Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 13

Quay về chốn xưa, tình cũ tan theo làn gió. Hứng khởi đến thăm giáo sư, nợ nần lại chồng chất.

Tiêu tiền, tiêu tiền, lại tiêu tiền! Quan Tam nằm bẹp ở trên giường, một tay cô bứt tóc, tay kia vẫn cầm chặt cái điện thoại. Không phải xem tin nhắn, cũng không phải lên mạng đọc báo. Cô đang mở ứng dụng máy tính trong điện thoại, tính toán tổng số tiền cô tiêu xài suốt mấy ngày nay. Càng tính càng nhức nhối, càng tính càng hết hồn. Mẹ nó! Nửa tháng nay tiêu hết của cô sáu vạn. Nuôi người tốn tiền quá!

Quan Tam nhảy xuống giường, đi qua đi lại quanh người Hứa Già. Hứa Già đang "gặm" sách cạnh bàn học. Từ lúc được trả công một khoản tiền "nho nhỏ" kia, nàng khui ra từ trên người Quan Tam rất nhiều đồ dùng thiết thực. Ví dụ như laptop mới tinh, các loại tài liệu ôn thi đại học mới nhất. Nàng cũng không còn để ý đến những chuyện bên ngoài nữa, chỉ chuyên tâm ở trong trạng thái thánh hiền, chăm chú ở nhà học hành.

Loại trạng thái này khiến Quan Tam căm thù đến tận xương tủy, cô mất tiền vì cái gì chứ? Chẳng lẽ không phải là hưởng thụ "sung sướng" sao? Chả lẽ không phải là được "ăn mặn" sao? Kết quả đây! Hứa Già từ sáng đến tối cũng chỉ toàn học với học, không hề ngó ngàng gì đến cô. Chả lẽ em ấy không cảm thấy bí bách sao? Phải nghĩ cách mới được.

Quan Tam giả vờ ho khan, nói: "Em không cần phải học nhiều thế đâu." Cô cầm tay Hứa Già kéo lên. "Đến đây, chúng ta cùng lên giường nghỉ ngơi chút đi."

Hứa Già hất tay cô ra, đầu cũng không ngoảnh lại, nàng vẫn tập trung nhìn chằm chằm laptop nói: "Chị đừng quấy rầy em. Sang năm sẽ có một tháng để em chuẩn bị tham dự cuộc thi tuyển nghiên cứu sinh. Em muốn học hết tất cả chương trình đại học này trong vòng bốn tháng, nên phải gấp gáp tranh thủ thời gian."

Quan Tam duỗi tay ra, chau mày ủ dột. Chẳng lẽ em ấy muốn mình làm "tăng nhân khổ hạnh" suốt bốn tháng sao? Quan Tam bực dọc đập bàn, nói: "Em có thể dành chút thời gian được không hả? Suốt ngày cứ nhìn chằm chằm máy tính, vậy ai sẽ giặt quần áo, nấu cơm cho tôi?"

"Vậy trước kia không có em, chị làm thế nào mà giặt quần áo nấu cơm hả?" Hứa Già lỡ miệng hỏi.

Quan Tam xù lông tại chỗ, nói: "Má nó, em dám làm phản à? Em nên nhớ đây là nhà tôi đấy."

Trong lòng Hứa Già biết không ổn, nàng nhịn xuống cơn giận, bày ra bộ dáng nhu tình như nước nói: "Chị nhìn chị xem, hơi tý là cáu gắt rồi. Em là người yêu chị mà, chẳng lẽ chị không thông cảm cho em chút sao?" Nói xong nàng kéo Quan Tam lên giường, vùi mình vào trong ngực cô, nhưng tay vẫn tiếp tục gõ gõ laptop.

