Đô Thị Thần Nhân

Chương 74

Lưu Vũ Phi mang theo bốn gã tiên nhân bị trọng thương thuấn di về Thượng Hải. Chỉ một lần thuấn di làm cho chân nguyên hắn vừa tụ tập lại được một chút cũng cạn kiệt. Không có chân nguyên cầm cự, thương thế cũng có dấu hiệu ác hóa.

Lưu Xán nhìn thấy Lưu Vũ Phi mang theo bốn người bị trọng thương quay trở về, mà trước ngực hắn lại có vết máu loang lổ, hắn kinh hãi thất sắc: " Thiếu gia, ngài không có chuyện gì chứ, bọn họ là ai?" Lưu Xán nghĩ không ra trên đời này còn có ai có thể làm bị thương được Lưu Vũ Phi.

Lưu Vũ Phi vỗ vai hắn, ý bảo mình không có gì phải lo ngại. Hắn để cho Lưu Xán đem bốn tiên nhân đi giam lại, nói cho hắn nghe mình phải bế quan vài ngày. Đợi khi Lưu Xán rời đi, Lưu Vũ Phi liền tiến vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ. Hắn cần phải chữa thương thật nhanh, lại còn phải chữa trị cho Thất Thải chiến giáp. Lần này chiến giáp hư hao, ít nhất cần phải có vài ngày mới có thể chữa xong( bên trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ cũng phải là nhiều năm).

Đỉnh núi Hoa Sơn, chợt xuất hiện một ngọn núi mà trước kia chưa từng được thấy qua. Tin tức này như cơn gió truyền khắp cả nước, giới truyền thông của quốc nội đều đổ xô đến. Chính phủ đồng thời phái mấy chuyên gia địa lý đi đến trước để khảo chứng. Mấy vị chuyên gia này nghiệm chứng xong thì ngọn núi này quả thật là vừa phát hiện, trên bản đồ quốc gia cũng không có ký hiệu nào. Tại sao trước kia không có phát hiện ra ngọn núi này, mấy chuyên gia hoàn toàn không thể giải thích. Tóm lại sau khi các chuyên gia rời đi, chính phủ vì muốn bảo tồn nguyên vẹn, liền phong tỏa đỉnh núi Hoa Sơn.

Sau đó có vài chuyên gia len lén tiết lộ, ngọn núi này từng có người ở qua, bên trên có một chút dấu hiệu của kiến trúc cổ. Lời chuyên gia nói ra bị giới truyền thông tiết lộ, vì vậy cư dân chung quanh núi Hoa Sơn đều nói rằng, trước khi ngọn núi bị phát hiện một ngày, trên núi Hoa Sơn có lôi điện nảy ra, lửa sáng tận trời. Ở những lời từ miệng họ truyền bá ra, các lời đồn đãi bay khắp thiên hạ. Có người nói tự mình đã từng nhìn thấy trên Hoa Sơn có tiên nhân bay qua. Dị tượng của buổi tối hôm đó, là do khi tiên nhân rời khỏi phàm gian trở về tiên giới mà tạo thành. Còn có chính là tiên nhân ở trên đỉnh núi Hoa Sơn đại chiến nên mới hủy đi kiến trúc trên núi.

Tóm lại, cách truyền tụng trước thì có nhiều người tin hơn. Cho rằng đỉnh núi Hoa Sơn chính là chỗ ở của tiên nhân khi rời đi, nếu không tại sao trước kia không có phát hiện Hoa Sơn còn có ngọn núi như vậy. Kết quả cuối cùng là thiên hạ bắt đầu cuộc tầm tiên chi lữ( hành trình tìm kiếm tiên nhân). Các ngọn núi lớn nổi danh, trong lúc nhất thời du khách tràn ngập. Các chùa chiền đền miếu, đạo quan hương khói tràn đầy.

So với sự náo nhiệt nơi thế tục giới, tu chân giới tràn ngập lãnh ý. Làm cho những tu sĩ sống hơn ngàn năm này khiếp sợ chính là liên hợp hơn một ngàn người, làm ra một hành động trừ ma thật lớn, cuối cùng lại trở thành cá nằm trên thớt của người kia, còn một chút là bị giết tuyệt. Các môn các phái càng cừu hận Lưu Vũ Phi thêm ba phần, nhưng không còn ai dám nói tìm hắn báo thù.

