Trong hư không, Tô Thiến, Triệu Nhược Băng đang cùng Lưu Vũ Phi nhìn những bảng quảng cáo trong thành thị, còn có việc đám bạo đồ điên cuồng đập bể những tòa nhà kinh doanh của người Hoa, cau mày chán ghét nói: " Ca, đám người Indonexia này thật ghê tởm, ba lần bốn lược sát hại đồng bào chúng ta, lần này nhất định phải giáo huấn cho bọn họ một trận, để cho bọn họ biết Trung Quốc chúng ta không dễ chọc vào." Vừa nói nàng vừa huy huy nắm tay.
" Thiến nhi, Băng nhi, hai em xem đi, máu của người Trung Quốc sẽ không uổng phí, báo ứng của bọn họ sẽ rất nhanh phủ xuống, chủng tộc không có kiến thức này, sẽ vì tội nghiệt bọn họ phạm phải mà hối hận." Lưu Vũ Phi lành lạnh nhìn đám người Indonexia trong thành thị kia.
Sở Uyển Tĩnh từ bên kia truyền âm, ở bên chỗ nàng có hai chiến thuyền ngoại quốc, đang tiến tới phương hướng Indonexia, hỏi Lưu Vũ Phi có muốn đem những người kia ngăn lại hay không, hoặc là phá hủy.
Hắn lên tiếng, để cho nàng chờ một lát. Lưu Vũ Phi mang theo Triệu Nhược Băng cùng Tô Thiến, thuấn đi đi qua, đến bên người Sở Uyển Tĩnh. Sở Uyển Tĩnh chỉ tay đến hạm đội chiến đấu, nói: " Tiên sinh, ngươi xem, ta nói hai chiến thuyền này, ở hai bên chúng nó còn nhiều thuyền nhỏ, bên trên còn có phi cơ." Sở Uyển Tĩnh chỉ là người cổ đại, nàng có thể nhận ra phi cơ cũng là không tệ rồi, nhưng chiến hạm gì gì đó, có nhiều chỗ nàng cũng không biết.
" A a, Sở cung chủ đây là hai mẫu hạm, xem bộ dáng bọn họ hình như lại đây tìm phiền toái, nhìn dưới đáy biển thử xem có tàu ngầm của Trung Quốc hay không." Lưu Vũ Phi một bên giải thích cho Sở Uyển Tĩnh, một bên phóng thích thần thức, hướng đáy biển tìm kiếm. Bằng tu vi hiện giờ của hắn, nước biển không có cách nào ngăn cản thần thức hắn tản mát ra.
Quả nhiên cách nơi này không xa xuất ra, Lưu Vũ Phi phát hiện hai tàu ngầm còn lớn hơn chiến thuyền, nghĩ thầm: " Có thể là tàu ngầm mấy ngày hôm trước đã phái tới, xem bộ dáng còn có chút can đảm, dám đi theo mẫu hạm, để giúp cho bọn hắn dẹp sạch mẫu hạm là được, quốc gia cũng chỉ có ít chiến thuyền, nếu như bị kích chìm thì tổn thất cũng to lớn."
Mẫu hạm của Lôi Đạt lần nữa khẩn trương báo cáo: " Trưởng quan, tàu ngầm Trung Quốc còn một phút đồng hồ nữa là tiến vào tầm bắn." Vẻ mặt Mạch Khắc nghiêm trọng, quốc nội trước mắt còn chưa cho hắn chỉ thị mới nhất. Trở về hay tiến vào? Đều là hắn có khả năng quyết định, song phương tiến vào đối mặt nhau, có muốn giao phong hay không thì hắn cũng không có khả năng làm chủ. Càng làm cho hắn lo lắng chính là hai tàu ngầm Trung Quốc này đều mang theo đầu hạch đạn.
Vạn nhất trong quá trình đối mặt nhau, song phương sử dụng nhân viên nguyên vì khẩn trương, đè phải nút bắn, hậu quả sẽ không sao tưởng được. Cân nhắc không tới một phút đồng hồ, còn chưa tiến vào tầm bắn của tàu ngầm Trung Quốc, Mạch Khắc quyết đoán hạ lệnh, bảo trì khoảng cách với tàu ngầm Trung Quốc, không nên tiến vào trong tầm bắn của họ. Không có được mệnh lệnh từ tư lệnh quốc nội, hoặc quyền của tổng thống, hắn không thể không hạ lệnh lui lại.