Quan Tam hơi dịu xuống, cô cảnh cáo Hứa Già: "Em lên mạng thì được, nhưng tôi không cho phép em vào mấy trang web luyến ái. Con cầy hương kia cũng vì yêu người trên mạng mà tự sát đó." Gần đây cô không thỏa mãn cái loại ôm ấp này, có điều cô cũng hiểu, Hứa Già chủ động là chuyện không thể nào. Cô đang chờ đợi, tựa như con thú dữ đang kìm nén dục vọng trong lòng, chờ đợi thời cơ để tung "đòn chí mạng" vào con mồi.

Hứa Già vẫn chủ quan, hiện giờ nàng đang tràn đầy hi vọng vào cuộc sống này, quên mất cô gái bên cạnh mình cũng không phải là người tốt lành gì. Nàng nhất tâm lưỡng dụng*, tiếp tục cùng Quan Tam nói chuyện: "Cầy hương tự sát sao? Là cái con yêu quái mà chị nói lần trước à? Tự sát vì tình... khả năng này không khả thi cho lắm."

*Tập trung làm hai việc cùng một lúc.

"Sao không khả thi được chứ? Nó suy sụp vì cái trang web kia, thế là uất ức liền nghĩ quẩn." Quan Tam sờ soạng người Hứa Già cho "đỡ nghiện", nhưng vẫn không hứng thú. Bị ngăn cách bởi quần áo nên cảm xúc không được tốt, cuối cùng cô mất kiên nhẫn nói: "Tôi nói em nghe nè. Tôi mặc kệ em, muốn học bài bao lâu cũng được, nhưng mà em vẫn phải giặt quần áo, cơm tối vẫn phải nấu. Em lên mạng download thực đơn cách làm món ăn đi. Mẹ nó! Em nấu đồ ăn cứ như cho heo ăn vậy." Nói xong cô ngửa đầu nằm ngủ.

Hứa Già hận đến nghiến răng, nhất định sẽ có ngày mình dạy dỗ cái tên đáng chết này!

Nàng bực bội vào phòng đọc sách suốt mấy ngày, Hứa Già cảm thấy mình sắp kiệt sức rồi. Dù sao nàng đã rời trường suốt ba năm, kiến thức bị lãng quên ít nhiều. Nàng lên mạng thấy đại học N bắt đầu mở lớp chiêu sinh, lại bắt đầu suy nghĩ, không biết phải tìm "vốn" ở đâu đây? Không bỏ hài tử không bắt được sói, chẳng lẽ mình phải mất thân vào tay Quan Tam sao? Không được, quá vô lý! Suy nghĩ hết một ngày, nàng quyết định trước tiên lôi kéo Quan Tam cùng mình đến đại học N đi dạo, sau đó thì tùy cơ ứng biến, bắt thóp Quan Tam một phen.

Nàng năn nỉ hết lời, thậm chí còn phải trả giá bằng cái hôn, môi bị mút đến sưng đỏ. Quan Tam mới miễn cưỡng trốn việc, cùng nàng đến đại học N.

Đại học N được thiết kế rất trang nhã, kiến trúc được xây dựng theo phong cách cổ xưa đầy tinh tế, người ngoài đều cảm nhận được nơi này mang đậm hơi hướng học thuật. Có điều nhà Quan Tam cách trường đại học khá xa, cô lại chửi mắng: "Xì, chỗ rách nát nào thế này? Lại còn bốc mùi hôi hám. Mẹ nó! Thế mà cũng gọi là đại học à? Còn thua cả cứ địa bần yêu nữa chứ, thối quá đi!"

Cô nói oang oang, khiến những người đi đường cứ ngoái đầu nhìn. Khuôn mặt Hứa Già đỏ bừng, nàng cúi đầu vội đi nhanh về phía trước. Nhưng Quan Tam cứ khăng khăng gọi với theo. "Sao em đi nhanh vậy?"

"Chị không thể nói nhỏ chút được à?" Hứa Già ấm ức, vành mắt nàng ngấn lệ.

