Đô Thị Thần Nhân

Chương 66

" Các ngươi là người của Ma Tông?" Lưu Vũ Phi có chút ngoài ý muốn. Lúc này bên kia Hoa Sơn chính phái đang tụ tập, mười mấy người của Ma Tông này lại dám ở đây công nhiên vây công người trong chính đạo, bọn họ thật sự là có lá gan lớn xông thiên.

" Tiểu tử, nếu biết chúng ta là người trong Thánh Môn, còn không mau rời khỏi nơi thị phi này, nếu không chúng ta nhất thời cao hứng cả ngươi cũng thu." Xem biểu hiện vừa rồi của Lưu Vũ Phi, hắn đã chấn động. Nếu không với tính tình của bọn họ, khẳng định sẽ không nói chuyện khách khí như vậy.

Việc này cũng khó trách, Lưu Vũ Phi xuất hiện mà mười mấy người bọn họ lại không có ai phát hiện ra, mà tay hắn nhẹ nhàng vung lên càng đưa mười mấy người bức lui, lúc này đó mới là điều bọn hắn bận tâm.

Không có sự công kích của đám người Ma Tông, trận pháp do ba gia tộc tạo thành cũng đình chỉ vận chuyển, Đông Phương Anh ở giữa lúc này mới phát hiện ra Lưu Vũ Phi đã đến.

" Lưu...Lưu Vũ Phi." Tư Mã Thiên Hữu kinh hô.

Nghe được người tuổi trẻ trước mắt này chính là Lưu Vũ Phi, mười mấy người của Ma Tông liền phi thân bật lui ra sau. Lưu Vũ Phi nha! Hắn chính là một người khi giết mấy trăm người mà mắt không chớp một chút nào, là một ác ma. Còn hơn ma đầu của Ma Tông bọn họ, tàn nhẫn gấp mấy lần.

Kỳ thật người tu chân giết người so với Lưu Vũ Phi còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng không có ai trong một đêm lại giết nhiều tu sĩ như vậy. Lưu Vũ Phi không biết sau khi hắn giết hai trăm người tu chân, các loại đồn đãi đã sớm đưa hắn tuyên dương thành một bất thế ma đầu. Hình tượng tàn nhẫn đã sớm xâm nhập lòng người.

" Lưu Vũ Phi, đây là ma đạo tranh đấu, với ngươi không có gì quan hệ, lại nói chính đạo giờ phút này đang liên hợp đối phó ngươi."

" Bọn họ muốn đối phó ta, cũng không phải chuyện của Ma Tông các ngươi, trong mắt ta Ma Tông các ngươi xem ra còn không bằng môn phái chính đạo, ít nhất bọn họ cũng không làm những việc thiên lý bất dung." Lưu Vũ Phi ám chỉ chính là Ma Tông Huyết Ma. Vì chế luyện Truy Hồn Linh, góp nhặt hơn mười vạn oán linh.

" Nếu Lưu Vũ Phi ngươi không sợ sẽ có thêm người đối phó ngươi, chúng ta còn có gì đáng sợ nữa, bỏ qua hôm nay lần sau Thánh Môn chúng ta nhất định sẽ đến bái phỏng." Nói xong mang thuộc hạ rời đi.

Tâm cơ của người này có chút thâm trầm, tự mình biết rõ mười mấy người mình không phải là đối thủ của Lưu Vũ Phi. Mà bản thân hắn cũng không am hiểu công khai tranh đấu trước mặt, nói xong vài câu cuồng ngạo thì có thể, thật sự muốn tìm Lưu Vũ Phi thì hắn cũng không có lá gan này.

Lưu Vũ Phi cũng không ngăn cản bọn họ rời đi, những người này vẫn chưa trêu chọc gì tới hắn. Đáng tiếc hắn không biết người hắn vừa thả đi chính là Nhân Ma nổi danh ngang với Huyết Ma. Là một người so với Huyết Ma còn muốn tàn bạo hơn ba phần, hắn là một người tâm linh thao khống sư. Hắn có một loại bí pháp đem một người còn sống sờ sờ biến thành khôi lỗi cho hắn. Nhưng tu vi hắn lại quá kém, cung vì như thế nên người trong chính đạo luôn đuổi giết hắn.

