Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 17

Sáng sớm hôm sau, tầng tầng sương khói bao phủ khu biệt thự Tử Yên.

Diệp Phàm mở mắt, hắn vẫn luôn không ngủ, căn bản đến cảnh giới này của hắn, ngủ đã không phải là một nhu cầu thiết yếu, mà chỉ là một thói quen.

Nhìn Cung Hàn Nguyệt cuộn tròn trong lòng hắn yên giấc đẹp, Diệp Phàm cảm giác dù mới qua một ngày thôi, mọi thứ đã trở nên không thật.

Hôm qua hắn xoay sở quay về tới thời niên thiếu, đến lúc sau mới biết được không phải là mình thành công, chỉ do cơ duyên xảo hợp mới tồn tại trở về đây mà không bị diệt sát. Cung Hàn Nguyệt vẫn chưa nói cho hắn lý do thứ hai, nàng chỉ đề cập qua nó liên quan đến bí mật thành Thần.

Chưa hết, nàng, vốn nên cùng hắn thủy hỏa bất dung như mấy chục vạn năm qua, chớp mắt một cái đã biến thành tiểu di tử, sau đó là nữ nhân của hắn.

Việc này cũng chỉ làm hắn thấy hơi bất ngờ một chút, còn bản thân Diệp Phàm vẫn chưa bao giờ để tâm đến Nhân tộc hay Ma tộc, Tiên giới hay Ma giới cả.

...Giống như lâu lắm rồi, khi hắn cứu ra một cô nhóc Ma tộc, nàng đã hỏi hắn: "Tại sao ngươi không giết ta?"

Hắn bất ngờ không biết đáp nàng ra sao, đành uống một ngụm rượu kéo dài thời gian, tự hỏi bản tâm, cuối cùng mới trả lời: "Ma thì sao chứ? Sống theo bản tâm, yêu hận rõ ràng, khoái ý ân cừu, tùy ý liều lĩnh, đấy là ma. Mà sống ở trên đời, muốn được tiêu dao, so sánh với Nhân tộc luôn ép mình vào các đạo nghĩa, ta càng thiên hướng tới một cái khoái ý ân cừu"

Nếu trên đời này, có gì làm hắn không hối hận nhất, đó là kể từ khi bước vào tu tiên, hắn luôn hành sự theo bản tâm.

...

Khu biệt thự Tử Yên khi thiết kế cố ý chọn địa thế tựa núi, phía dưới là một dòng suối nước nóng tự nhiên, phong cảnh tuyệt đẹp. Khu biệt thự lấy tên Tử Yên, bởi xung quanh suối nước nóng có rất nhiều thạch anh tím. Mỗi khi trời về đông, vào ban đêm, chỉ cần có ánh sáng chiếu vào những tảng thạch anh sẽ liền phản chiếu lại, gây ra hiện tượng "khói tím".

Lúc này, Diệp Phàm đang chậm rãi chắp tay đi dạo quanh tiểu khu, thái dương vẫn còn mờ nhạt nơi chân trời, mọi thứ vẫn còn đang êm ái nằm trong bóng đêm chập chờn.

Nhìn lại hết thảy khung cảnh quen thuộc rồi lại xa lạ, Diệp Phàm có chút thổn thức.

Hắn cố tình tản bộ thật chậm, bởi lẽ hắn lo sợ, mình sẽ không có cách nào một lần nữa dung nhập lại trong cái thế giới này.

Trong 90 vạn năm, thời gian hắn ở Địa Cầu chả qua chỉ là vài cái chục năm, tựa như một nét bút nhỏ trong cả một bức tranh thiên địa mà thôi.

Bây giờ trở lại, phảng phất như một giấc mơ, mà hắn chỉ sợ, mình tỉnh dậy sớm quá.

Bất chi bất giác, Diệp Phàm dừng bước bên cạnh thảm cỏ trong công viên, ánh mắt dõi theo một đôi vợ chồng già.

Hai vợ chồng đều lão lắm rồi, cụ bà không còn khả năng để đi lại nữa, ngồi trên một chiếc xe lăn.

Phía sau là cụ ông đang từ từ, từng bước một run run đẩy chiếc xe lăn trên mặt cỏ.

Hai người cứ chầm chậm mà đi, cụ ông nói cái gì đó, mà cụ bà thì hơi nghiêng một bên tai, cố gắng lắng nghe.

