Không ai ngờ Tần Duy lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Chỉ trong chớp mắt, Dư Đại Lang đã bị hành cho ra bã.
Tất cả đàn em của anh ta chỉ biết đứng một bên nhìn, không dám làm gì.
Tần Phúc Tài cũng hết sức khiếp sợ, hiện giờ anh họ của anh ta lại to gan như thế.
Ra tay nhanh như chớp, Dư Đại Lang bị đánh đến mức không ngóc đầu lên nổi.
Đồ điên!
Tên khốn này chính là một kẻ điên!
"Anh điên rồi, anh sẽ hại chết rất nhiều người đấy, anh điên rồi Tần Duy, anh điên thật rồi!"
Tần Phúc Tài tái mặt gầm lên với Tần Duy.
Tần Duy chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Dư Đại Lang.
Lạnh lùng nói: "Cái chân này là thay mặt bác tao đánh cho!"
Nói xong, ánh mắt Tần Duy lại trở nên lạnh lẽo, lại một cục gạch nữa đập xuống.
Đập gãy một cánh tay của anh ta.
"Bẻ gãy một cái tay của mày là cái giá phải trả cho việc bắt nạt em gái tao!"
A aaa!
Dư Đại Lang không ngừng kêu la thảm thiết.
Tục ngữ có câu, kẻ tàn nhẫn sợ thằng ngu, thằng ngu thì sợ thằng điên, thằng điên lại sợ thẳng liều.
Theo anh ta thấy, Tần Duy chính là thắng liều.
Cuối cùng Dư Đại Lang cũng biết sợ: "Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ xí xóa hết mọi chuyện, tôi thề"
Tần Duy cười gắn nói: "Loại rác rưởi như mày nói chuyện cũng như đánh rắm ấy. Chỉ cần tao thả mày ra, mày có chắc chắn sau đó mày không bảo người của mày băm tạo ra không?"
Vừa nói xong, Dư Đại Lang lập tức đổi giọng lạnh lùng: "Thằng chó chết! Mày biết thế mà còn dám động vào tạo. Hôm nay tao thề, không nghiền mày ra cám, tao thề không làm người"
Dư Đại Lang căm lắm.
Anh ta thề nhất định sẽ băm thằng khốn này ra thành trăm mảnh.
"Còn dám uy h**p tao nữa cơ à?"
Tần Duy nhặt cục gạch lên định ra tay.
Thì đúng lúc đó.
Mười mấy chiếc xe cảnh sát bất ngờ bao vây xung quanh.
Mấy chục viên cảnh sát tay cầm vũ khí đạn đã lên nòng bao vây Tần Duy.
"Dừng tay!"
Một viên cảnh sát dẫn đầu cầm súng nhắm vào Tần Duy.
Thấy cảnh sát tới.
Dư Đại Lang vui mừng khôn xiết, vẻ mặt kích động: "Đội trưởng Tôn, mau cứu tôi với, tên khốn này muốn giết tôi, anh mau cứu tôi đi" "Thả anh ta ra, nếu không tôi sẽ nổ súng.
Đội trưởng Tôn sầm mặt, dẫn người của mình bao vây Tần Duy, lạnh lùng quát lên.
Tần Duy nghiêm mặt, lập tức nói: "Anh cảnh sát, anh nhận nhầm người rồi, kẻ côn đồ thật sự là tên khốn kiếp trước mặt này, tôi chỉ là chống trả để tự vệ mà thôi."
"Đám khốn kiếp này đã phá dỡ một cách phi pháp, làm người khác bị thương phải nằm viện. Tội ác mà bọn chúng gây ra thật không thể tha thứ, những kẻ mà các người nên bắt là bọn chúng chứ không phải là chĩa họng súng vào tôi."
Nghe Tần Duy lời nói, Dư Đại Lang bật cười.
"Mày điêu toa thế thằng oắt, đầu tiên bọn tao phá dỡ hợp pháp, những người đó cản trở thi hành công vụ, bị ngộ thương là chuyện bình thường. Nhưng tự dưng mày lại đánh tao, ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, mày còn muốn ngụy biện à?"
Đám đàn em của Dư Đại Lang đều đứng ra.
"Đúng vậy, thằng oắt này tự dưng tấn công đại ca của chúng tôi.
"Đại ca của chúng tôi còn chưa làm gì đã bị đánh trọng thương rồi."
"Anh cảnh sát, loại côn đồ này nhất định phải bắt lại!"
Lúc này Tần Phúc Tài cũng đứng dậy nói với đội trưởng Tôn: "Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng, là tên Tần Duy đó đánh người trước.
Nói xong, anh ta hung ác nói với Tần Duy: "Tần Duy, anh nhìn thấy chưa? Anh làm thế đến cả cảnh sát cũng không giúp anh, tự chui đầu vào chỗ chết là do anh đáng đời." "Không ai giúp được anh đâu"
Tần Phúc Tài làm thế là vì muốn lấy lòng Dư Đại Lang, sợ sau này anh ta sẽ đến tính sổ.
Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, Tần Phúc Tài này đúng là chẳng ra gì.
Cảnh sát Tôn gật đầu, mở chốt an toàn của súng.
Ông ta gần giọng nói: "Thả người ra, ngồi xổm xuống, nếu không tôi sẽ nổ súng.
