốt gì này?” Âu Dương Huy thấp giọng nhắc nhở.

Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng cảm thấy được khác thường trong chăn, hắn vươn tay sờ một cái, đầu óc nổ cái oành, hấp tấp ngồi lên để lộ chăn mền.

Quần của hai người đều dính, sền sệt nhèm nhẹp một vũng.

“Nhiều quá, làm sao đây?” Âu Dương Huy cố ý lau lau quần áo để lộ ra bàn tay sền sệt.

Lương Liêm tham gia náo nhiệt: “Chậc chậc, mới sáng sớm mà kịch liệt quá nhỉ, thế nào, sao không nghe thấy tiếng gì hết vậy?”

Gương mặt Ngu Thanh đỏ bừng: “Lương Liêm!”

“Được được được, tôi chưa —— nhìn thấy gì cả.” Lương Liêm kéo mền che kín đầu, lộ ra hai còn mắt chớp chớp nhìn Ngu Thanh.

Ngu Thanh trừng mắt nhìn Lương Liêm, cầm cái ly đứng lên đi rót nước.

Lúc này Âu Dương Huy mới cảm thấy được mình với Lăng Tiêu mập mờ như thế nào, gương mặt lập tức đỏ lên lan đến tận cổ.

Lăng Tiêu cũng đỏ bừng cả mặt, tay chân luống cuống lấy quần áo sạch giúp Âu Dương Huy, sau đó, hắn phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm trọng…

Không đủ quần áo để thay!

Không đủ quần áo = Về nhà trọ lấy = Đối mặt với đám quái vật Minh Hồng + Nhai Tí!

Âu Dương Huy thay quần áo xong thì nằm trở lại giường, vén cao mền che đầu, thái độ tỏ rõ mắt không thấy tâm không phiền.

Lăng Tiêu không có quần áo để đổi đành phải dùng khăn giấy chà xát qua loa.

Âu Dương Huy nhắc nhở: “Có máy sấy.”

Lăng Tiêu nghe lời cầm máy sấy sấy khô.

“Đi ra ban công sấy.” Âu Dương Huy cũng không muốn trong phòng có thứ mùi kia, sáng nào bác sỹ với y tá cũng đến kiểm tra phòng đấy!

Lăng Tiêu xấu hổ đi ra ban công quơ quơ máy sấy rồi mới vội vàng thu xếp quần áo bận định đem về nhà trọ giặt.

Nhưng mà, đống quần áo này vẫn không có cơ hội đem đi giặt.

Trong phòng nhỏ loạn cào cào, khắp nơi đều có dấu vết ẩu đả, Nhai Tí bệnh nằm trên giường không để ý tới ai, Minh Hồng tự ngồi xem phim một mình.

Lăng Tiêu trèo non lội suối, lại tiếp tục trèo suối lội sông vòng qua chướng ngại vật, nhút nhát đi đến gần tủ quần áo…

Mở tủ quần áo ra lật từng cái, xốc xốc một hồi quần áo lộn tứ tung, thôi cứ tùy tiện lấy vài cái rồi trốn đi nhanh!

Cầm một đống quần áo định trốn, chợt có tiếng gõ cửa.

Trần Tam ở bên ngoài, thấy người ra là Lăng Tiêu thì nở cười thân thiện, khách sao vài câu rồi mới nói vào vấn đề chính.

Câu nói này khiến Minh Hồng đang xem phim lập tức quay đầu nhìn, Nhai Tí nằm trên giường chống người ngồi dậy.

Lăng Tiêu không nghe rõ, hỏi lại: “Sao cơ?”

Trần Tam đành phải lập lại: “Tôi đến mang Nhai Tí đi.”
Bình Luận (0)
Comment