Bất chợt, cụ ông chân vấp phải một hòn đá, loạng choạng có vẻ như sắp ngã.

Diệp Phàm lắc mình tới trước mặt cụ ông, nhẹ nhàng đỡ lấy.

"Cảm ơn ngươi, người thanh niên" - cụ ông móm mém cười.

Diệp Phàm chỉ mỉm cười, gật đầu. Hắn tuổi thật so với cụ ông này hơn quá nhiều, trong mắt hắn cụ ông cũng chỉ có thể coi là đứa trẻ con.

Vừa rồi hắn vươn tay ra đỡ cũng không phải là phát thiện tâm, mà do hắn tin tưởng chữ duyên.

Thân là Tiên Đế, Diệp Phàm biết rõ duyên số cùng vận mệnh là tồn tại, nó cũng như một loại phép tắc, chỉ là hắn không hiểu được.

Từ lúc hắn tản bộ, hai vợ chồng già này là người duy nhất hắn gặp, mà ông cụ lại bị vấp ngã đúng trong tầm mắt của hắn, do vậy hắn tin tưởng, đây là duyên.

"Bà à, chúng ta hiện tại đang đứng trong công viên nhé, tôi nhớ bà thích nhất là đi dạo trong công viên, nên tôi đưa bà đến đây..."

Cụ ông lúc này đang nói với cụ bà, hơi cúi người xuống để cụ bà không phải mất công liên tục rướn một bên tai lên lắng nghe.

Bấy giờ Diệp Phàm mới để ý, cụ bà đôi mắt đã mù do lão hóa tuổi già.

Hắn trong lúc đi dạo không dùng thần thức, hắn muốn cố gắng làm một người bình thường, để xem bản thân có dung nhập được vào thế giới này không.

Cụ ông để ý tới Diệp Phàm đang nhìn chằm chằm lấy vợ mình, buồn bã tâm sự.



"Ta lấy nàng đã có hơn sáu chục năm... Khi chúng ta kết hôn, ta nhớ nàng từng hỏi, nếu sau này nàng không còn nhìn thấy nữa, liệu ta có bỏ nàng mà đi; nàng không nghe được nữa, ta có bỏ nàng mà đi. Hồi ấy ta không nghĩ nhiều, liền nói nếu nàng không thể nhìn thấy, ta sẵn sàng làm đôi mắt cho nàng, nếu nàng, nàng không nghe được, ta tình nguyện làm đôi tai cho nàng...Không ngờ tới, những lời nàng nói trước đây lại là sự thực..."

Diệp Phàm âm thầm gật đầu. Cụ ông có thể làm được như bây giờ, có thể nói là một người chuyên nhất vì tình, một kẻ si tình.

Cái này, Diệp Phàm tự nhận hắn không bằng, bởi hắn có quá nhiều hồng nhan tri kỷ, hắn không thể cho bất cứ ai một tình yêu vẹn đầy.

Thế nhưng, hắn đối với các nàng, đều yêu bằng tất cả những gì hắn có thể.

"Người thanh niên, ta cảm giác được ngươi trong lòng có tâm sự, ta cảm giác được ngươi cảm thấy lạc lõng. Ta không biết vì cái gì, thế nhưng nếu đó là về tình yêu, ta có thể khuyên ngươi, đến một lúc ngươi sẽ thấy, trên đời này tiền bạc hay danh vọng đều là mây bay, lúc này ngươi chỉ muốn ông trời cho ngươi thêm thời gian để ngươi có thể ở bên cạnh ái nhân của mình. Nếu ngươi đang cãi vã với người yêu, vậy hãy về làm lành với cô ấy, tận hưởng giây phút hai người bên nhau... nếu không một lúc nào đó, ngươi sẽ hối hận" - cụ ông nói, bên trong có thể nghe được tiếng thở dài đầy tang thương.

Diệp Phàm hiểu, cụ ông không cần biết rằng hắn đang buồn bức điều gì, hắn đây đơn giản muốn mượn lời khuyên để trút ra những hối hận của chính bản thân thôi.

Chỉ là...

Đúng vậy, hắn quay về đây mục đích chính còn không phải muốn đền bù những sai lầm của mình, muốn dành thời gian ở bên Cung Vô Song, rồi mang nàng đi theo hắn đến vĩnh sinh hay sao?

Vậy thì, hắn cần gì phải lo lắng về việc mình không thể dung nhập được với xã hội hiện đại?

Bản chất từ đầu đã chú định, hắn là tu tiên giả, còn họ chỉ là người thường, sẽ không có quá nhiều giao thoa.

Hắn không cần phải thay đổi, ai muốn bước được vào cuộc sống của hắn, cần thiết phải học cách chấp nhận; nếu không, có thể một đời trước có giao thoa qua, đời này cũng sẽ chú định là kẻ xa lạ.

Trừ Cung Vô Song ra.

Trong đầu một mảnh thanh minh, lập tức Diệp Phàm cảm nhận được tâm cảnh của mình có một tia biến hóa, càng gần hơn với bến bờ đột phá.

Quả thật

Hữu ý tài hoa hoa bất phát

Vô tâm sáp liễu liễu thành âm.

Hắn quay lại nhìn đôi vợ chồng già, lấy ra hai viên đan dược.

"Cảm ơn vì lời khuyên... đây là hai viên thuốc bổ, chỉ cần ăn vào, cụ bà ngoạn tật liền sẽ khỏi hẳn, sau này cũng không tái phát, mà hai người đều sẽ trở lại tuổi 40" - Diệp Phàm đưa hai viên thuốc cho cụ ông, sau đó xé mở không gian, thuấn di mà đi.

Hai viên đan dược mà hắn đưa có tên là Duyên Thọ Đan, có thể kéo dài tuổi thọ phàm nhân hai mươi đến ba mươi năm, lưu thông máu, hóa tật.

Cụ ông giúp hắn thông suốt, hắn đương nhiên sẽ có điều báo đáp.

Nhìn Diệp Phàm chớp mắt đã biến mất không còn vết tích, cụ ông sợ đến ngồi thụp xuống đất, mãi lúc sau mới lồm cồm bò dậy

"Bà nó, tôi thấy thần tiên! Là thần tiên!" - cụ ông lắp bắp nói, thế rồi hoan hỉ nhìn hai viên đan dược trong tay mình.

"Bà, mau ăn thứ này vào, là thần tiên hiển linh giúp chúng ta"

...

"Ân, thơm qua nha!"

Cung Vô Song bị mùi hương đồ ăn lơ lửng trên mũi làm cho tỉnh lại, cả người tràn đầy sức sống, tinh thần sảng khoái.

Cả tháng nay, đây là đêm đầu tiên nàng có thể ngủ đến thơm ngọt như vậy. Lúc này, nếu không phải mùi thơm từ đồ ăn làm cái bụng nhỏ của nàng không biết cố gắng mà thầm thì kêu lên, nàng sẽ còn ngủ nữa.

Đi vào đôi dép bông xù đầu con thỏ, Cung Vô Song đi xuống tầng, cảm nhận được mùi hương càng lúc càng thơm, kích thích dạ dày cùng tuyến nước bọt của nàng biểu tình dữ dội.

"Tỷ tỷ, buổi sáng tốt lành"

"Tỷ tỷ, ngươi tốt"

Cung Hàn Nguyệt nhìn thấy nàng từ trên cầu thang đi xuống, nhảy nhót tới gần, nũng nịu ôm lấy một bên cánh tay nàng, ngọt ngào hô.

Bên cạnh nàng, Đông Phương Phi Phi ngượng ngừng cúi chào.

Hôm qua sau dời khỏi Thiên Đạo không gian, thuận theo đề nghị của Cung Hàn Nguyệt, Diệp Phàm đưa Đông Phương Phi Phi về trụ tại cùng một biệt thự.

Cung Vô Song mỉm cười, lấy tay còn lại xoa đầu nàng. Đối với cô muội muội nhỏ hơn hai tuổi này, nàng vừa quý, vừa thương, vừa sủng.

Mẫu thân nàng sinh ra muội muội được năm năm liền ra đi, phụ thân nàng kể từ đó cũng suy sụp, trong nhà các trưởng bối trừ gia gia nàng, ai cũng âm thầm tính kế, muốn đẩy hai tỷ muội ra khỏi gia tộc càng sớm càng tốt.

Mấy năm trước, muội muội muốn đi nước ngoài học, nàng tuy không tha, thế nhưng cũng chiều theo ý muội muội, để nàng một mình ra ngoại quốc sinh sống, đến tận hôm qua mới lại thấy mặt.