Một người mà ngay cả mấy ngàn người còn không giết được hắn, lại có cả tiên nhân trong đó, mà không thắng nổi hắn thì bọn họ làm sao có khả năng ứng phó. Thân phận của Lưu Vũ Phi, Bàn Cổ Phủ từ đâu mà tới, tu vi đạt đến trình độ thế nào, tất cả đều vô cùng thần bí. Cũng không có ai dám truy cứu, Lưu Vũ Phi bị bọn họ gọi là Địa Ngục Ma Sử danh xưng.

Thanh Tùng từ trên tay Lưu Vũ Phi tránh được một kiếp, việc đầu tiên khi trở lại Côn Lôn là từ chức chưởng môn. Hắn nghĩ đến chuyện mình mang theo hơn một trăm môn nhân xuống núi, nhưng chỉ quay về được ba người. Đây là sự đả kích nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, Thanh Tùng có cảm giác mình không có mặt mũi gặp lại đồng môn. Sau khi truyền lại ngôi vị chưởng môn cho sư đệ Thanh Phong, hắn liền đi ra sau núi diện bích chuộc tội.

Ngày đó được sống sót sau trận chiến, tất cả liền đối với Bổ Thiên Cung tràn ngập lòng cảm kích vạn phần. Trải qua sự đả kích tại Hoa Sơn, các phái đều biết rõ tu vi của mình so với cao nhân chính thức kém hơn thế nào, thật sự là kém quá xa. Phảng phất chỉ trong một đêm, phong khí của các môn phái đều cũng thay đổi. Tất cả đều chuyên tâm tiềm tu, đây cũng là lý do ba trăm năm sau, thực lực của các phái vượt qua bây giờ gấp đôi. Tam Thanh Giáo và Tinh Nguyệt Cung, cũng trong một đêm trở thành địa vị lão đại của tu chân giới.

Ở tương lai năm trăm sau, cũng không có môn phái nào có thể dao động được vị trí của họ. Sau cuộc chiến Hoa Sơn ba ngày, Ngộ Thanh và Lãnh Thiên Nguyệt mời chưởng môn nhân của các phái đến Tam Thanh Sơn cùng bàn đại sự. Ngộ Thanh đặc biệt muốn mời ba môn phái ẩn bí, nếu ba môn phái này bị thương nặng không đến, đã sáng tỏ lần này họ có liên quan đến Lưu Vũ Phi. Chưởng môn nhân các phái khi xuất hiện có thay đổi rất lớn. Bọn họ không phải chết trên tay Lưu Vũ Phi nhưng rồi sau khi trở về liền giống như Thanh Tùng, từ chức chưởng môn.

Ngộ Thanh mời các môn phái đến, nhưng lần tụ hội này khác hẳn ngày xưa. Những chưởng giáo này đã không còn hàn huyên được như xưa mà gương mặt đều mang theo vẻ ngưng trọng. Đại điện Tam Thanh Giáo ngồi đầy chưởng giáo các phái, cuối cùng là ba môn phái ẩn bí. Sau khi Bàn Nhược Tông chủ Hư Nguyên chết đi, tiếp nhận vị trí của hắn chính là Hư Minh. Còn Hiên Viên gia tộc có Hiên Viên Phách tới, hắn vận khí tốt, đã rời khỏi cuộc chiến sau cùng trước khi xảy ra. Mà đại ca hắn bây giờ còn chưa thể xuống giường, nếu muốn khôi phục ít nhất phải cần tới mười năm thời gian. Sở Uyển Tĩnh đến, tất cả các phái đều đứng dậy, đa tạ nàng.

Ngộ Thanh nhìn thấy mọi người đều đã đến thì đứng dậy nói: " Các vị, trước hết chúng ta mặc niệm cho các vị đồng đạo đã gặp nạn tại Hoa Sơn."

Người tu chân vốn đã đạm mạc đối với sinh lão bệnh tử, lần này chủ yếu là do người chết quá nhiều, vượt khỏi năng lực thừa nhận của bọn họ.

" Chư vị đạo hữu, lần này thật khó khăn, có thể nói là tu chân giới chúng ta đã phải chịu một kiếp nạn lớn nhất. So với trăm năm trước cũng không kém chút nào, ngay cả Bàn Nhược Tông chủ Hư Nguyên đại sư cũng hồn quy cực lạc." Ngộ Thanh nói đầu tiên, mọi người đều gật đầu đồng ý.

" Vô lượng thọ phật, không biết Ngộ Thanh đạo trưởng lần này triệu tập chúng ta là vì chuyện gì?" Thanh Phong ngồi gần đó lên tiếng hỏi.

