Đỗ Tiên Thuyết Thư Kỳ Lục

Chương 34 - Hoa Dương Trấp Kỷ

Hoa Dương Trấp Kỷ nghe thấy danh tự này tự nhiên là một cảm giác mới lạ, nàng thích thú hỏi:

- Đỗ công tử, thế nào là Tiên nhân túc cầu? Thế nào là Cá độ bóng đá?

Đỗ Tiên thấy phản ứng của nàng như vậy cũng là vui vẻ giải thích:

- Tiên nhân túc cầu giống như là mã cầu của phàm nhân nhưng có mấy điểm khác biệt. Ví dụ như luật lệ bộ môn này liền chia làm 2 đội thi đấu. Mỗi đội có 11 người được gọi là cầu thủ và có một quan môn trọng yếu phải bảo vệ. Trong đó có 1 cầu thủ sẽ phụ trách bảo vệ quan môn gọi là Thủ môn, 10 người còn lại tuỳ theo chiến thuật sắp xếp mà phân thành các vị trí Tiền đạo, Tiền vệ, Trung vệ, Hậu Vệ các loại vị trí cùng trách nhiệm tương ứng. Sân thi đấu sẽ được làm bằng nền đất, lại trồng lên một loại cỏ ngắn. Hai đội có chung một thứ đồ vật gọi là túc cầu. Thứ đồ vật này được làm bằng da, bịt kín và bơm hơi phía trong. Hai bên thi đấu tuyệt đối không được dùng tay, chỉ có thể dựa vào cước pháp, thân pháp mà đưa túc cầu này vào quan môn của đối phương. Mỗi một lần như vậy sẽ được tính là 1 điểm. Thời gian thi đấu sẽ được tính cố định, thường là từ 6-8 khắc (1 khắc = 15 phút) để định đoạt. Khi hết thời gian, đội nào có nhiều điểm số hơn liền tính là chiến thắng. Về phần luật lệ cùng hình thức thi đấu cụ thể để phân chia cho Phàm cảnh cùng Tiên cảnh khi bàn bạc chi tiết tại hạ sẽ nói sau.

Hoa Dương Trấp Kỷ lẩm nhẩm lại một lúc liền có thể tưởng tượng ra đại khái trò thi đấu này sẽ diễn ra như thế nào. Ánh mắt ngập tràn sự yêu thích thắc mắc:

- Đỗ công tử, ta có thể hiểu sơ qua một chút. Nhưng như vậy thì có liên quan gì đến đổ tràng a? Thế nào là cá độ bóng đá?

Đỗ Tiên đắc ý mỉm cười, chắp tay sau lưng nhìn lên trời ra vẻ cao thâm, chậm rãi giải thích:

- Hoa Dương tiểu thư, có tỉ số có thắng thua liền có thể đem ra để khách nhân tới xem tiến hành đặt cược. Cách thức đặt cược cũng rất phong phú. Tại hạ hiện tại sẽ chỉ có thể giải thích sơ qua một chút. Ví dụ có hai đội Tiểu - Đại thi đấu, tiểu thư ngươi xem liệu có thể xuất hiện mấy loại kết quả.

Hoa Dương Trấp Kỷ suy nghĩ rất nhanh liền đáp:

- Đương nhiên hoặc là một thắng, một thua hoặc là kết quả cả hai cùng hoà.

Đỗ Tiên lắc lắc đầu, đáp:

- Như vậy lại quá đơn giản. Nếu như tiểu thư đặt cược đội Đại thắng thì chỉ có 3 khả năng. Thứ nhất, là người chơi thắng, nhà cái đền tiền theo tỉ lệ cược công bố lúc ban đầu. Thứ hai, là người chơi thua nhà cái liền ăn trọn số tiền cọc đó. Ta đố tiểu thư biết, khả năng thứ ba là gì?

Hoa Dương Trấp Kỷ nhíu mày suy tính một chút, cũng không phát hiện ra manh mối gì khác biệt, liền đáp:

- Cuối cùng nếu là hai đội cùng hoà, không phải là sẽ trả lại tiền cược hay sao?

Đỗ Tiên nhìn nàng mỉm cười, xoè tay nói:

- Như vậy thì có gì khác với Phúc Dương đổ tràng của tiểu thư đâu chứ? Cái khác biệt đơn giản chỉ là thay đổi hình thức thi đấu từ đơn đả độc đấu sang quần chiến hỗn loạn cùng với một vài ước chế quy tắc. Điểm khác biệt mà ta muốn nói, chính là tỉ số và cách thức đặt cược. Hoa Dương tiểu thư, ngươi nghĩ thử xem, người chơi là đặt cược đội Đại thắng, kết quả lại là hoà, như vậy sao có thể tính là người chơi đã cược trúng được.

Hoa Dương Trấp Kỷ phân vân:

- Vậy ý của công tử là người chơi đoán sai phải đền tiền cược ư?

Đỗ đại phu lại càng cười to hơn, lắc đầu đáp:

- Tuyệt đối không phải? Khách nhân đến đổ tràng thực chất là tìm kiếm vận khí, kẻ ngốc rất ít. Có ba khả năng xảy ra mà chỉ có duy nhất một khả năng để họ có thể thắng, nếu là tiểu thư liệu người có cảm thấy cách thức này hấp dẫn hay không?