Nhìn thấy mẫu hạm chiến đấu lui về phía sau, Lôi Đạt của tầu ngầm thở dài một hơi.
" Báo cáo thủ trưởng, hai mẫu hạm chiến đấu của quân Mỹ đã thong thả lui về phía sau, bất quá phản tiềm tên lửa vẫn ở trong trạng thái chuẩn bị bắn ra, tàu ngầm chúng ta vẫn bị vây trong tầm bắn của họ." Tất cả quan binh trong tàu ngầm cũng âm thầm thở dài một hơi, mẫu hạm thối lui cho thấy đối phương cũng không muốn xung đột. Không tới vạn bất đắc dĩ, không người nào muốn chống lại cùng quân Mỹ có thực lực hơn xa mình.
Nhưng bọn họ còn không cao hứng bao lâu, nguyên lai mẫu ham đang chậm rãi lui về phía sau đột nhiên dừng lại, một lần nữa khởi động hướng phương hướng Indonexia chạy tới. Bộ tư lệnh của Thái Bình Dương thu được mệnh lệnh mới nhất của tổng thống, yêu cầu mẫu hạm chặn hai chiếc tàu ngầm của Trung Quốc lại, không cho phép chúng nó tiến vào hải vực của Indonexia. Thu được mệnh lệnh mới nhất, Mạch Khắc chỉ có phục tùng, ngưng hẳn chuyện thối lui của mẫu hạm.
Đồng thời hạ lệnh thông qua lính phát ngôn, cấp cho tàu ngầm Trung Quốc gửi đi tin tức, yêu cầu tàu ngầm Trung Quốc lập tức dừng lại việc xâm lấn Indonexia, nếu không quân Mỹ sẽ tiến hành can thiệp quân sự. Tín hiệu một khi phát ra, hai chiến thuyền thoát ly mẫu hạm, chạy tới hai tàu ngầm Trung Quốc. Hạm đội khu đuổi có phản tiềm tên lửa, đã nhận mệnh, chỉ cần chỉ huy ra lệnh một tiếng, lập tức có thể phóng ra.
Lúc này Lôi Đạt binh lại vừa báo cáo: " Trưởng quan, phía trước 500km, phát hiện chiến đấu cơ của Trung Quốc, số lượng cỡ một đội, còn vài phút đồng hồ đã tiến vào phạm vi tên lửa của chúng ta." Ra lệnh tên lửa tập trung vào chiến đấu cơ Trung Quốc, mặt khác lập tức cất cánh hai mươi bốn chiến đấu cơ, ngăn lại chiến đấu cơ của Trung Quốc, cho phép dưới tình huống khẩn cấp thì đánh rơi.
Trong nháy mắt ra mệnh lệnh, chiến cơ trên mẫu hạm lập tức bay lên trời, nhìn đủ loại biểu hiện của mẫu hạm, thẳng đến chiến cơ bay lên, Lưu Vũ Phi chỉ phát ra nụ cười không thèm quan tâm: " Băng nhi, Thiến nhi không phải muốn thường xuyên kêu thử thân thủ một chút hay sao? Chiến cơ của Mỹ quốc là đối tượng tốt nhất để thử, tên lửa của bọn họ không cách nào làm thương tổn được các em, ta không cần lo lắng sự an toàn của hai người."
" Ca, chúng ta đánh rơi chiến cơ, vậy không phải là muốn giết người? Chúng ta có điểm không đành lòng." Tô Thiến cùng Triệu Nhược Băng không đành lòng nói ra.
" Chiến tranh vốn là có người chết, không phải ngươi chết thì ta sống, trên chiến trường không có thứ gọi là không đành lòng, lại càng không thể đối với địch nhân có từ tâm." Lưu Vũ Phi giáo huấn nói.
Đạo lý kia Tô Thiến và Triệu Nhược Băng không phải không hiểu, thật muốn cho các nàng hạ sát thủ thì các nàng lại mềm lòng. Lưu Vũ Phi biết việc này từ từ sẽ đến, các nàng chưa từng giết người, bình thường lại không có cơ hội tiếp xúc mặt ác của con người, nên cũng không làm cho các nàng có ác cảm.
Ý bảo các nàng ở một bên nhìn, thân hình Lưu Vũ Phi thoáng biến mất trước mặt mọi người. Tiếp theo thân ảnh của hắn xuất hiện phía trước chiến đấu cơ của quân Mỹ, đột nhiên không trung xuất hiện một người tới, tất cả thành viên phi hành đều hoảng sợ. Một người lại biết bay? Nơi này không phải Hollywood đó chứ? Tất cả thành viên phi hành đều nổi lên nghi vấn.