" Lần này mời mọi người lại đây, chủ yếu có hai sự kiện, thứ nhất là vì trăm năm chi ước sang năm, thứ hai bần đạo đề nghị tất cả chúng ta buông ra cừu hận với Lưu Vũ Phi, nói không chừng sang năm chúng ta còn phải cần hắn hỗ trợ." Ngộ Thanh nói vậy khiến cho mọi người bàn tán ồn ào, trăm năm chi ước còn dễ nói một chút, muốn cho bọn họ buông lòng cừu hận với Lưu Vũ Phi thì đã không hề thực tế, nhưng bọn họ thật không dám tìm hắn trả thù. Thử hỏi có ai dám đối diện sát hại một kẻ cừu địch đã từng giết đi trăm môn nhân của mình chứ.

" A di đà phật, lão nạp tán thành đề nghị của Ngộ Thanh đạo hữu, những ai đã chết, hết thảy đều có định số, tất cả cần gì cứ ghi mãi trong lòng." Hư Minh niệm một tiếng phật hiệu khuyên bảo.

" Hiên Viên gia tộc ta cũng đồng ý, tất cả bây giờ phải làm chính là đoàn kết."

" Bổ Thiên Cung ta cũng đồng ý, mong rằng tất cả không nên quên sự khó khăn nơi Hoa Sơn làm sao xảy ra."

Có ba nhà họ đồng ý, kế tiếp thì dễ làm hơn nhiều. Tuy bề ngoài các phái nói đồng ý, nhưng so với việc phản đối trực tiếp thì tốt hơn. Ngộ Thanh thầm nghĩ: đây không phải gặp phải một lần lịch lãm, có thể buông ra cừu hận, chính là đại biểu cho tu vi bọn họ gia tăng.

Sau đó họ thương nghị chuyện trăm năm chi ước, thảo luận ra chi tiết trong đó. Thống kê một chút, tự mình còn có thể có bao nhiêu người tham gia. Làm cho Ngộ Thanh đau đầu không thôi là những người có thể tham chiến chỉ có không được sáu trăm người vượt qua Phân Thần kỳ. Còn về phần Lưu Vũ Phi, còn lại là do Tam Thanh Giáo và Bổ Thiên Cung ra mặt. Còn những phái khác đều không dám đi gặp Lưu Vũ Phi, sợ hắn không chịu dừng tay. Bây giờ họ sợ nếu tìm hắn, nếu hắn không vui diệt luôn cả mình, vậy đúng là chết oan.Vì như thế bọn họ mới đề cử cho Tam Thanh Giáo và Bổ Thiên Cung cùng đi.

Lưu Vũ Phi ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ, tu bổ chiến giáp, rồi lại dưỡng thương, thời gian ở bên ngoài đã mười ngày. Hắn vừa mới ra, thì Lưu Xán đã cấp tốc chạy tới. Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện cần Lưu Vũ Phi giải quyết.

" Lưu Xán, ngươi có gì sao? Sao lại gấp như thế?"

" Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng xuất quan rồi, ngài không ở đây vài ngày nên không hay xảy ra rất nhiều chuyện."

" Không vội, ngươi chậm rãi nói."

" Thiếu gia, ngài bế quan ngày thứ ba, trong trận pháp chúng ta bắt ra người rất lợi hại, sau khi họ té xỉu trong trận pháp bị chúng ta bắt được, kết quả cấm chế của chúng ta đối với họ đều vô ích, còn suýt chút bị họ đánh bị thương."

" Vậy các ngươi cũng không có chuyện gì chứ? Bọn họ đâu?" Lưu Vũ Phi nghe được có mấy người chút nữa bị thương, liền cắt đứt lời Lưu Xán, đồng thời trong lòng cũng đang đoán lai lịch mấy người kia.

" Chúng ta không có gì, bất quá bọn họ bị trận pháp ngăn cản, cũng không ra được, giờ phút này bọn họ đang ở chung với bốn người lần trước ngài mang về, chúng ta cứ ở bên chờ theo chân bọn họ mà thôi." Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenggg.com

Lưu Vũ Phi kết luận vậy có lẽ họ chính là tiên nhân, nếu không cấm chế của Lưu Xán sẽ không mất đi hiệu lực.

" Đưa ta đi xem bọn họ."

" Thiếu gia, còn có chuyện chưa nói."

" Có chuyện gì nói sau, chờ ta gặp mấy người kia trước đã." Lưu Vũ Phi đi tới phòng nhốt tiên nhân, nhìn thấy bên trong có ba tiên nhân trên người mang theo khí tím liễu nhiễu. Giờ phút này bọn họ đang giúp bốn tiên nhân kia trị thương.

Nhìn thấy Lưu Vũ Phi đi qua, bọn họ cũng thu công đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment