Người đăng: hquanlx
Tàng hình trở lại đầu ngõ, Trương Tuấn phát hiện, đống xác chết và mấy cái xe cháy nổ đã bị người thu dọn, tuy nhiên trong không khí vẫn vương vãi mùi huyết tinh.
Dù xung quanh không có ai, hắn vẫn cẩn thận đi sâu vào trong ngõ kiếm một góc khuất, cởi bỏ mũ tàng hình.
Đứng trước cửa nhà trọ, nhìn xem cái cổng đã bị ông chủ khóa kín, Trương Tuấn cảm thấy có chút phiền muộn, nghĩ ngợi một lát liền quay người đi ra quán net.
Soàng.. soàng...
Trương Tuấn đập vào cái cửa cuốn kim loại, phát ra những âm thanh vang vọng, giữa đêm khuya thanh vắng không khác gì tiếng sấm.
"Nghe rồi, đjt mẹ đập nhẹ thôi."
Một giọng hét bất mãn từ bên trong truyền đến, đã lâu Trương Tuấn mới nghe lại.
Cánh cửa cuốn kéo lên, bên trong ánh sáng đèn lay lắt từ những cái màn hình máy tính truyền đến, Trương Tuấn không đợi nó kéo hết liền cúi người đi vào.
"Hello chú em."
Tên nhân viên trông net nhìn thấy Trương Tuấn, có chút kinh ngạc, cười nói.
"Ơ, thằng ôn Tuấn này. Lâu rồi không thấy chú ra chơi nhỉ, dạo này đẹp trai phết."
"He he, không thức khuya cày đêm đương nhiên anh phải đẹp trai hơn rồi, ai như chú."
"Dạo này vẫn chơi Liên minh chứ?"
"Thỉnh thoảng."
"Ngon, đợi anh pha nốt bát mỳ cho khách, chú kéo anh vài trận rank nhé."
"Quy củ cũ, bao net bao nước."
"Oke, xõa đi."
Trương Tuấn đi vào một góc khuất, nhìn chỗ ngồi quen thuộc ngày trước đã bị người khác chiếm lấy, lại còn là một em gái đang chơi Liên minh, hắn bèn cười khổ ngồi xuống bên cạnh.
"Bật anh máy này."
Trương Tuấn gọi với ra, tài khoản cũ của hắn đã hết sạch tiền, muốn đăng nhập cũng không được.
Tên trông net nhìn qua, thấy Trương Tuấn ngồi cạnh gái, cười nhếch môi khinh bỉ, thao tác bật máy cho hắn.
Cái quán net này, ngày trước mới ra Hà Nội học, Trương Tuấn thường xuyên chơi ở đây, miệt mài cày game xuyên đêm.
Trình độ hắn rất chuyên nghiệp, gương mặt sáng sủa, người thì cao ráo, nên trong chỗ này miễn cưỡng được xem như soái ca, thường xuyên có mấy em rủ hắn chơi cùng.
Trai tân Trương Tuấn đương nhiên hào khí vượt mây, sẵn sàng xuống rank đồng rank sắt để chơi cùng các ẻm.
Chỉ là hắn không có nick, nên mấy ẻm toàn ghi nick mấy ẻm vào. Trương Tuấn vui vẻ chơi, cho đến khi ngu người nhìn bạn trai mấy ẻm đến rước các ẻm đi về, không quên khuyến mãi tặng cho hắn một nụ cười khinh bỉ.
Tựa như muốn nói, cảm ơn thằng ngu đã cày giúp anh.
Kể từ đó, Trương Tuấn quyết không dại gái, chỉ kéo rank cho mỗi tên trông net, nhân tiện làm quen kết thân, nên cũng đỡ được một số tiền chơi net kha khá.
Nghĩ lại càng thấy buồn cười.
Mấy đứa con gái chơi game, hơn nữa là chơi giữa đêm khuya, thì có em nào tốt lành gì cho cam, thế mà ngày đó bản thân lại ham hố, haha.
"Anh zai, có lửa không, em mượn cái."
Bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo, xem ra còn khá trẻ tuổi, khiến Trương Tuấn lắc lắc đầu.
Cày game khuya khoắt, còn mượn bật lửa hút thuốc, nếu không phải ngày trước mình cũng từng đú đởn như thế, Trương Tuấn đã đứng lên thuyết giáo một phen.
"Mình không có bạn ạ."
"Ừm."
Em gái bên cạnh không hỏi nữa, loay hoay chơi trò chơi.
Trương Tuấn đăng nhập vào game Liên minh huyền thoại, máu sĩ gái lại đột nhiên nổi lên. Hắn vào trang cá nhân, hiện ra khung thách đấu (biểu thị trình độ cao cấp nhất trong trò chơi), đoạn đứng lên đi ra lấy chai nước uống.
Quả nhiên, lúc đang chọn nước, trong đầu hắn vang lên một âm thanh quen thuộc.
"Ting, nhận được Hoàng Vân Anh 40 điểm ngưỡng mộ."
