Đô Thị Thần Nhân

Chương 78

Bên ngoài tòa lầu, một màn thảm tuyệt nhân hoàn đang diễn ra. Mấy thức thần đang bị kết giới ngăn cản, không đường bỏ trốn, liền trút giận lên những người bình thường chạy từ trong tòa lầu ra. Âm phong nổi lên bốn phía, mấy người này vốn không mặc được bao nhiêu quần áo, càng lạnh đến đông cứng tận xương, lông tóc toàn thân dựng đứng.Thức thần đánh vào kết giới không có kết quả, đột nhiên từ trong hư không lao xuống, chụp vào một trung niên đại hán, chỉ thấy người đàn ông chừng ba mươi tuổi này nhìn bằng mắt thường là có thể thấy được tốc độ già yếu rất nhanh. Chỉ khoảng vài phút thời gian, đã thành một lão nhân tóc bạc già yếu, chỉ thêm vài phút, đã trở thành một xác chết lạnh cứng, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt sợ hãi tột cùng, có thể thấy được ở thời khắc cuối cùng của tính mạng, hắn đã bị kinh hoàng đến cực độ.

Đám người này chỉ là người bình thường, dĩ nhiên chịu không được tình cảnh kinh khủng đến như vậy, hoảng sợ cất tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.

Một người thì dĩ nhiên không cách nào thỏa mãn khẩu vị của thức thần, nó lại chuyển mục tiêu sang những người khác. Một lúc sau, trên mặt đất có mười xác chết khô quắt không còn huyết nhục, y như vừa mới bị đào móc từ trong cổ mộ ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Vũ Phi cười nhạt, tự nhủ: " Vậy càng tốt, đám người này cũng nên giết hết, còn có giết thứ vật này, cũng có thể xưng là thay trời hành đạo, Lưu Xán ngươi tới thu thập nó, không nên khinh thường."

Thức thần hấp thu được hơn mười tính mạng tinh khí, làm cho thần thức hỗn độn có trí lực sơ bộ, vốn có thân thể phiêu hư, bây giờ đã có dấu hiệu ngưng tụ thành thực thể.

Lúc này tòa lầu cũng vang lên một tiếng nổ mạnh rồi sụp xuống, từ bên trong bay ra một người. Theo bản năng thức thần tưởng rằng hắn là một uy hiếp, bèn rít gào một tiếng, hướng theo phương hướng của Lưu Lôi vỗ ra một trảo.

Lưu Lôi vừa bay ra bên ngoài, bên tai liền truyền đến một tiếng rống to, một đạo kình khí hướng hắn vọt tới. Chỉ trong tích tắc, thân hình hắn từ một góc độ không thể tư nghị, né tránh vọt qua. Trên đỉnh đầu bay xuống một thân thể lông lá, Lưu Lôi sau khi thoát hiểm, cũng may là tu vi của hắn cao cường nhưng cũng không tránh khỏi xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

" Lưu Lôi, sợ hãi lắm phải không?" Lưu Xán từ bên trên hạ xuống, nói đùa một câu.

" Đi! Đi! Đi! Chuyện không liên quan ngươi, chỉ bằng vào thứ quái vật này mà cũng muốn đả thương ta sao."

" Tốt lắm, không nói giỡn với ngươi nữa, ngươi đã giết ba con rồi, thiếu gia nói con này do ta thu thập, ngươi về trước đi."

Lưu Lôi gật đầu, phi thân đi. Thức thần đã có được chút ít trí lực, nó đã cảm thấy, người trước mắt này cũng không dễ đối phó. Nó cũng không cho rằng Lưu Xán có thể làm gì được nó, nhìn thấy Lưu Xán nói chuyện với Lưu Lôi không ngừng, cho rằng đang miệt thị nó. Thanh âm điếc tai nhức óc lại vang lên, đánh thẳng tới Lưu Xán. Thức thần vốn là một thân thể cường lực, vừa hút hơn mười tinh khí của con người, làm cho thực lực của nó càng tăng cao một bậc. Lực va chạm mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh, mắt thường khó thể thấy rõ. Lưu Xán nhẹ nhàng bắn ra, thân thể xẹt qua một đạo quang tuyến.

Phanh! Một tiếng, thức thần bị mất đi mục tiêu, đâm thẳng vào kết giới. Lực phản chấn của kết giới, đẩy lui nó hơn mười thước, bụi mù cuồn cuộn từ trên mặt đất nổi lên hơn trượng cao.

" Ha ha ha, chỉ bằng vào tốc độ chậm rì của ngươi, vậy mà cũng muốn đánh ta sao!"