Tốc độ của chiến đấu cơ rất nhanh, so với người tu chân ngự kiếm phi hành lại kém xa. Thành viên phi hành một bên báo cáo với bộ chỉ huy, đem camera của chiến đấu cơ nhắm ngay Lưu Vũ Phi, đem hình ảnh truyền tới mẫu hạm, cùng bộ tư lệnh của Thái Bình Dương. Nhìn thấy rõ gương mặt thật của Lưu Vũ Phi, bộ tư lệnh Thái Bình Dương biết ngay là ai, hít sâu một hơi.
Chuyện bọn họ lo lắng nhất, vẫn đã xảy ra, tư lệnh thành viên nhanh chóng hạ mệnh lệnh, muốn Mạch Khắc lập tức lui lại, lui càng xa càng tốt, những chiến cơ đã lên không tạm thời đừng động, chỉ cần mẫu hạm có khả năng tự bảo vệ thì mọi sự đã là may mắn. Bất quá đám quan binh Mỹ quốc này đều biết, trừ phi đối phương cố tình bỏ qua, nếu không muốn an toàn lui lại, quả thật chính là nằm mộng ban ngày.
Thái Bình Dương bộ tư lệnh, sợ hình ảnh sẽ bị chặt đứt, vì vậy đem Nam Á trên không một vệ tinh điều đến. Mẫu hạm có mệnh lệnh của sở chỉ huy, chứng kiến hình ảnh cũng sửng sốt. Rất nhanh Mạch Khắc nhận được mệnh lệnh lui quân khẩn cấp của bộ tư lệnh, bọn họ bị mệnh lệnh liên tục lặp lại khiến cho có điểm tức giận. Bất quá lệnh tức là lệnh, Mạch Khắc chỉ có phục tùng.
Một bên chú ý hình ảnh bất khả tư nghi trên màn hình, bên kia ra lệnh thối lui khẩn cấp, tiếp theo bọn họ chứng kiến một màn làm họ si ngốc. Lưu Vũ Phi vừa mới hiện thân, nhìn chiến đấu cơ âm trầm cười, thấp giọng ngâm dài một tiếng, theo tiếng ngâm của hắn, từ trong tay bộc phát ra vô số quang mang huyễn lệ. Có hình dáng giống như kiếm khí, mạnh mẽ bạo bắn ra, bóng kiếm đầy trời nọ trong nháy mắt đem hai mươi bốn chiến đấu cơ bao phủ.
Vố số đạo kiếm khí huy trảm xuống, kiếm khí đụng chạm chiến đấu cơ phát ra tiếng chói tai. Người lái chỉ cảm thấy ánh sáng chói mắt, làm bọn họ không cách nào mở ra. Cảm thấy thân thể đang bị vô số khí áp lại, tay không thể động, bên tai truyền đến tiếng chiến đấu cơ bị cắt, truyền tới tiếng huýt gió chói tai. Chiến cơ mất đi khống chế, không ngừng xoay chuyển ngay sau đó ý nghĩ nóng lên, cả người ngã xuống trong chiến cơ.
Hai mươi bốn chiến cơ trên bầu trời, hạ xuống mấy chục thước giữa không trung thì đột nhiên nổ bạo ra. Từ không trung toát ra từng hỏa vân như nấm, rơi xuống dưới biển rộng. Mạch Khắc cuối cùng đã biết, tư lệnh vì sao muốn bọn họ khẩn cấp lui lại. Người trong không trung vẫn còn là loài người sao? Chứng kiến cảnh này, ai cũng xếp Lưu Vũ Phi vào hàng ngũ của ác ma.
Trong bộ tư lệnh của Thái Bình Dương, những quan viên trong lòng cuồng hô: " Thượng Đế a, người đông phương đáng sợ này phá hủy Nhật Bổn còn chưa đủ hay sao? Còn muốn nhìn vào Mỹ quốc chúng ta nữa." Tư lệnh thành viên của Thái Bình Dương hạm đội lập tức hướng tổng thống báo cáo. Hai mươi bốn chiến cơ Mỹ quốc đồng thời biến mất, làm cho thành viên chiến cơ Trung Quốc thất kinh. Còn mới lúc đầu tưởng đối phương quấy nhiễu bằng điện tử, kết quả kiểm tra toàn bộ bình thường không có dị tượng gì.