Quan Tam thấy vậy, cô vội dỗ dành: "Được... được... tôi không nói nữa... được rồi mà..."

Bây giờ là mười giờ sáng, đại đa số sinh viên đều ở trong lớp học, nên đại học N khá yên tĩnh. Đại lộ đầy rừng cây, mặt cỏ xanh biếc, vườn hoa thơm ngào ngạt, thư viện, phòng thí nghiệm, sân bóng rổ... Những hình ảnh này đều hiện rõ mồn một trước mắt Hứa Già. Nàng và mối tình đầu đã từng chơi đùa ở nơi này, cảnh đẹp cứ như là mơ vậy. Nàng nhìn lại người nọ đầy chán nản, trong lòng lại chua xót. Hiện giờ nàng là cái gì đây? Cho dù nàng chấp nhận bán thân đổi lấy tương lai, nhưng đối tượng trao đổi kia thật sự khiến nàng rất khó chịu.

Quan Tam nào có tâm tư suy xét Hứa Già, cô dõi theo hình ảnh hai người đang làm trò "mờ ám" trong góc khuất, nhận ra một người gầy gò, quắt queo trong hai người là Điêu Vô Thủ. Toàn thân Quan Tam nóng bừng, cô nhanh chóng vọt qua, đánh gãy đôi uyên ương kia.

Một "uyên ương" khác nhìn thấy bộ dáng Hung Thần Ác Sát của Quan Tam, cô sợ hãi nên chạy mất. Điêu Vô Thủ lấy tay chùi nước bọt, cực kỳ bất mãn nói: "Quan Tam! Cô muốn làm gì vậy hả? Cắt đứt... tôi muốn cắt đứt quan hệ với cô."

"Cắt đứt cái rắm! Đây là đại học đấy, cô chạy tới nơi này làm trò gì hả?" Quan Tam hùng hồn hỏi, không hề có chút cảm giác xấu hổ.

Điêu Vô Thủ càng ra vẻ quang minh chính đại, cô duỗi thẳng sống lưng, nói: "Làm trò gì á? Tôi đến để học thôi."

"Ăn trộm chưa từng đi học như cô mà đến để học? Học cái gì cơ? Đạo chích học á?" Quan Tam cười nhạo.

"Đúng là tôi chưa từng đi học, nhưng tôi rất thông minh. Đại sư quốc học Tiền Chuế nhận tôi làm đệ tử cuối cùng của ông ấy đấy." Điêu Vô Thủ cao ngạo nói: "Ông ấy khen tôi, nói rằng nhìn tôi rất có năng lực hiểu biết."

"Xì." Quan Tam nắm cổ Điêu Vô Thủ. "Má nó, đừng có gạt tôi. Lòng dạ cô thế nào sao tôi không biết được. Nói coi, đến cùng là có chuyện gì xảy ra hả?"

"Cô đừng thô lỗ như thế, đây là nơi văn minh đó." Điêu Vô Thủ cố giãy dụa, khó khăn lắm mới thoát khỏi "ma trảo" kia, thở hổn hển nói: "Cũng không có chuyện gì lạ. Lão già họ Tiền kia là người thích đồ cổ, bằng hữu tôi chuyên đào mộ, ăn trộm bảo vật nên lấy được không ít hàng ngon. Tôi tiện tay lấy vài món đưa cho ông ta, thế là ông ta nhận tôi làm đồ đệ."

"Ông ta không phải là đại sư quốc học sao? Không phải mỗi ngày đều thuyết trình trên TV, nói về văn minh lịch sử Trung Quốc đó sao? Vậy mà cũng ăn hối lộ hả?" Quan Tam khó tin nói.