Lưu Xán nhìn ra thức thần này có ý thức, cố ý cười nhạo. Thức thần rít gào phát lên điên cuồng, dùng hết tất cả kỹ năng của nó, phát ra công kích toàn lực như cuồng phong bão tố. Chụp, vồ, trảo, móc, chỉ còn thiếu việc sử dụng yêu đan mà thôi. Tốc độ của nó thật rất nhanh, đáng tiếc còn luôn kém một chút, điều này làm cho nó tức giận đến không ngừng rít gào.

" Lưu Xán, đừng đùa nữa, tốc chiến tốc thắng." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nghe được âm thanh thúc giục của Lưu Vũ Phi, Lưu Xán thu hồi vẻ mặt cười nhạo, đừng xem hắn vừa rồi tưởng chừng như dễ dàng, kỳ thật hắn cũng chỉ dựa vào thân pháp Lưu Vũ Phi truyền thụ, hơn nữa còn suýt bị thức thần chụp trúng vài lần.

Lưu Xán kêu lên một tiếng, một ngọn chỉ phong nóng rực từ ngón tay hắn bắn nhanh ra. Thức thần đang đánh tới, đột nhiên một đạo sóng nhiệt nóng hực truyền đến.

" Ô..." Một tiếng tru lên, nơi ót nó xẹt qua một ngọn lửa, làm nó đau đến mức chỉ có thể tru rống lên. Hai tay Lưu Xán đột biến, một ngọn lửa phun ra, từng vòng hỏa quang, cao thấp tung bay, tạo nên tiếng gió rít lẫm liệt hướng thức thần trùm tới, thức thần có thân thể cao gần ba thước, tất cả đều bị bao phủ trong biển lửa. Nhìn qua giống như một tòa núi lửa di động, làm người ta khiếp hãi cực độ.

Tam Vị Chân Hỏa, phát ra tiếng vang thiêu đốt, thức thần bị một kích của Tam Vị Chân Hỏa, bản năng muốn cầu sống, làm hung tính của nó đại phát. Không để ý tới toàn thân bị che kín bởi ngọn lửa, nó như một đoàn hỏa cầu bay vút tới hắn. Đối mặt với hỏa cầu đang đâm đầu lao tới, hai tay Lưu Xán vừa chuyển, một vách tường lửa ngăn cản ngay trước mặt hắn.

" Hoa." Một tiếng, vách tường lửa bị thức thần đánh vỡ. Tay phải Lưu Xán lại chuyển tạo ra một đạo thủ ấn, ngọn lửa vốn sắp sụp đổ chợt như là có ma thuật, hình thành một hỏa cầu nhỏ cỡ nắm tay.

" Tật." Vô số hỏa cầu, hướng thức thần bắn ra.

" Phá." Trùm lên thân thể thức thần, hỏa cầu đột nhiên nổ mạnh, thức thần còn chưa nhận được hết làn sóng công kích này. " Sất." Trên tay Lưu Xán lại ngưng tụ một thanh đao hình ngọn lửa, một đạo bá đạo kình khí mang theo nhiệt độ cao vô cùng lăng không bổ ra.

Thức thần kêu lên một tiếng thảm hào, bị bổ làm hai nửa. Thân xác khổng lồ, vặn vẹo vài cái hoàn toàn biến mất. Hợp ba đạo công kích, sạch sẽ gọn gàng, không có chút nào chậm trễ.

" Tốt lắm, Lưu Xán ngươi thiêu hủy thi thể trên mặt đất, chúng ta cũng phải rời đi." Lưu Vũ Phi thu kết giới, phân phó nói. Thi thể này nếu không thu thập, ngày mai có người nhìn thấy, vậy còn không hù chết người ta hay sao. Hơn nữa bây giờ tất cả phòng ốc đều bị Lưu Lôi làm đổ sụp.

Ngày hôm sau, giới truyền thông tại Thượng Hải đều báo ra hành động thanh trừ bang phái xã hội đen. Chỉ một buổi tối, hắc đạo của Thượng Hải bị quét dọn sạch sẽ. Mà Hắc Sát bang nổi danh, cùng với những phần tử xã hội đen, chỉ trong một đêm đã bị bắt hơn một ngàn. Mà Hắc Sát bang càng không may, chẳng những lão đại bị bắt, mà tất cả những thành viên chủ yếu cũng đều không thoát một ai. Một nhóm quan viên có liên quan đến Hắc Sát bang đều bị mời đến kỷ ủy.

Lưu Vũ Phi đả tọa đến buổi sáng thì tỉnh lại, nhìn thấy có một quan viên đang giới thiệu hành động tối hôm qua trên tivi. Đối với chuyện này Lưu Vũ Phi cũng không để ý, hắn chỉ cần Hắc Sát bang diệt vong là được. Từ khi biết Hắc Sát bang cấu kết người Nhật Bản, Lưu Vũ Phi phán đoán, bên ngoài quốc ngoại tổ chức lại có hành động mới. Vì sự an toàn của gia đình Lý Hưởng, Lưu Vũ Phi dời cả nhà Lý Hưởng đến khu sản xuất ở lại. Lưu Vũ Phi sợ những tổ chức nước ngoài này sẽ lợi dụng hỏa lực mạnh tập kích nhà của Lý Hưởng. Hắn vừa gọi điện thoại cho Long Ba, báo cho hắn biết tối qua đã thu thập mấy người Nhật Bản kia, bảo hắn không nên lo lắng. Tiếp theo lại trò chuyện với Long Ba vài câu, mới gác điện thoại.