Vừa dứt lời, mấy chục khẩu súng lục đã nhắm thẳng vào anh.
Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, cực kỳ u ám.
Tiếng cười chế nhạo của Dư Đại Lang ngày càng dày hơn: "Thằng oắt, đấu với tao à, mày còn non và xanh lắm!”
"Tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi. Có là Chúa Jesus sống lại cũng không cứu được mày đâu!"
"Dám đắc tội Dư Đại Lang tao, ta sẽ băm mày ra thành trăm mảnh"
Tần Duy sợ những người này thật sự cướp bóc sẽ làm ngộ thương Tần Gia Lệ.
Thế là anh đá bay Dư Đại Lang đi.
"Tất cả lên cho tao."
Sau khi Dư Đại Lang thoát ra được, vẻ mặt anh ta dữ tợn, thình lình hét lên.
Đám đàn em của anh ta đứa nào đứa nấy vác dao, chuẩn bị chém về phía Tần Duy.
Tần Gia Lệ hoảng hốt, lo lắng nói: "Đám người xấu này muốn giết anh trai tôi, các anh cảnh sát mau ngăn bọn chúng lại đi!"
Đội trưởng Tôn cười gắn, thu súng lại, giọng giễu cợt: "Lát nữa chúng tôi sẽ can thiệp... để nhặt xác"
Sắc mặt Tần Gia Lệ tái nhợt.
Dư Đại Lang và đám cảnh sát này cơ bản là cùng một giuộc.
"Giết nó cho tao, tao phải băm nó, tao sẽ băm vằm nó ra cho chó ăn"
Dư Đại Lang dữ tợn gầm lên.
Vẻ mặt Tần Gia Lệ vô cùng sợ hãi.
Ngoài mặt Tần Phúc Tài thì âm u nhưng trong lòng lại thầm vui mừng.
Ánh mắt Tần Duy ngày càng lạnh lẽo.
Anh siết chặt nắm đấm, chuẩn bị một hồi chém giết đẫm máu.
Mà đúng lúc này, một hồi tiếng động ầm ầm từ cách đó không xa đột nhiên truyền tới.
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh ruỳnh!
Âm thanh đinh tai nhức óc làm rung chuyển trời đất, như một cơn đại hồng thủy cuồn cuộn cuốn tới.
Nhìn về phía đó.
Cát vàng tung bay đầy trời, từng chiếc xe bọc thép, xe tăng, xe vũ trang, xe chống bạo động, thậm chí cả đại bác màu xanh đậm... xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều chấn động, lòng đầy nghi hoặc.
Brùm brum!
Động cơ diesel phân khối lớn phát ra tiếng gầm đặc biệt.
Tựa như dã thú gầm thét vậy.
Bọn họ ùn ùn kéo đến, khí thế ngút trời!
Trong chớp mắt, toàn bộ khu ổ chuột đã bị bao vây.
"Xuống xe!"
Một tiếng hô đanh thép vang lên.
Bịch bịch bịch bịch bịch!
Tiếng ủng quân đội chạm đất không ngừng vang lên bên tai.
Tiếng bước chân chỉnh đội hình vang lên không dứt, giống như tiếng trống dày đặc mà dồn dập, kèm theo tiếng kim loại va chạm.
Từng người người lính được trang bị tận răng súng đạn sẵn sàng hiện ra trong cát vàng mù mịt.
Giống như thủy triều, điên cuồng xông tới.
Nhìn cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Quân đội!
Tại sao quân đội lại xuất hiện ở đây?
Đây là nội thành đấy.
Sao lại có một đội quân quy mô lớn xuất hiện chứ?
Đây là một buổi diễn tập chăng?
Tất cả mọi người đều toát mồ hôi.
Đội trưởng Tôn cũng vô cùng bối rối, quân đội đột nhiên tới đây, sao ông ta lại không có tin tức gì?
Rốt cuộc tại sao họ lại đến đây?
Thực sự chỉ là diễn tập thôi sao?
Dư Đại Lang cũng bối rối.
Nhưng anh ta không hoảng.
Anh ta luôn tin rằng mình phá dỡ hợp pháp, hơn nữa anh ta còn có chống lưng trong biên chế nhà nước nữa.
Nhìn thấy những binh sĩ này, khóe miệng Tần Duy nở một nụ cười rất nhạt.
"Thương Hổ, cuối cùng các anh cũng tới rồi!"
Vừa nói xong.
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc!
Tiếng đạn lên nòng dày đặc vang lên không dứt...
Những khẩu súng lạnh băng chĩa vào đám người đội trưởng Tôn và Dư Đại Lang.
"Tất cả nghe lệnh của tôi, chuẩn bị chiến đấu"
Một giọng nói vang dội vang lên trong đội quân.
Cũng đúng vào lúc này.
Súng máy, nòng pháo, pháo núi, pháo kích, súng trường đột kích 95 trên nóc xe tăng...
Tất cả vũ khí đồng loạt chuyển động.
Nhắm thẳng vào đội phá dỡ của Dư Đại Lang.
Nhắm vào các sĩ quan cảnh sát do đội trưởng Tôn dẫn đến.
Nhắm vào bất cứ ai có vũ khí trên tay...
"Chuẩn bị bắn!"
Giọng nói vang như sấm rền vang vọng bên tai mọi người.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, mặt mũi tái nhợt, hoảng sợ ngay lập tức.