Hôm nay trong lúc vô ý hắn phát hiện ba tộc trưởng của ba gia tộc bị phong ấn tu vi, bên người chỉ có sáu người bảo vệ. Trong lòng vui như điên, muốn đưa bọn họ biến thành khôi lỗi cho mình. Nhưng Lưu Vũ Phi lại đến, khiến cho mộng đẹp của hắn tan biến.

Người của ba gia tộc nhìn thấy Ma Tông rời đi, mấy người bảo vệ ba người Đông Phương Anh mới yên tâm thu hồi phi kiếm. Vừa rồi bị mười mấy người của Ma Tông vây công, bọn họ sớm đã kiệt lực. Đối với Lưu Vũ Phi không có một chút lòng phòng bị bởi vì bọn họ biết nếu hắn muốn đối phó họ thì có phòng bị cũng vô ích.

Lưu Vũ Phi nhìn bọn họ một chút, thở ra một hơi đang muốn rời đi.

" Lưu tiên sinh, xin dừng bước, chúng tôi có chuyện muốn nói với ngươi." Nhìn thấy hắn định rời khỏi Đông Phương Anh gấp gáp kêu lên

" Có chuyện gì?"

Đông Phương Anh và hai vị tộc trưởng kia nhìn nhau, nói: " Tiên sinh chính là muốn đi phó ước tại Hoa Sơn?"

Lưu Vũ Phi gật đầu.

" Xin khuyên tiên sinh một câu, ngươi tốt nhất không nên đi, bọn họ đã chuẩn bị hết thảy, còn có viện binh bên ngoài tới, lần này bọn họ hạ quyết tâm muốn đem ngươi tiêu diệt, nói cho ngươi chuyện này đã là làm trái với ý nguyện của trưởng bối chúng ta, hy vọng tiên sinh có thể thận trọng."

Nếu Lưu Vũ Phi cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ phát giác Đông Phương Anh nói tới trưởng bối thì có một ánh mắt không được tự nhiên.

" Tại sao lại nói cho ta biết chuyện này, ba gia tộc các ngươi không phải muốn tìm ta báo thù hay sao?"

" Chúng ta làm như vậy cũng không vì cái gì, nhưng nếu ngươi xảy ra việc gì ngoài ý muốn, thì mười mấy người của ba gia tộc chúng ta cũng coi như xong đời, lần này chúng ta đến Hoa Sơn chủ yếu vì muốn tìm ngươi báo tin, lại nói vừa rồi ngươi cứu chúng ta."

Đông Phương Anh suy nghĩ một chút thì quyết định nói thật với Lưu Vũ Phi. Đối với sự thẳng thắn của Đông Phương Anh, Lưu Vũ Phi bắt đầu có chút thưởng thức hắn. Ít ra Đông Phương Anh dám nói ra ý đồ thật sự của họ, không giống những người khác, chỉ muốn lươn lẹo tìm chỗ tốt. Kỳ thật giờ phút này hắn có thể giải trừ phong ấn cho họ, nhưng nghĩ lại giờ này cũng không phải là thời cơ tốt nhất.

" Lần này cứu các ngươi cũng không phải là ý của ta, ta cũng chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi, thật muốn nói thì nói vận khí của các ngươi không tệ."

Lần này là hắn thật sự rời đi, tiếp tục hướng tới chỗ của Phi Tiên Tông mà đi.

" Tộc trưởng, kế tiếp chúng ta còn đi tới Phi Thiên Tông hay không?"

" Không cần nữa, lần này mục đích của chúng ta đã đạt, hắn có thể an toàn vượt qua cửa ải khó này hay không, thì phải nhìn vào năng lực của hắn, đi thôi! Chúng ta trở về đi thôi."

" Dạ."

Sáu người kia nghỉ ngơi một lúc, mang theo ba vị tộc trưởng bị phong ấn tu vi phi thân đi.

Lưu Vũ Phi vừa đến trước cửa Phi Thiên Tông tại Hoa Sơn, liền phát hiện bốn phía có điều không đúng. Tâm niệm vừa động, thần thức liền phát ra. Phát hiện từ một nơi bí mật gần đó đang ẩn giấu rất nhiều đệ tử Phi Thiên Tông, đang âm thầm giám sát hắn. Làm cho hắn kỳ quái chính là nhiều người như vậy mà không có sự tồn tại của Ma Tông. Theo lý thuyết Ma Tông nhất định sẽ không lãng phí cơ hội tốt như vậy. Bọn họ chính là muốn làm cho mình và chính đạo đấu nhau sống chết, để cho bọn họ làm ngư ông đắc lợi.

Hắn lại phát ra thần thức, lần này hắn hướng về phía chân trời dò xét. Quả nhiên hắn đã phát hiện ra người của Ma Tông, đang tụ tập trên trời cao. Đại khái có chừng mấy trăm người đều núp trên tầng mây dày đặc. Phát hiện được điều này hắn cũng thu hồi thần thức, đáng tiếc là thần thức của hắn cũng không có lên cao một chút, nếu không khẳng định sẽ phát hiện trên bầu trời chỗ Ma Tông còn có bốn tiên nhân.

Những người đang ẩn ở một nơi bí mật gần đó, không có ai nhận biết Lưu Vũ Phi, giờ phút này cũng xem hắn như những người môn phái khác mà giám sát. Nếu không cũng đã xông lên, hận không được chém hắn ngàn đao vạn kiếm.

Lưu Vũ Phi khinh thường cười, hướng về phương hướng của Phi Thiên Tông cao giọng nói: " Lưu Vũ Phi đến đây bái sơn."

Hắn vận dụng chân nguyên hô lên, tiếng nói vang vọng trong mỗi lỗ tai của người Phi Thiên Tông. Hào khí trong đại điện, theo câu nói của Lưu Vũ Phi, từ từ ngưng tụ lại. Đại điện Phi Thiên Tông có các phái, đối với chuyện hắn đến vẫn chưa có gì phản ứng, một tiếng ra lệnh, nguyên trước đã bố trí sẵn đại trận đột nhiên khởi động. Một cỗ sát khí từ không khí phát ra. Vạn Kiếm trận của Phi Thiên Tông, Độn Thiên trận của Côn Lôn phái, Tam Kỳ Huyễn trận của Hỏa Vân Tông, Nghịch Ngũ Hành đại trận của Ngũ Hành Tông, lớn nhất là Kim Cương Phục Ma đại trận của Tịnh Quang Các.

Lưu Vũ Phi chậm rãi đi đến bên bờ trận pháp, hắn đang âm thầm quan sát mấy trận pháp này. Vạn Kiếm trận xếp hạng Cửu Cung là chủ công, Ngũ Hành Trận là Khảm Vị chú trọng phòng thủ, Độn Thiên Trận là Khôn Vị từ mặt bên hợp vây, còn Tam Kỳ Huyễn trận là trung ương, cuối cùng Kim Cương Phục Ma trận làm tiếp ứng.

Năm trận pháp đều độc lập tác chiến, có thể liên hoàn công kích, lui thì thủ, tiến thì công, có thể đem đối thủ hợp vây tiêu diệt. Từng bước tương liên, hoàn toàn kín kẽ. Có thể đem năm trận pháp không hề liên quan mà dung hợp lại, bố trí thành cảnh giới không một kẽ hở, người này thật sự là một khoáng thế kỳ tài. Trong lòng hắn âm thầm cảm thán: " Môn phái nào lại có một thiên tài như thế." Trong lòng hắn đang suy đoán lai lịch của người này. nguồn TruyenFull.vn

" Lưu Vũ Phi, lúc này ngươi còn không chịu trói, phải biết rằng chờ chúng ta chính thức phát động trận pháp, đó là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được ngươi."

Đang trong lúc hắn suy đoán thân phận của người bày trận thì Thanh Tùng hô lên trong đại điện. Lưu Vũ Phi bĩu môi khinh thường nói: " Các ngươi có khả năng gì thì cứ bày ra đi, ta nếu đã tới thì không có gì sợ các ngươi, ta sẽ toàn bộ bồi tiếp, cần gì nói nhảm."

Sát! Nghênh đón hắn là một âm thanh vang lên làm kinh hãi lòng người. Trong đại điện phát ra tầng tầng sát khí như muốn đem Lưu Vũ Phi cắn nuốt, tình thế đã như mũi tên được kéo căng trên dây cung.

Bình Luận (0)
Comment