Hai ngày sau, gia đình Lý Hưởng cũng dời đến ở chung chỗ với Lưu Vũ Phi. Trước một ngày họ dời đến, có Tự Do Dong Binh Đoàn của Mỹ quốc chính phủ, sau khi ẩn nhẫn hơn một tháng, tự cảm thấy mọi sự đã chu toàn, liền muốn hành động. Tiếp thu kinh nghiệm thất bại của những dong binh đoàn khi trước, bọn họ không có nửa đường đón đầu xe của Lý Hưởng, mà là đợi sau khi Lý Hưởng về nhà mới động thủ. Nhưng bọn họ lại không hề hay biết những việc họ làm đều bị một đôi mắt vô hình nhìn thấy.

Tự Do Dong Binh Đoàn lần này tới mười mấy người, bọn họ là tinh anh trong tinh anh. Chẳng những năng lực cường hãn, còn từng tham dự qua không biết là bao nhiêu hành động. Bọn họ mang theo vũ khí cũng làm cho Lưu Vũ Phi khiếp sợ. Hắn từ trên truyenfull.vn tìm hiểu về vũ khí bọn họ mang theo. Nếu đã biết rõ mục đích bọn họ đi tới, Lưu Vũ Phi đương nhiên sẽ không để người khác tìm tới cửa. Hắn biết đám người ngoại quốc này còn chưa kịp hành động, liền để cho Lưu Lôi và Lưu Xán hai người ra tay giải quyết. Mười mấy quân nhân đặc chủng đeo đầy vũ khí chống lại người tu chân thì kết cục không nói cũng đã biết. Trải qua đả kích như vậy, Tự Do Dong Binh Đoàn, cũng không còn dám phái người đến nữa. Bọn họ thề, chỉ cần Lý Hưởng đi đến bất cứ quốc gia nào ngoài Trung Quốc, bọn họ nhất định phải toàn lực giết chết để tẩy rửa sự sỉ nhục đã chịu tại Trung Quốc. Ở Trung Quốc bọn họ không có cách nào, nhưng ở bất cứ quốc gia nào khác, bọn họ đều có tin tưởng giải quyết những vệ sĩ của Lý Hưởng.

Nguyên Đán, đảo mắt đã đến, Lưu Vũ Phi vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ, đưa Triệu Nhược Băng từ trong nhập định gọi tỉnh. Thời gian nửa tháng, Triệu Nhược Băng mặc dù không có đột phá Kim Đan kỳ, đạt tới Nguyên Anh kỳ nhưng cũng đến được tu vi Kim Đan hậu kỳ, cách Nguyên Anh kỳ không còn xa lắm.

" Ca, đã đến giờ rồi sao? Ai, nhập định chỉ thoáng chốc qua thật nhanh, muội chỉ cảm thấy mình vừa nhắm mắt lại thì đã qua rồi. Được rồi ca, bây giờ muội đã đạt tới trình độ thế nào?" Triệu Nhược Băng mở đôi mắt xinh đẹp, chu cái miệng nhỏ hỏi. Lần này nàng nhập định tỉnh lại, tự cảm thấy mình bất đồng, cả người thư sướng vô cùng. Cảm thấy viên kim đan trong cơ thể không ngừng thu xuất từng đạo chân nguyên, theo thân thể chạy khắp bốn phía, tiếp theo lại được kim đan thu hồi, rồi dừng lại sự vận hành.

" A a! Muội tới Kim Đan hậu kỳ rồi, khi nào muội đạt tới Nguyên Anh kỳ, thì có thể ngự kiếm phi hành, đến lúc đó muội có thể tự do bay lượn."

" Hay a! Hay a! Muội có thể bay, cảm ơn ca." Nhìn Triệu Nhược Băng như tiểu hài tử đang vui vẻ kêu lên, Lưu Vũ Phi lắc đầu: " Tốt lắm Băng nhi, muội còn không trở về, cha của muội sẽ tự mình đến Bắc Kinh đó."

" Muội không sợ, thời gian nơi này so với bên ngoài đã chậm hơn rất nhiều, cho dù có nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng không đáng ngại, thật hy vọng có một ngày ca có thể đi riêng với muội được vài ngày du ngoạn." Triệu Nhược Băng nói những lời này với vẻ mặt tràn ngập cô đơn.

Lưu Vũ Phi dường như hiểu được nhìn thoáng qua nàng, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment