[Đô Thị] Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 36



"Có lẽ sẽ có tin tức rất nhanh thôi", Tôn Hàn thấp giọng nói.

Cả Thiên Cửu môn đều đang dốc sức đi tìm kiếm, cho dù là đáp án như thế nào thì có lẽ sẽ có kết quả rất nhanh.

Liễu Y Y chỉ nghĩ là Tôn Hàn đang an ủi mình, thế nên thốt ra một câu không thật lòng: "Ừ".

.....!
Hai ngày trôi qua, đã đến kỳ hạn ba ngày mà Lý Tông Đạo cho Tôn Hàn.

Nếu không thể lấy được hợp đồng mười triệu tệ với công ty bách hóa Near về thì anh phải rời khỏi cái ghế Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy.

Mới sáng sớm, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã đến công ty.

Nhưng trong công ty, tất cả ánh mắt nhìn họ đều tràn đầy thương hại.

Ba ngày đã trôi qua, nhưng bên công ty bách hóa Near vẫn chưa có tin tức gì có vẻ là muốn tiếp tục ký hợp đồng với công ty thời trang Sâm Uy.

Nhưng lại có tin tức lờ mờ rằng Tổng giám đốc của công ty bách hóa Near không hề có ý muốn hợp tác với Tôn Hàn.

Theo như nguồn tin cho biết, chắc chắn Vương Bách Xuyên phải nhậm chức Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy thì bên công ty bách hóa Near mới đồng ý tiếp tục ký hợp đồng.

"Haizz, xem ra Tổng giám đốc Tôn nhảy dù vào này sắp phải cuốn gói rồi".


"Nghĩ thôi cũng biết kết quả thế nào rồi, một tên cậu ấm nhà giàu chẳng biết cái gì cả thì sao có thể là đối thủ là tên cáo già Vương Bách Xuyên được!"
"Thực ra tôi chẳng muốn Vương Bách Xuyên làm Tổng giám đốc chút nào!"
"Đâu có ai muốn đâu, nhưng những nhân viên quèn như chúng ta thì có thể làm gì? Ai làm thì cũng như nhau thôi..."
Trong sảnh văn phòng, có rất nhiều nhân viên than ngắn thở dài.

Cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa vang lên ngoài văn phòng Tổng giám đốc.

Tôn Hàn ngồi trong văn phòng, nhẹ nhàng nói: "Mời vào".

Trần Hương mặc váy công sở mở cửa đi vào.

"Tổng giám đốc Tôn, giám đốc Lý bảo tôi thông báo với anh chín giờ sẽ mở cuộc họp".

"Tôi biết rồi", Tôn Hàn lạnh nhạt trả lời.

Trần Hương liếc nhìn Tôn Hàn đang chẳng hề để tâm, đành nhắc nhở: "Tổng giám đốc Trần, mục đích lần này giám đốc Lý mở cuộc họp e là để làm khó anh, anh phải chuẩn bị trước!"
Tôn Hàn sao có thể không hiểu rõ tình hình bây giờ, hai tay anh chống cằm: "Chuẩn bị như thế nào?"
Trần Hương nghẹn họng không biết nói gì, Tổng giám đốc Tôn đúng là một cậu ấm nhà giàu, chẳng biết cái gì hết!
"Tất nhiên là sử dụng các mối quan hệ của anh để nghĩ cách bảo vệ vị trí Tổng giám đốc".

"Được rồi, tôi biết rồi, cô đi ra ngoài đi".

Lạch cạch.

Lúc Trần Hương đang định quay người đi ra thì cửa văn phòng bị đẩy ra.

Vương Bách Xuyên với vẻ mặt phấn khởi đi vào, kiêu căng nói: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tôn Hàn trả lời rất thành thật: "Trần Hương đang nhắc nhở tôi, bảo tôi sử dụng các mối quan hệ để giữ lại cái ghế Tổng giám đốc".

Trần Hương trợn tròn cả mắt.

Cô ta tốt bụng nhắc nhở, vậy mà Tôn Hàn lại hãm hại cô ta thế sao?
Ngộ nhỡ cái ghế Tổng giám đốc của Tôn Hàn bị Vương Bách Xuyên cướp đi, cô ta vẫn muốn kiếm ăn dưới trướng Vương Bách Xuyên mà!
Quả nhiên sắc mặt Vương Bách Xuyên trở nên mất tự nhiên, hắn ta nhìn về phía Trần Hương với ánh mắt không có ý tốt: "Trần Hương, tôi đâu có đối xử tệ với cô!"
Tôn Hàn có thể nhảy dù từ bên trên xuống, chắc chắn không thiếu mối quan hệ.

Nếu có mạng lưới quan hệ rộng lớn, làm thế thì không chừng âm mưu của Vương Bách Xuyên sẽ xôi hỏng bỏng không.

Thế nên Vương Bách Xuyên vô cùng tức giận.

"Giám đốc Vương, Tổng giám đốc Tôn đang nói linh tinh thôi!", Trần Hương tức giận nói.

Tôn Hàn bật cười: "Tôi nói linh tinh sao? Vừa nãy là ai nói chín giờ sáng nay mở cuộc họp, chắc chắn là để làm khó tôi.


Trần Hương, chúng ta phải làm một con người trung thực, không thể nói một đằng làm một nẻo như thế đâu nhé".

Trần Hương âm thầm thề rằng sau này sẽ không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa, cả đời này sẽ không bao giờ nữa!
"Được rồi, cô cũng bận, đi làm việc của cô đi.

Tôi và giám đốc Vương nói chuyện một chút".

Tôn Hàn bảo Trần Hương đi, cô ta liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng như được đại xá.