Trở lại ghế ngồi, Trương Tuấn mở ra nước, rót vào cốc đá. Lúc này, bên cạnh em gái kia cũng đã đến hồi kết, màn hình cô nàng hiện ra một dòng chữ DEFEAT đỏ rực, biểu thị thất bại.
"Lại thua, chán chết được."
Gắt gỏng một câu, cô nàng tháo xuống tai nghe, quay sang hỏi Trương Tuấn.
"Anh zai ơi? Anh có chơi với ai không? "
Trương Tuấn cười thầm, đến rồi, lại gạ anh mày chơi đây mà, nhưng anh éo rảnh nhé cưng.
"Không được.."
Hắn quay qua, muốn nở nụ cười hòa nhã từ chối, lúc này mới nhìn thấy gương mặt của cô nàng, vô cùng xinh đẹp, đặc biệt nhất là cặp mắt to tròn thơ ngây..
"Vậy thôi ạ.."
Em gái thất vọng nói, muốn quay đầu đi, Trương Tuấn đã vội ho khan, nghĩa chính ngôn từ nói ra.
"Ấy, không được từ chối lời mời của một cô gái, đó là nguyên tắc sống của anh. Nào, mình chơi thôi em!"
Trong nháy mắt, em gái liền vui vẻ, nở nụ cười tà ác.
"Tốt quá, cảm ơn anh. Bọn nhóc con này, hành bà mày nãy giờ, đến lúc bà đây báo thù rồi.."
Trương Tuấn có thể thấy rõ, khóe môi em gái kia nhếch lên, gương mặt cố tỏ ra hung dữ, trông vô cùng đáng yêu.
"Em rank gì rồi?"
"Em sắt bốn."
"Khụ, để anh tìm xem có nick nào phù hợp.."
Muốn kéo rank, đương nhiên hai người chơi cần có nick cấp độ tương đương, không được chênh lệch quá xa.
Trương Tuấn tìm tòi một hồi, phát hiện những nick hắn biết mật khẩu, đa số đều cấp bậc kim cương trở lên.
Đúng lúc này, thấy tên trông net đi tới, hắn cười nói.
"Ê chú em, đưa anh mượn cái nick ranh sắt nào."
"Làm gì thế?"
"Kéo con bé này cái."
"Ơ djt, thế chú không kéo anh à."
"Cút, đưa nick đây.."
Thanh niên trông net cười khổ, bất đắc dĩ ghi nick cho hắn, trong miệng lẩm bẩm khinh bỉ.
Cái tật sĩ gái, mãi vẫn không chừa.
Trương Tuấn thính giác cỡ nào nhạy bén, hắn rất muốn hung hăng xách cổ tên kia lên, hung hăng quát lớn.
Trẫm đây là cứu giúp chúng sinh thoát khỏi bể khổ ngụp lặn dưới đáy, không phải là sĩ, điêu dân to gan, dám nói xấu trẫm..
Khụ.
Vốn dự định chơi mấy trận rồi ngủ một lát, thế mà vì em gái kia quá mức nhiệt tình, Trương Tuấn liền một mình bồi tiếp cô nàng chơi cả đêm, đến tận hơn năm giờ rưỡi.
Lúc đầu hắn hỏi thăm tình huống cô nàng một chút, nhưng thấy cô nàng trầm mặc, trong mắt ánh lên buồn bã, hắn liền ăn ý không hỏi nữa.
Nhìn xem ngoài trời đã sáng sủa, bên cạnh em gái vẫn hăng máu, miệng kêu chém giết, Trương Tuấn bất đắc dĩ cười khổ.
Dù là trong game có thể kiếm được một ít điểm ngưỡng mộ, còn có một ít điểm của em gái bên cạnh, nhưng hành gà nhiều, tổng sẽ chán a.
"Nghỉ thôi em, ăn sáng không, anh mời."
Vốn là lời mời xã giao, xác định sẽ bị cự tuyệt, ai ngờ em gái kia rất không khách khí.
"Tốt quá, cảm ơn anh."
"Khụ, ăn phở bò nhé."
"Dạ, em gì cũng được."
Nói đoạn, cô nàng liếm liếm môi, trong bụng phát ra tiếng lọc cọc, gương mặt nháy mắt đỏ bừng.
Trong quán phở.
Nhìn xem em gái ăn mặc quần áo đắt tiền, da hồng răng trắng, bảo dưỡng rất tốt, nhưng lại ăn như chết đói, Trương Tuấn cảm thấy nghi hoặc, do dự một lát liền hỏi.
"Em bỏ nhà đi à?"
Xem ra là tâm trạng đã tốt hơn, em gái vừa ăn vừa trả lời ngắn gọn.
"Ưm .. xụp .. xụp .."
"Mất ví?"
"xì xụp.. em không ... xụp .. mang"
"Điện thoại đâu?"
"xụp... xụp... rơi..."
"Về nhà đi, chút anh cho tiền gọi taxi."
Nghe Trương Tuấn hỏi vậy, em gái đối diện đột nhiên ngừng ăn, giương mắt lên buồn bã nhìn hắn, bên trong chứa đầy ủy khuất.