Đô Thị Thần Nhân

Chương 80

Ước Khắc tin tưởng bây giờ hắn chỉ cần có một chút cử động khác thường thì Phi Tuyết sẽ bóp chết hắn giống như là bóp chết một con kiến.

Đối mặt với sự cưỡng chế của Phi Tuyết, Ước Khắc nhịn không được mà run rẩy. Lúc này Ước Khắc cảm giác mình chưa từng nhỏ bé như vậy, nhỏ đến mức chỉ cần một đầu ngón tay của Phi Tuyết cũng có thể lấy được tính mạng của hắn.

Hắn thề trong lòng: " Chỉ cần lần này có thể an toàn rời đi, cả đời này sẽ không bao giờ trở lại Trung Quốc, người Trung Quốc thật là đáng sợ, cả một tiểu cô nương cũng đều có thể thoải mái mà giết chết chính mình.

Nhìn thấy Ước Khắc ứa ra mồ hôi lạnh, Phi Tuyết lạnh lùng nói: " Mặc kệ ngươi có thể nghe hiểu hay không, bây giờ ngươi hãy nghe cho kỹ, không nên trở lại đây nữa, không được xuất hiện trong tầm mắt của ta lần nữa, nếu không ta sẽ giết ngươi."

Phi Tuyết dễ dàng buông tha cho hắn chính là vì có nguyên nhân, Ước Khắc cũng không có thực sự tổn thương Triệu Nhược Băng. Hơn nữa trước mắt nhiều người đang nhìn chằm chằm, nàng cũng không thể thi triển pháp thuật, miễn cho kinh thế hãi tục. Phi Tuyết chỉ để ý an nguy của Triệu Nhược Băng, hễ nàng cho rằng bị uy hiếp, thì hết thảy cũng không cho phép tồn tại bên cạnh Triệu Nhược Băng.

Nàng từ trên thân Ước Khắc phát hiện được khí tức, nhận ra hắn không phải là nhân loại. Đương nhiên là sẽ lập tức uy hiếp hắn. Ước Khắc nghe không hiểu tiếng Trung, hắn chỉ có thể dùng đôi mắt cầu khẩn nhìn Phi Tuyết, muốn nói gì mà lại không dám. Vẻ mặt kia quả thật đáng thương cực kỳ, cuối cùng hắn đem ánh mắt cầu viện nhìn sang Lý Khánh Lạc.

Lý Khánh Lạc bây giờ cũng không dễ chịu, dưới khí thế của Phi Tuyết, hắn đã cảm nhận được trong không khí. Từ điểm đó hắn phải nhận rõ, nữ hài tử trước mắt này, tuyệt đối không phải là người hắn có thể ứng phó. Nhìn thấy ánh mắt của Ước Khắc, Lý Khánh Lạc đem lời nói vừa rồi của Phi Tuyết phiên dịch lại cho Ước Khắc. Nghe Phi Tuyết cho hắn rời đi, Ước Khắc lúc này mới buông lỏng tâm tình. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hắn mới sống không đến một trăm tuổi, đối với sinh mệnh còn có nhiệt tình rất lớn. Thực lực của bản thân chỉ mới đến nam tước, Phi Tuyết nếu muốn lấy tính mệnh của hắn, hắn ngoại trừ nhắm mắt chờ chết thì không còn phương pháp nào khác. Ước Khắc chỉ mong sao sớm rời đi một chút, cách Phi Tuyết càng xa càng tốt. Hắn vội vàng hướng tới người nhà Triệu Kiếm Bình, thi lễ cáo từ rời đi. Đương nhiên là đi cùng Lý Khánh Lạc, nên hắn cũng cùng đi.

Bọn họ đi rồi, Phi Tuyết mới thu hồi khí thế vừa rồi, giải trừ cảnh giới. Xoay người lại nói: " Thúc thúc, nguyên nhân của sự tình vừa rồi, mong ngài đừng trách."

Triệu Kiếm Bình bây giờ có thể thoải mái hít thở, hắn bị quan hệ của Phi Tuyết cùng con gái làm cho hồ đồ rồi. Trước đó hắn còn tưởng rằng Phi Tuyết chỉ đến du ngoạn, bây giờ hắn xem đã rõ ràng, vốn là nàng đi theo làm bảo tiêu.

Con gái ở tại Bắc Kinh thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng cùng Phi Tuyết là có quan hệ gì? Triệu Kiếm Bình tràn ngập nghi ngờ, nhưng cũng không dễ dàng nói ra trước mặt Phi Tuyết. Đối với sự giải thích của Phi Tuyết, hắn cũng chỉ khoát nhẹ tay ra ý không có gì trở ngại.