Nhìn bóng lưng Trần Hương, Tôn Hàn thấy hơi buồn cười.

Thực ra anh cố ý nói như vậy không phải vì có ý đồ gì mà chỉ muốn Trần Hương cách xa anh một chút.

"Tổng giám đốc Tôn, trông anh thong dong thật đấy, có vẻ không hề để tâm đến hợp đồng với công ty bách hóa Near nhỉ.

Hay là anh đã móc nối được quan hệ rồi?", Vương Bách Xuyên thăm dò.

"Quan hệ gì chứ, tôi ngồi vào đây đều là dựa vào thực lực.

Nếu không có thực lực thì tôi sẽ nhường lại cái ghế này!"
"Thật sao?", Vương Bách Xuyên không tin.

"Chẳng lẽ là giả sao? Không phải giám đốc Vương bị bệnh nên xin nghỉ sao, sao hôm nay lại đột nhiên khỏe lại thế, tôi còn tưởng giám đốc Vương phải nghỉ nửa năm mới khỏi đấy!"
Vẻ mặt Tôn Hàn tràn đầy tiếc nuối, dường như anh chỉ mong Vương Bách Xuyên đừng có đến công ty.

"Hừ, tôi định nghỉ ngơi mấy ngày nữa mới đến cơ.

Nhưng tôi chỉ sợ tôi không ở đây lâu thì công ty sẽ bị người nào đó phá hỏng!", câu nói của Vương Bách Xuyên tràn ngập sự công kích.

Tôn Hàn lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta: "Giám đốc Vương nghĩ nhiều rồi, tôi cảm thấy khi tôi quản lý, công ty vận hành rất tốt".

"Chỉ sợ có người nào đó phải lập tức cút đi".

Chỉ cần Tôn Hàn không móc nối quan hệ thì hôm nay chắc chắn Tôn Hàn sẽ phải cuốn gói.

Đến lúc đó thì hắn ta sẽ chống mắt lên xem Tôn Hàn mạnh miệng thế nào!
"Nói tiếp đi.

Nếu giám đốc Vương không có chuyện gì khác thì đừng làm phiền tôi nữa!"
Tôn Hàn chẳng còn tâm trạng trêu đùa Vương Bách Xuyên nữa, anh nhìn chằm chằm điện thoại, ý đuổi khách rất rõ ràng.

"Vốn tôi định làm quen trước với văn phòng tương lai của tôi, nhưng nếu Tổng giám đốc Tôn đang bận thì thôi.

Dù sao thì Tổng giám đốc Tôn không bận rộn được bao lâu nữa đâu".


"Phải rồi, không biết là khi Tổng giám đốc Tôn cuốn gói rồi thì cô gái xinh đẹp như Liễu Y Y liệu có một lòng đi theo Tổng giám đốc Tôn nữa không?"
Sau khi cười nhạo, Vương Bách Xuyên liền nghênh ngang bỏ đi.

Hắn ta hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi trên khuôn mặt Tôn Hàn.

Chín giờ đúng.

Các lãnh đạo cấp cao trong công ty đi về phía phòng họp, Tôn Hàn dẫn Liễu Y Y đi tới đó.

Trước khi đi vào phòng họp, Tôn Hàn đã dặn dò Liễu Y Y, trước khi anh chưa nói gì thì đừng giao hợp đồng ra, sau đó hai người đẩy cửa đi vào.

Trong phòng họp, có bảy tám người đang ngồi xung quanh bàn dài hình bầu dục, đó là những nhân viên cốt cán của chi nhánh Giang Châu.

Tôn Hàn định ngồi trên vị trí Tổng giám đốc, nhưng vì cựu Tổng giám đốc vốn được chuyển lên trụ sở chính là Lý Tông Đạo vẫn chưa đi nên Tôn Hàn đành ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, Liễu Y Y đứng sau lưng anh.

"Đã đến đủ hết rồi, bắt đầu họp đi".

Lý Tông Đạo trực tiếp bắt đầu cuộc họp: "Nội dung buổi họp ngày hôm nay là về đơn hàng mùa thu với công ty bách hóa Near".

"Đơn hàng mười triệu tệ cũng không đáng là bao với công ty thời trang Sâm Uy chúng ta.

Nhưng mỗi năm công ty bách hóa Near đều có những đơn hàng trị giá năm mươi đến sáu mươi triệu tệ ở công ty chúng ta, nếu mất đi đơn hàng này thì đồng nghĩa với việc mất đi khách hàng quen thuộc là công ty bách hóa Near!"
"Tổng giám đốc Tôn, ba ngày trước tôi đã nói với cậu, đơn hàng lần này vô cùng quan trọng.

Cậu cũng đã bảo đảm với tôi, nếu cậu không lấy lại được đơn hàng thì cậu sẽ nhận lỗi và xin từ chức!"
"Giờ tôi muốn biết kết quả".

Không hề dùng những lời lẽ uyển chuyển, Lý Tông Đạo trực tiếp chất vấn Tôn Hàn.

Ý ông ta là, nếu không lấy được hợp đồng thì cậu có thể cuốn gói rồi.

Ánh mắt các lãnh đạo cấp cao nhìn Tôn Hàn đều tràn đầy sự đồng tình.

Ai cũng có thể nhận ra Lý Tông Đạo đang giúp Vương Bách Xuyên, họ muốn đuổi Tôn Hàn đi.

Nhưng Tôn Hàn đâu thể làm gì được?
Tôn Hàn bật cười: "Không lấy được hợp đồng thì nhận lỗi xin từ chức, vậy tôi lấy được hợp đồng thì thế nào?".


Bình Luận (0)
Comment