"Cái gì mà hối lộ chứ? Nghe chói tai quá. Cô chẳng hiểu gì cả. Tri thức là tiền tài, mà tiền tài có thể mua được tri thức. Người càng có địa vị cao, thì càng nói một đằng làm một nẻo. Cô nhìn xem, cái lão họ Tiền kia vất vả nhiều năm học hành, chịu nhiều gian khổ để đạt được chức vụ này chẳng lẽ không phải vì tiền sao? Xã hội hiện giờ đều coi trọng đồng tiền, tôi đã lăn lộn nhiều năm như vậy, tiền đã có rồi, nhưng lại không có khí chất. Không có cái loại... cái loại... ờ... tao nhã. Đúng vậy, không có khí chất tao nhã. Tục ngữ có một câu rất hay: kiền nhất hành, ái nhất hành*. Tôi đã lăn lộn trong giới đạo chích suốt nhiều năm, mặc dù không ai biết, nhưng tôi không thể chỉ hài lòng với hiện trạng bây giờ được. Tôi phải không ngừng phong phú bản thân. Phải... phải... phải...cái gì nhỉ? Đúng rồi... cải thiện từng bước một." Điêu Vô Thủ lại giáo dục Quan Tam. "Cô không có chí tiến thủ. Qua nhiều năm bán mỳ như thế, thì cô vẫn chỉ là người bán mỳ thôi."

*Từ gốc [干一行爱一行] ~ Làm nghề nào, yêu nghề nấy.

"Diễn đạt gì mà lủng củng vậy? Mẹ nó! Cô là đạo chích, nếu có người biết thì cô đã sớm ngồi xổm trong tù rồi. Tao nhã á? Không lẽ cô định ngâm thơ với người ta, sau đó móc ví họ chắc? Có điều..." Quan Tam đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. "Cô nói những kẻ có học vấn có thể nhận tiền làm việc sao?"

"Dĩ nhiên. Hiện giờ cái gì cũng đều yêu cầu có ích cho bản thân cả, đại học cũng không ngoại lệ. Những giáo sư, học giả có ai là không ở bên ngoài tự mở công ty cho riêng mình chứ? Nghề nghiệp trong trường chỉ là nghề phụ thôi. Cô nhìn xem tại sao không có yêu quái trong trường học? Cũng chỉ vì chúng quá nghèo. Tôi nói cho cô nghe, chỉ cần cô bỏ ra một ngàn tám trăm vạn, thì kể cả cô có đần như gấu vẫn có thể nhận được bằng cấp như thường." Điêu Vô Thủ phấn khởi nói, Quan Tam nghiêm túc lắng nghe, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Người yêu tôi muốn tham dự cuộc thi tuyển nghiên cứu sinh, cô giúp tôi nghĩ cách xem."

Đôi mắt Điêu Vô Thủ sáng lên, đánh hơi được có mối làm ăn, cô nhiệt tình nói: "Đi thôi! Tôi mời hai cô đến canteen trường ăn cơm, ăn cho no bụng đi. Cô nói cụ thể chút xem."

Quan Tam gật đầu, vừa định gọi Hứa Già, nàng đã cười híp mắt đứng ngay bên cạnh cô. Mặc dù Hứa Già đang thương xuân bi thu*, nhưng lỗ tai nàng luôn vểnh lên nghe ngóng. Nghe được đến đoạn mấu chốt, lập tức nàng gạt hết vẻ u buồn, vui vẻ đến gần cô.

*Thành ngữ [伤春悲秋] ~ ý chỉ tâm tình ưu tư, bi thương khi nhìn thấy thời gian, cảnh vật thay đổi / đa sầu đa cảm.

Chưa đến mười một giờ, bên trong canteen không còn một ai, Điêu Vô Thủ gọi cả bàn toàn món mặn, biểu lộ hào phóng. Kỳ thật trong lòng cô biết rõ, đồ ăn trong canteen trường rất rẻ, nên không tốn bao nhiêu tiền. Quan Tam liên tục nhét thịt vào miệng, tóm tắt qua loa về vấn đề của Hứa Già.

Điêu Vô Thủ kinh ngạc nói: "Trong trường thật sự có âm khí sao?"