Lúc này Triệu Nhược Băng mới hỏi: " Phi Tuyết, Ước Khắc kia rốt cuộc là ai, sao em lại khẩn trương hắn như vậy?"

" Tiểu thư, cô không có cảm thụ khí tức của người ngoại quốc này sao?"

Triệu Nhược Băng lắc lắc đầu.

" Điều này có thể quan hệ đến tu vi quá thấp của tiểu thư, kỳ thật người ngoại quốc này không phải nhân loại, ta cảm giác hắn có một cỗ khí tức âm u."

" Điều này cũng chỉ có thể nói hắn không phải người thường a, sao lại nói hắn không phải nhân loại chứ? Ta thấy hắn đâu có chỗ nào cổ quái đâu?"

" Tiểu thư, có một số việc không chỉ nhìn mặt ngoài, tóm lại hắn cho ta trực giác sẽ không phải là một con người." Phi Tuyết không biết làm sao nói rõ với Triệu Nhược Băng, chỉ có thể nhận xét như vậy: " Tiểu thư cũng đừng hỏi, chờ khi chúng ta trở về hỏi thiếu gia không phải là sẽ biết hay sao." Nhìn thấy Triệu Nhược Băng lại muốn hỏi nữa, Phi Tuyết nói thêm một câu.

Trong lòng của Phi Tuyết, Lưu Vũ Phi không có gì mà không biết cả. Bởi vậy chỉ cần Triệu Nhược Băng đến hỏi Lưu Vũ Phi là sẽ hiểu thôi. Đối với huyết tộc, Lưu Vũ Phi cũng không hiểu rõ. Chỉ có khi hắn tận mắt chứng kiến, mới có thể nhớ tới lúc trước Tĩnh Huyền đã từng nói qua. Ngoại quốc có một loại biên bức(dơi), chúng nó khác hẳn với yêu quái của quốc nội, có thể tùy lúc hóa thành hình người. Loại sinh vật này, bị tu đạo giới xưng là Biên Bức Yêu, tại phương Tây cũng được xưng là Hấp Huyết Quỷ.

Gia đình Triệu Kiếm Bình, đối với việc Phi Tuyết và Triệu Nhược Băng nói chuyện, chẳng những không thể giải thích được mê hoặc trong lòng họ, ngược lại càng nghe càng mơ hồ. Nhất là Triệu Nguyên Sinh, hắn đến bây giờ còn không biết, Phi Tuyết đi cùng Triệu Nhược Băng trở về nhà. Triệu Nguyên Sinh lắc lắc đầu đến phát chóng mặt hỏi: " Băng nhi, em có thể giới thiệu cho anh một chút không, bên cạnh em chính là...bên người em là.." Triệu Nguyên Sinh không biết làm sao xưng hô Phi Tuyết, kêu là tiểu cô nương? Không thỏa đáng.

Mặc dù nhìn thoáng qua Phi Tuyết đúng thật là một tiểu cô nương, nhưng Triệu Nguyên Thanh không thể đưa nàng nhập vào ba chữ tiểu cô nương được nữa.

" Hì hì, đại ca, cô ấy kêu là Phi Tuyết, là đi chung với em về nhà đó."

" Vậy em cùng nàng là quan hệ thế nào, vì sao nàng lại gọi em là tiểu thư?"

" Việc này để em nói lại cho mọi người nghe sau, anh nói trước cho em biết, Lý Khánh Lạc lần này đến nhà của chúng ta có chuyện gì, còn có ba, lần này vội vã muốn con về nhà, có phải là trong nhà có sự tình gì phát sinh?"

Triệu Kiếm Bình nói trước: " Ôi, là như thế này, lần trước cháu Lý, đến nhà của chúng ta nói chuyện con ở tại Bắc Kinh cùng đàn ông ở chung, ba chỉ muốn hỏi con một chút, chuyện gì đã xảy ra, bất quá bây giờ xem ra có lẽ hắn đã hiểu lầm con rồi."

" Ba, sao ba lại có thể như vậy, con là người thế nào lẽ nào ba không biết, ba còn không hiểu rõ sao! Hắn vừa tới thì ba đã hoài nghi con, thật sự là tức chết con rồi, ba có biết không, lần này nếu không phải vì về nhà, con bây giờ chính là...ôi, không nói nữa, càng nói càng tức giận."

" Được rồi tiểu muội, ba chỉ là lo lắng cho em thôi, được rồi lần này Lý Khánh Lạc tới là do có việc quan hệ với công ty, còn Ước Khắc kia là muốn tìm một công ty hợp tác tại Tây An. Còn Lý Khánh Lạc là làm trung gian, nên giới thiệu công ty chúng ta với Ước Khắc, bọn họ lần này đến là để khảo sát mà thôi."