Lúc này họ mới vững tin hơn hai mươi chiến cơ của quân Mỹ thật sự gặp rủi ro, chỉ là không biết nguyên nhân trong đó mà thôi. Lôi Đạt chỉ có thể tìm thấy vật phẩm kim loại, không thấy người, bởi vậy trong lòng họ đoán, là nguyên nhân gì lại có rủi ro cho đối phương như vậy. Trung Quốc không quân rất nhanh đã biết phía trước phát sinh chuyện gì, chờ bọn họ bay đến không trung, thì chứng kiến một màn khác khiến cả đời bọn họ khó quên.
Dễ dàng phá hủy hai mươi bốn chiến cơ, Lưu Vũ Phi nghe răng cười, người như quỷ mị phóng ra phía sau mẫu hạm, chắn trên đường mẫu hạm đang thối lui. Trên đời này nếu bị Lưu Vũ Phi chăm chú nhìn, người muốn an toàn thoát đi còn chưa xuất hiện. Hơn nữa mẫu hạm khổng lồ như thế di động lại càng chậm chạp. Nhìn thấy Lưu Vũ Phi đột nhiên biến mất, trong lòng Mạch Khắc căng thẳng, cầu khẩn mục tiêu của Lưu Vũ Phi không phải là mẫu hạm. xem tại truyenggg.com
" Báo cáo trưởng quan, con đường lui về phía sau, phát hiện quái vật kia." Lính trinh sát báo cáo, đánh vỡ hy vọng trong lòng Mạch Khắc, Mạch Khắc trầm giọng hạ lệnh: " Tất cả phi đạn, đại pháo chuẩn bị, mục tiêu ở phía sau." " Vị trí nhắm vào phía sau lập tức phóng ra." Mạch Khắc chỉ có hạ lệnh khai hỏa, hắn hiểu được chỉ có liều mạng mới có tia hy vọng. Nếu không hai mẫu hạm dù không bị phá hủy hoàn toàn thì cũng phải đầu hàng.
Bọn họ là quân đội kiêu ngạo của Mỹ quốc, ngạo khí nhất, khiến cho hắn không thể không lo lắng. Mẫu hạm quân Mỹ phi đạn, đại pháo cũng đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Thoáng nhắm vào Lưu Vũ Phi, thành viên khống chế liền ấn vào nút, vì vậy " Oanh! Oanh! Oanh!" Đúng là vạn pháo cùng bắn.
Từ mẫu hạm bắn ra tên lửa, phun từng đạo hỏa xà hướng Lưu Vũ Phi bắn nhanh mà đến, vô số pháo đạn mang theo tiếng nổ làm người khác điếc tai, từ miệng pháo bắn ra.
Trên bầu trời, tất cả đều là phi đạn và pháo đạn đủ loại kiểu dáng, phô thiên cái địa hướng Lưu Vũ Phi chụp xuống, thanh thế làm cho người ta sợ hãi, Mạch Khắc trông cậy vào thế công mãnh liệt, khó khăn đem Lưu Vũ Phi từ trên không trung đánh rơi, rất nhanh hắn liền tuyệt vọng. Ngay trong nháy mắt pháo đạn bắn ra, hai tay Lưu Vũ Phi cực nhanh bấm thủ ấn, chỉ thấy không gian nguyên bổn bình tĩnh, phát sinh vặn vẹo dị thường.
Nguyên bổn không khí vô hình, trong nháy mắt tích cực thay đổi, lại do rung chuyển hình thành một khí đoàn xoáy lưu cực lớn. Không khí bốn phía không ngừng cuồn cuộn bị hút vào, phảng phất như biển rộng nhấc lên cơn sóng gió động trời: " Bạo" Theo tiếng quát của Lưu Vũ Phi, cơn xoáy vách tường nguyên bổn liền nổ bạo ra: " Oanh! Oanh!" Một vòng khí lãng mắt thường có thể thấy được, như dời non lấp biển bắn nhanh vào các phi đạn phi pháo nuốt hết vào bên trong.
Giữa không trung truyền đến, một trận sét đánh dị thường dày đặc, chiri khoảng thời gian chén trà, liền đình chỉ. Lưu Vũ Phi không thèm để ý hướng tới mẫu hạm đưa ra ngón giữa hừ lạnh nói: " Một đám rác rưởi tự cho là đúng, hôm nay cho các ngươi nếm thử tư vị thống khổ." Cảnh này làm cho người ta nhớ tới một màn tại Trung Quốc Nam Hải, ngay lúc đó phi cơ quân Mỹ cũng đưa ra ngón giữa, hiện giờ thời khắc này lại lần nữa xảy ra, chỉ là vị trí giữa song phương chuyển đổi.
Mạch Khắc phảng phất vừa rồi bị chiêu thức ấy của Lưu Vũ Phi làm sợ đến choáng váng, ngốc trệ nhìn hắn ở giữa không trung. Không chỉ hắn mà ngay cả những binh lính trên mẫu hạm cũng bị kinh ngạc vô cùng. Cảnh này rơi vào trong mắt những chiến cơ Trung Quốc trên không trung, bọn họ không khỏi há hốc đủ bỏ vào miệng một quả trứng. Bọn họ liền quay cảnh này truyền lại quốc nội, chiến cơ cũng lẳng lặng xẹt qua trên đầu mẫu hạm.
Mạch Khắc phó quan, nhìn thấy Mạch Khắc còn đang ngẩn người, liền đẩy một chút, lúc này hắn mới thanh tỉnh lại. Giờ khắc này trong lòng Mạch Khắc phi thường tỉnh táo, hiểu được mình đang đối phó tuyệt đối không phải là loài người, công kích dày đặc mãnh liệt như thế mà hắn lại dễ dàng triệt tiêu. Trốn lại trốn không thoát, bọn linh đã lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Trong lòng Mạch Khắc rất rõ ràng, lúc này hắn tuyệt đối không thể loạn, nếu không binh lính trong mẫu hạm sẽ hỏng mất. Hắn ra lệnh: " Tất cả chiến cơ lên không, các dũng sĩ xuất ra tinh thần chiến đấu, vì vinh quang của quốc gia, vì Mỹ quốc." Đồng thời với Mạch Khắc hạ mệnh lệnh, còn nói ủng hộ tinh thần, ngay sau đó hắn lại hạ lệnh cho lính thông tri: " Hướng bộ tư lệnh báo cáo khốn cảnh trước mắt của chúng ta, thỉnh cầu trợ giúp."
Nhìn vô số chiến cơ đang bay lên không, tay phải Lưu Vũ Phi duỗi ra co rụt lại, chỉ thấy nguyên khí trong thiên địa, cực nhanh ngưng tụ trong tay hắn, một thanh năng lượng kiếm khổng lồ trong nháy mắt hình thành. Lưu Vũ Phi lộ ra một vẻ mặt tràn ngập sát ý. Năng lượng kiếm tản mát trong tay ra từng vầng sáng, thân hình liên tiếp chớp lên. Giống như giữa không trung đồng thời xuất hiện mười Lưu Vũ Phi, lại cùng huy tay chụp vào cự kiếm, kiếm khí dày đặc hướng tới các chiến đấu cơ bổ xuống.
Kiếm khí xen kẽ lẫn nhau, cắt không gian phát ra tiếng hưu hưu rít lên. Chiến cơ vừa lên không, nghênh đón chúng nó chính là tầng tầng lớp lớp kiếm khí đan thành một cái lưới lớn. Chiến cơ do sắt thép tạo thành, trong võng kiếm khí không ngừng lay động, vô luận người lái muốn thăng bằng thế nào cũng không làm nên chuyện gì. Phi hành thành viên trong miệng không ngừng nguyền rủa, hai tay đè xuống ấn xoay lung tung, trên trăm tên lửa vừa mới phóng ra, còn chưa tiến vào trạng thái phi hành thì đã bị kiếm khí chụp xuống giảo thành mảnh vỡ, ngay cả cơ hội nổ mạnh cũng không còn.
Ngay sau đó người lái chiến cơ phát ra tiếng hét thảm cuối cùng trong đời, cùng với chiến cơ bị giảo thành một đống mảnh vỡ, từ giữa không trung rơi xuống. Quân Mỹ trong mẫu hạm lần này chính thức đứng ngây ra đó, những chiến cơ còn chưa cất cánh phía sau cũng không còn dám lên không. Trên trăm chiến cơ! Mấy trăm tên lửa cứ như vậy mà phá hủy.
Mỹ quốc Thái Bình Dương bộ tư lệnh, các chỉ huy tận mắt nhìn thấy hết thảy, bọn họ đều cảm thấy bất đắc dĩ. Theo bọn họ chứng kiến khi Lưu Vũ Phi phá hủy hai mươi bốn chiến cơ đầu tiên, cũng đã thương lượng làm sao giữ được một vạn tính mạng binh lính trên mẫu hạm. Về phần Indonexia như thế nào, thì không còn là việc họ quan tâm nữa. Vài phút sau nhìn thấy cơn sóng công kích đầu tiên của mẫu hạm, tất cả đều không có hiệu quả.
Đám quan viên nhất thời căng thẳng, tình huống khẩn cấp, không còn thảo luận được gì. Vì không muốn lại xuất hiện thêm tổn thất, chỉ có thỉnh tổng thống liên lạc chủ tịch Trung Quốc, hướng Trung Quốc đưa ra điều kiện cực kỳ ưu đãi, chỉ cần chính phủ Trung Quốc có thể làm cho người trên không ở hải vực Indonexia không thương tổn thêm quan binh trên mẫu hạm nữa. Mĩ quốc nguyện ý trợ giúp Hoa kiều trong Indonexia lui lại khỏi Indonexia, thậm chí sẽ không trở ngại Trung Quốc thống nhất đảo Đài Loan.
Điều kiện như vậy, chủ tịch quốc gia rất muốn đáp ứng, nhưng hắn làm không được. Lưu Vũ Phi đã nhúng tay, hắn cũng không thể khống chế. Chủ tịch chỉ có thể ủy uyển chuyển cáo, việc này khó khăn quá lớn, hắn chỉ cố làm hết sức, về phần có thành công hay không hắn không thể nắm chắc. Một phen ngoại giao như thế, thiếu chút nữa đem bên Bố Thập kia tức giận đến bệnh tim tái phát.
Thật vất vả ẩn nhẫn quyết tâm dằn lửa giận, Bố Thập còn ráng nói thêm vài câu. Nhưng chủ tịch vẫn nói như vậy, chỉ nói là người trên không trung Indonexia cũng không phải la hắn chỉ huy.
" Nếu như người Trung Quốc đem một vạn binh lính của chúng ta giết chết toàn bộ, ta sẽ đại biểu nước Mỹ hướng Trung Quốc tuyên chiến." Trong tức giận, Bố Thập không để ý hậu quả phát ra uy hiếp chiến tranh.
Quốc gia chủ tịch lạnh lùng trả lời: " Nếu như các người nhất định đem việc này đổ lên đầu Trung Quốc, như vậy thì thôi! Người Trung Quốc sẽ làm ngươi trả giá xứng đáng." Nói xong quyết đoán cúp điện thoại. Chủ tịch khẩn cấp mở hội nghị cục chính trị, lần này hội nghị chỉ tốn vài phút thời gian.
Tựa như hạ đạt mệnh lệnh chiến tranh tại các quân khu, cả nước tiến vào trạng thái chiến tranh, số lượng vũ khí hạt nhân không nhiều lắm cũng được hạ lệnh chuẩn bị. Hết thảy đều là bố trí bí mật, Mỹ quốc cuối cùng làm sao mà chuẩn bị, trước mắt vẫn chưa biết được. Bây giờ không có cách nào phán đoán, tổng thống Mỹ quốc cũng là nhất thời mồm miệng nói nhanh, chân chính phải chuẩn bị, lúc này công khai cùng Mỹ giao chiến, chỉ làm tăng thêm hỗn loạn.
Bên kia địa cầu, Bố Thập đương trường đập bể điện thoại. Hắn cấp cho tư lệnh Thái Bình Dương lời đáp của chủ tịch Trung Quốc, mà khi Lưu Vũ Phi vừa vặn đem chiến cơ của mẫu hạm phá hủy. Mạch Khắc truyền đến tin tức, làm cho bộ tư lệnh trong lòng trầm xuống. Đối mặt Lưu Vũ Phi không cách nào đối phó, quân Mỹ bất đắc dĩ phát hiện, chính mình đã biến thành con cá trên thớt của người ta.
Bọn họ đã thừa nhận hai lần đả kích, ác vận vẫn chưa kết thúc. Chỉ thấy kim mang trong không trung, trực tiếp đập bể chiến thuyền hộ vệ cho mẫu hạm. Chiến thuyền so với mẫu hạm chỉ như một thuyền nhỏ, nói về là chiến thuyền đơn độc thì lại rất lớn.
Đối với Lưu Vũ Phi mà nói nó chỉ là vừa thô vừa nát mà thôi. Đối với kiếm khí trên trời bổ xuống, ngay cả cơ hội chuyển hướng nó cũng không có, phóng ra được vài tên lửa, đồng dạng lọt vào vận mệnh bị cắt nát.