Quan Tam nuốt một miếng thịt lớn, nói: "Ừm, mùi vị rất nồng, thật sự có âm khí. Sau ba giờ chiều dương khí suy yếu, âm khí dần thịnh. Tốt nhất nên rời khỏi nơi này vào giờ đó."

Điêu Vô Thủ vui mừng nói: "May mà tôi chỉ đến đây tán gái. Còn cái kia..." Cô đổi chủ đề. "Kỳ thật tôi cũng chỉ mới biết cái lão họ Tiền đó thôi. Nhưng mà tôi có thể dẫn các cô đến gặp ông ta, nhờ ông ta giới thiệu người trong khoa Luật dạy cho cô. Lão ấy thích giám định đồ cổ, các cô nhớ lợi dụng điểm ấy."

Cô thấy Quan Tam ngây ngẩn nhìn mình, cười nói: "Tôi có một viên ngọc bích cổ, là hàng xịn đấy. Tôi nể cô là bằng hữu, nên món đồ giá năm vạn kia tặng cho cô đấy."

Quan Tam ngừng động đũa, nhìn chằm chằm Điêu Vô Thủ, cô bị nhìn đến không che giấu được, cười nói: "Kỳ thật tôi cũng không muốn bỏ món đồ ưa thích này đâu. Nhưng mà mấy hôm trước gặp Bao Viên, cô ấy nói viên ngọc này có tà khí. Ai cầm nó sẽ xui xẻo, nên tôi nhường nó cho cô đấy."

Quan Tam vẫn không nói lời nào, bỗng nhiên đập bàn. Điêu Vô Thủ lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ nói: "Tôi nói thật mà, cô không tin sao? Viên ngọc bích này là của gã bằng hữu tôi lấy từ nơi nào ra. Kết quả là nó bị cảnh sát để ý, không cách nào bán được. Anh ta muốn trốn tránh nên mới đưa viên ngọc bích này cho tôi. Lúc đó tôi bị lòng tham che mắt nên vội vàng nhận, ai ngờ nó rắc rối thế chứ? Cái cô cảnh sát Tần Sơ Tuyết kia cũng vì cái thứ này nên mỗi ngày luôn bám theo tôi, trực chờ ép tôi vào chỗ chết."

Hứa Già bất mãn, nàng nói: "Cô định ám hại chúng tôi à? Chúng tôi mà cầm viên ngọc kia, cảnh sát mà tới thì tính thế nào?"

Điêu Vô Thủ cãi lại: "Tôi không biết. Lão già họ Tiền kia ém rất nhiều hàng lậu, ông ta rất thích sưu tập chúng. Nếu các cô đưa nó cho ông ta, ông ta còn vui không ngớt ấy chứ, chắc chắn sẽ không tiết lộ đâu. Không tin cô cứ hỏi Quan Tam đi, mặc dù tôi hay nói dối nhưng tuyệt đối không gây hại ai hết."

Quan Tam chậm rãi nói: "Nếu cô nói không tốn tiền, vậy thì cho tôi một ngàn đồng đi. Cô cũng sẽ không bị lỗ đâu."

Điêu Vô Thủ đứng dậy muốn đi. "Quan Tam, cô đúng là tên vô vị."

Quan Tam kéo cô ngồi xuống, khẽ cắn môi, nói: "Tôi thật sự hết tiền rồi. Mấy hôm trước giúp em ấy làm chứng minh thư, tiêu hết mấy vạn đồng. Nếu không thì tự cô ra giá đi."

"Ba vạn, không hơn không kém." Mặc dù Điêu Vô Thủ đồng tình, nhưng cũng không nể nang.

Quan Tam sững sờ một lúc, quyết tâm nói: "Được. Ba vạn thì ba vạn."

Từ đầu đến cuối cô cũng không thèm nhìn Hứa Già. Trong lòng Hứa Già vừa cảm động vừa day dứt xấu hổ, nàng muốn nói nhưng không biết phải nói gì.