Phi Tuyết thấy không có chuyện gì, bây giờ trong phòng khách chỉ là người một nhà của Triệu gia. Nàng cũng không muốn ngồi luôn ở đó, đứng dậy chào rồi trở về phòng khách. Lúc này Triệu Kiếm Bình mới hỏi, quan hệ của Phi Tuyết và con gái, còn chuyện của nàng ở Bắc Kinh. Triệu Nhược Băng chậm rãi kể lại những chuyện của mình tại Bắc Kinh cho gia đình nghe.

Đương nhiên là việc của Lưu Vũ Phi nàng chỉ nói sơ lược qua. Người nhà của nàng, cảm giác như mình đang nghe chuyện kể cổ tích ban đêm, nghe con gái hình dung, hình như bây giờ nàng đang tu luyện tiên thuật gì đó. Tương lai chẳng những có thể trường sinh bất lão, hơn nữa pháp thuật uy lực mạnh mẽ dọa người, quả thật có thể dời non lấp biển.

Trong lòng bọn họ thầm nghĩ: " Thực sự khoa trương như vậy sao? Một pháp thuật mà có thể đem cả một căn nhà hủy diệt?"

Đối với ánh mắt không tin tưởng của người nhà, Triệu Nhược Băng cũng không có biện pháp. Vừa rồi nàng cũng chỉ mới nói có một nửa, nếu đem tất cả mọi chuyện nói hết ra, người nhà có lẽ càng thêm không tin.

" Băng nhi, con không sao chớ? Không phải con gia nhập vào tà giáo gì đó, nếu không sao con lại nói ra những chuyện khó tin như vậy?"

Triệu Kiếm Bình hiển nhiên là không tin lời vừa rồi con gái mới nói, hắn còn sợ con gái tham gia vào tà giáo gì đó.

" Ba à, ba yên tâm đi, con nói đều là sự thật, con bây giờ có thể chứng minh cho mọi người xem." Nói xong Triệu Nhược Băng làm ra mấy thủ thế cổ quái: " Định!" Triệu Kiếm Bình phát giác mình bây giờ vốn không thể động đậy, ngay cả vợ của hắn cũng là như thế.

Hắn kinh hãi nhìn con gái chằm chằm, vừa rồi con gái làm sao chế trụ được hắn mà hắn cũng không biết một chút nào. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cha mình, Triệu Nhược Băng đắc ý cười: " Ba, bây giờ ba đã biết con không có lừa ba rồi nga, đây chỉ là một tiểu pháp thuật đơn giản nhất, hơn nữa tu vi của con còn chưa đủ, nếu không con có thể đem tất cả mọi người vây khốn."

Sự thật xảy ra trước mắt, Triệu Kiếm Bình không thể không hỏi: " Mấy pháp thuật này đều là Lưu Vũ Phi kia dạy con sao, vậy chẳng phải hắn càng thêm lợi hại, Phi Tuyết đó, so sánh với con thì thế nào?"

" Ba, con không phải nói rồi sao? Tu vi của con vốn thấp nhất, Phi Tuyết cao hơn con vô số lần, còn nữa nàng còn có thể bay." Nghe được Phi Tuyết biết bay, ánh mắt Triệu Nguyên Thanh nhất thời sáng lên.

Biết bay a, nếu chính mình cũng có thể học được, đến lúc đó còn không...ở trong lòng Triệu Nguyên Thanh còn chưa nghĩ, mình đã có bất kính với Phi Tuyết, nhưng bây giờ hắn đã quên sạch không còn một mảnh.

Nói về bên kia, Ước Khắc cùng Lý Khánh Lạc rời khỏi Triệu gia cùng đi trên đường. Lý Khánh Lạc hỏi: " Ước Khắc, ngươi có thể giải thích một chút hay không, vừa rồi tại sao ngươi lại sợ hãi một tiểu cô nương như vậy, đây không phải là tính cách của ngươi."

" Khánh Lạc, nguyên duyên trong đó ngươi không cần biết tốt hơn, đối với người phương Đông các ngươi, không, là người Trung Quốc mới đúng, các ngươi quá mạnh mẽ và thần bí rồi, ngươi tin hay không tin, vừa rồi nếu ta bước về trước một bước, giờ phút này ta đã chết mất rồi."

" Ước Khắc, không thể đâu, nhiều lắm cô ta chỉ giáo huấn ngươi dừng lại, giết ngươi cô ta chưa chắc có lá gan, dù sao Trung Quốc cũng là một quốc gia nói pháp luật mà."

Ước Khắc hiểu được Lý Khánh Lạc cũng không biết nguyên do trong đó nên mới có thể nói như vậy.

Bình Luận (0)
Comment