Đương nhiên, Cung Vô Song không hề hay, Cung Hàn Nguyệt cũng không đơn giản chỉ ra ngoại quốc, mà đã đi qua mấy mươi cái tinh cầu lớn nhỏ, trở thành một phương bá chủ nơi thượng thiên, sau đó cơ duyên xảo hợp mới có thể trở về cùng Diệp Phàm.

"Nàng là?" Cung Vô Song nhìn lấy thiếu nữ xinh đẹp không kém gì mình cùng muội muội, trong mắt hiện lên một tia tò mò.

Dĩ nhiên, lúc này Cung Hàn Nguyệt đã khôi phục khuôn mặt giống thời điểm tối qua, là một phiên bản non nớt của Cung Vô Song cùng bộ tóc tím dài tới eo.

Đối với màu tóc có chút bắt mắt của muội muội mình, Cung Vô Song không bình luận, rốt cục muội muội cũng đã 19, nàng có yêu thích riêng của mình.

"Nàng là tỷ muội tốt của ta, ngươi gọi nàng là Phi Phi là được. Nàng sẽ ở cùng chúng ta một thời gian."

Cung Hàn Nguyệt hiển nhiên đã lên kịch bản tốt cho việc đưa Đông Hoàng Phi Phi về biệt thự, chỉ là Cung Vô Song nhìn thấy thiếu nữ đã xinh đẹp đáng yêu lại có chút ngượng ngùng, trong lòng không có nhiều bài xích, nên nàng cũng không truy vấn thêm.

Cái chính vẫn là, nàng tin tưởng đôi mắt nhìn người của cô muội muội cổ linh tinh quái của mình.

Một nhà bốn người này, có hai người là lão quái vật hàng thật giá thật sống 90 vạn cái tuế nguyệt, một cái là tồn tại có tiềm năng thành Thiên Đạo Địa Cầu, duy chỉ còn thừa Cung Vô Song là người thường.

"Tỉnh dậy rồi sao? Ngồi đi. Đồ ăn lập tức liền xong"

Diệp Phàm ngó đầu ra từ phòng bếp, nói.

"Ân" - Cung Vô Song nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có ba phần ngượng ngùng cùng bảy phần tò mò nhìn nam nhân.

Nàng từ tư liệu biết được, Diệp Phàm sẽ nấu ăn, chỉ không ngờ đồ ăn hắn nấu lại thơm như vậy.

Nàng đêm qua đang trằn trọc suy nghĩ về cuộc sống tương lai với Diệp Phàm đâu, không hiểu sao ngủ mất rồi.

Từ khí phách bá đạo cùng những hành động thân mật với nàng ngày hôm qua, Cung Vô Song về cơ bản có thể khẳng định, tư liệu nàng thu được về hắn là chưa đủ, nếu không nói là hoàn toàn sai lầm.

Do vậy, nàng hiện thời rất nghi hoặc cùng xoắn suýt.

Nếu hắn chỉ bình phàm giống như tư liệu nàng tra được, có lẽ hai người dù là phu thê, cũng sẽ không thể nảy sinh tình cảm thực tế, mà nhiều hơn chỉ là lễ nghĩa cùng áy náy. Điều này đã nằm sẵn trong kế hoạch nàng vạch ra từ trước, vậy nên nàng cũng không có bao nhiêu thất vọng.

Ngược lại, bây giờ nàng nghi hoặc quyết định của mình ngày trước tìm hắn để kết hôn rốt cục vẫn là đúng hay là sai.

Nàng nghi hoặc hết thảy tư liệu trước kia chỉ là hành vi hắn làm để che mắt người đời, nhất thời nàng không sao biết được đâu mới là con người, tính cách thật của hắn.

Trên thương trường, nàng có thể là băng sương nữ nhân, ra tay quyết đoán, không nhân từ.

Thế nhưng trên mặt tình cảm lứa đôi, nàng thuần khiết còn hơn một trang giấy trắng, do vậy nàng sợ bị thế nhân lừa, giống như trong các bộ phim hay những câu chuyện nàng được nghe kể.

Chính vì vậy, nàng mới xoắn suýt, không biết hai người nên lấy phương thức như thế nào để ở chung với nhau.

Mang theo tâm trạng bối rối như vậy, Cung Vô Song ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn sáng.

(Chương xong)
Bình Luận (0)
Comment