Ba người lại vùi đầu ăn, đột nhiên có tiếng ồn ào. 11h30 là khoảng thời gian đông người đến ăn trưa nhất, đám đông tràn vào tạo nên tiếng động rất lớn. Quan Tam thấy hứng thú, cô cười nói: "Ai bảo trong trường đại học không có yêu quái chứ? Có một tên ở đây này."

Hai người ngẩng đầu lên quan sát, một mỹ nhân cao gầy, lạnh lùng đang đi vào. Điêu Vô Thủ huýt sáo, đối diện Quan Tam nói: "Cô biết cô ấy sao? Cô ấy là hoa khôi đại học N, lúc mới nhập học đã gây nên tiếng vang lớn đó. Giới thiệu cho tôi đi."

Quan Tam "hừ" một tiếng, nói: "Cô không sợ sao? Cô ấy là Lang Băng – em gái Lang Uy đấy."

Điêu Vô Thủ rụt đầu, nói: "Má ơi, cô ấy là sói sao? Vậy thì thôi..."

Hứa Già thầm giật mình, nàng từng nghe Linh Ngọc nhắc qua, không ngờ một con sói mà lại có dáng dấp xinh đẹp như vậy. Lang Băng cũng chú ý đến các cô, thoải mái đi tới, nói: "Quan Tam à, nơi này không an toàn đâu. Cô đừng để bằng hữu của cô đến nơi này."

Quan Tam đứng dậy, cũng không khách khí, nói: "Lang Băng à, người yêu tôi là Hứa Già. Về sau em ấy sẽ đến đây học, cô giúp tôi chiếu cố em ấy nhé." Lang Bằng nhìn lướt qua, gật đầu rồi xoay người rời đi.

"Ngầu thế! Cô ấy đến nơi này làm gì vậy? Chỉ để nói chuyện với cô thôi sao?" Điêu Vô Thủ thèm thuồng nhìn theo bóng lưng Lang Băng.

"Lang Băng thích yên tĩnh. Tôi thấy cô ấy không thích hợp với nơi này, e là sẽ không ở lại lâu đâu." Quan Tam khẳng định.

"Nơi này không yên tĩnh, vậy sao cô ấy còn đến đây?" Hứa Già nắm được cơ hội nói chuyện cùng Quan Tam.

Xem chừng cảm giác xót tiền đã giảm bớt, Quan Tam từ tốn nói: "Cô ấy đến đây để tìm kiếm dấu chân người trong lòng. Tôi nói em nghe, Yêu đạo và Quỷ đạo không phải là một, em không thể trông cậy vào yêu mà xử lý chuyện của quỷ. Lang Băng chỉ nhắc nhở em thôi, cô ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Về sau em đến đây học, phải nhạy bén một chút, trước ba giờ chiều nhất định phải rời khỏi trường ngay."

Cô nói tiếp: "Em phải nhớ kĩ, tất cả yêu quái trên thành phố này đều biết em là người yêu Quan Tam này. Nếu chẳng may gặp nguy hiểm, em cứ hô to "Tôi là người yêu Quan Tam". Tôi cam đoan yêu quái sẽ tới cứu em."

Thật vậy sao? Hứa Già bán tính bán nghi. Mình có thể tin tưởng được đám bần yêu lừa đảo đó sao?

Ra khỏi trường đại học, tình cờ gặp được Tống Nhã. Nàng cảnh sát nhỏ nhắn kia cứ nhìn chằm chằm Điêu Vô Thủ mà cười khẩy, cố ý nói lớn tiếng: "Đạo chích đã đến nơi này rồi sao? Sinh viên toàn người nghèo, không có "mỡ", nên cô xuống tay nhẹ nhàng thôi." Nói xong, nàng ung dung đi lướt qua.

"Cái đồ cảnh sát thối tha. Mẹ nó! Tôi không thể không dạy dỗ cô ta." Điêu Vô Thủ cười gằn. "Ngày mai tôi sẽ dụ dỗ Bao Viên theo đuổi cô ta. Các cô có biết chuyện nhục nhã nhất là gì không? Chính là bị một đứa con gái cùng giới tính với mình, ngoại hình lại như gấu trúc đeo bám không buông đó." Quan Tam cùng Hứa Già nghe vậy, đồng thời rùng mình. Quá ác độc!

Hai ngày sau, Điêu Vô Thủ đã liên hệ được "ân sư" của cô, Quan Tam cất viên ngọc bích, mang theo Hứa Già đến thăm hỏi. Trước khi gõ cửa, Quan Tam có chút bất an, cô hỏi Điêu Vô Thủ: "Ông ta sẽ không coi thường tôi chứ, chẳng may không giúp thì sao?"

Điêu Vô Thủ thẳng thắn nói: "Chắc chắn sẽ coi thường cô rồi, nhưng ông ta rất coi trọng viên ngọc bích này. Ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền, mười năm khổ luyện cũng vì tiền. Cô yên tâm đi, những người có học vấn, bọn họ không chỉ ham tiền mà còn ham danh lợi. Cho dù có coi thường cô thì cũng không biểu lộ ra mặt đâu. Có điều cô không nên hành động tùy tiện, đừng khiến chúng tôi mất mặt đấy."

Quả nhiên, vị giáo sư Tiền Chuế khá nhiệt tình với Quan Tam và Hứa Già, rất nhiệt tình với Điêu Vô Thủ, cực kỳ nhiệt tình với viên ngọc bích. Ông sẵn lòng đáp ứng, lập tức gọi điện cho giáo sư nổi tiếng nhất khoa Luật là Kim Duy Đạt, nói rằng có người họ hàng muốn nhập học nghiên cứu sinh. Lúc gọi điện xong, ông vẫn luôn nhìn chằm chằm, không rời mắt khỏi viên ngọc bích, nói: "Lão Kim vẽ tranh rất tốt, tranh của ông ấy bán khá nổi. Tốt nhất các cô đến hiệu sách mua một bức họa do ông ấy vẽ. Rồi mời ông ấy xem xét, đừng quên phải kèm theo hóa đơn đấy. Lão Kim nói chỉ cần cô thi không quá kém thì vào vòng hai sẽ không có vấn đề gì cả."

Ba người hàn huyên thêm vài câu, thấy chủ nhà không có ý giữ khách liền cáo từ. Hứa Già nóng vội, sau khi ra khỏi nhà giáo sư, liền lôi kéo Quan Tam đến một tiệm sách tranh. Vừa vào cửa nàng liền trợn tròn mắt, những bức tranh treo tường đều có giá từ mười vạn trở lên. Điêu Vô Thủ vào theo, kéo hai người ra khỏi tiệm rồi nói: "Tôi đã điều tra cái tiệm này rồi, nơi này là do con trai lão Kim mở. Không mua dưới hai mươi vạn thì không có cửa để nhập học đâu. Hóa đơn đó chính là giấy thông hành."

Hứa Già tức giận, Quan Tam ngồi xổm hút thuốc lá, hết một điếu lại thêm một điếu. Sau khi hút hết sáu, bảy điếu. Cô đứng dậy giẫm nát tàn thuốc, giọng khàn khàn nói: "Cho tôi vay hai mươi vạn."

Hứa Già kinh ngạc. Điêu Vô Thủ bực tức, không quan tâm Hứa Già ở bên cạnh, nói: "Cô điên rồi. Có đáng giá không? Người yêu cô chỉ nỉ non có một chút, cô đã hào phóng đến vậy rồi. Bỏ đi, đại học là nơi hút tiền không đáy, cô có bao nhiêu tiền cũng không lấp đủ đâu."

"Đã đến nước này rồi, tôi cũng đã đốt bao nhiêu tiền, bây giờ đốt thêm thì có sao chứ?" Quan Tam cũng bực tức. "Người yêu sao? Tôi cần người yêu để làm gì chứ? Cái tôi cần là có một người phụ nữ bên cạnh mình, cùng nhau mà sống."

"Cô ta thật lòng chung sống với cô sao? Cô cũng không phải là đồ ngu, cô ta có dã tâm, mọi người đều biết hết cô ta có âm mưu gì." Điêu Vô Thủ nói khiến mặt Hứa Già trắng bệch.

Quan Tam cứng đầu cãi lại: "Mao Thuận nói tôi và em ấy có cùng dây tơ hồng, chúng tôi có thể ở bên nhau."

Điêu Vô Thủ chỉ tay vào mũi Quan Tam, mắng: "Má nó! Cô tin lời con mèo hoang ấy à? Lòng người khó đoán, mèo thì biết cái gì?"

"Cô không cần phải quan tâm, cô là bằng hữu của tôi. Cho tôi vay tiền đi, tôi sẽ ghi giấy nợ. Nếu không chịu thì tôi sẽ lấy căn hộ ra thế chấp."

Điêu Vô Thủ thấy Quan Tam không chịu tỉnh ngộ, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi được. Tôi sẽ cho cô vay tiền. Nhưng mà tôi muốn cô ta ghi giấy nợ. Sau này cô ta làm luật sư gì đó, chắc chắn sẽ kiếm tiền nhiều hơn cô."

"Không thành vấn đề. Người yêu tôi sẽ chịu trách nhiệm." Quan Tam đen tối nói.

Điêu Vô Thủ bó tay, cô lấy ra tấm thẻ ATM ném cho Quan Tam. Thừa lúc Quan Tam vào trong tiệm mua tranh, cô hung dữ với Hứa Già, cảnh cáo nàng: "Nếu cô dám làm cậu ấy chịu thiệt thòi, thì dù cho chạy đến chân trời góc bể nào, tôi vẫn sẽ khoắng hết sạch mọi thứ từ cô đấy." Hứa Già vẫn luôn cúi đầu, không nói một lời nào.

Sau đó, ba người lập tức đến nhà giáo sư Kim Duy Đạt. Sau khi "diễn kịch" xong, giáo sư Kim sảng khoái đáp ứng nhận Hứa Già nhập học. Trước khi ra ngoài cửa, giáo sư Kim dặn dò đầy ẩn ý: "Các cô nhanh đi báo danh lớp luyện nghiên cứu sinh đi, lớp này do học trò của tôi dạy, bài giảng của nó rất sát với đề thi. Học phí cũng không mắc đâu, chỉ có ba vạn thôi." Quan Tam cứng ngắc gật đầu.

Mệt mỏi suốt cả một ngày, cuối cùng cũng về đến nhà. Quan Tam ngồi trên bàn ăn dăm bông hun khói kèm mỳ tôm. Trong lòng Hứa Già nghẹn đắng, nàng nhẹ nhàng đến gần Quan Tam, quàng tay ôm cô từ phía sau. Cằm nàng tựa vào bả vai cô, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống trong tô mỳ. Quan Tam không để ý, cô vẫn tiếp tục ăn. Sau khi ăn xong cô đột nhiên hỏi: "Điêu Vô Thủ nói làm luật sư kiếm rất nhiều tiền, là kiếm được bao nhiêu vậy?"

Hở? Hứa Già không kịp phản ứng. Dựa theo tình huống trong phim ngôn tình, bây giờ không phải là lúc chị nên nhẹ nhàng lau nước mắt, thì thầm an ủi em sao? Sao tự nhiên nhắc đến tiền, phá hỏng cả bầu không khí như vậy? Rốt cục mình có nên tiếp tục u sầu nữa không đây?
Bình Luận (0)
Comment