Phúc Dương đấu trường cũng chỉ có hai kết quả đặt cược để lựa chọn, hoặc thắng hoặc thua. Nếu như là kết quả hoà liền đem tiền cược hoàn trả cho khách nhân tham dự, chỉ giữ lại một lượng cố định coi như là lệ phí xem náo nhiệt mà thôi.

Hoa Dương Trấp Kỷ tuy theo các trưởng bối trong gia tộc kinh doanh đã lâu nhưng đối với luật lệ cùng quy tắc thi đấu và cá độ bóng đá có thể tính là dân ngoại đạo.

Nàng nghe Đỗ Tiên nói vậy liền lắc đầu:

- Tất nhiên Trấp Kỷ sẽ không thấy quá hứng thú. Cái quan trọng của khách nhân đến đổ tràng náo nhiệt chính là tâm lý có thể dựa vào vận khí mà thủ thắng. Khi còn chưa bắt đầu liền phát hiện tình huống không công bằng như vậy, chưa chắc đã có người muốn thử.

Đỗ Tiên gật gù nói:

- Đúng là như vậy nhưng tiểu thư còn thiếu mất một điều. Khách nhân đến đổ trường, dù là đặt cược tại đấu trường hay ra đổ quán đánh bạc cái điều đầu tiên họ cần chính là cảm giác công bằng. Mọi người đều có cơ hội như nhau, dựa vào vận khí mà tranh hơn thua, chỉ cần nhà cái quang minh chính đại không giở thủ đoạn gian lận là được. Điều thứ hai chính là, khách nhân đến đây đều có chung một suy nghĩ rằng họ có thể thắng bằng vào thực lực của mình. Thực lực có thể là dựa vào phán đoán, lựa chọn tính toán cùng với trực giác mà cho rằng mình đặt cược đúng chỗ. Hai điều này cộng lại mới đúng là tâm lý của khách nhân đến đổ trường tìm náo nhiệt.

Hoa Dương Trấp Kỷ ánh mắt loé lên một tia hân thưởng nhìn hắn kinh ngạc. Nàng tại Phúc Dương đổ tràng lịch duyệt đã gần 20 năm. Khách nhân đến đây đều hiểu rõ tâm lý, tính cách từng loại người. Nhưng có thể chỉ trong một thoáng quan sát cùng vài câu ngắn ngủi để nhận xét như Đỗ Tiên, nàng lại có chút thua kém. Hắn có thể lập tức chỉ ra yếu quyết để kinh doanh đổ trường, thậm chí so với nàng còn sâu sắc đầy đủ hơn.

Hoa Dương Trấp Kỷ bất chợt sinh ra một cảm giác kỳ dị. Người đang nói chuyện cùng nàng chỉ sau một câu nói liền có một sự biến hoá vi diệu. Trong nhận thức của Hoa Dương Trấp Kỷ, Đỗ đại phu bây giờ không còn là một thiếu gia công tử trẻ tuổi nữa mà có chút giống như lão gian thương lõi đời hiểu chuyện.

- Vậy Trấp Kỷ kính mong công tử chỉ giáo. Cái gọi là Cá độ bóng đá kia hình thức đặt cược có gì khác biệt?

Đỗ Tiên đắc ý mỉm cười, xem ra để thuyết phục Hoa Dương gia hợp tác cũng không phải quá khó khăn.

Trong những mối quan hệ như thế này, Đỗ đại phu càng là hiểu rõ hai điểm tối quan trọng. Trước tiên chính là để đối phương nhận ra lợi ích mà họ có thể thu về. Sau đó, địa vị của ngươi trong mối quan hệ này liền phụ thuộc vào tiềm năng phát triển cùng thực lực của ngươi. Cả hai đều không thể thiếu.

Đỗ Tiên tự tin rằng hắn còn rất nhiều chiêu trò mới lạ có thể đem ra biến hoá, sửa đổi để áp dụng với Tiên giới. Tiềm năng phát triểm có thể nói là vô hạn khả lượng.

Về thực lực mà nói, tuy chỉ là Nhất Chuyển Bán Tiên tầm thường nhất của Tiên cảnh, nhưng Đỗ đại phu đã tự có một hậu đài vô cùng to lớn là Lạc lão tổ tông.

Hiện tại chỉ cần Hoa Dương gia nảy sinh hứng thú, hắn liền có thể nghĩ ra biện pháp đem bản thân mình cùng với lợi ích của đối phương đặt lên cùng một con thuyền.

Đỗ Tiên liền đem quy tắc cá độ bóng đá hiện đại ra kể sơ qua một số kèo có thể đặt cược. Hoa Dương Trấp Kỷ nghe xong hai mắt lập tức sáng lên, chỉ hận không thể đem ý tưởng này lập tức biến thành hiện thực.

Nàng lập tức thân thiết đề nghị:

- Đỗ công tử, sinh ý này của công tử quả nhiên mới lạ. Không bằng lúc này để Trấp Kỷ dẫn tiến công tử tới Hoa Dương trang làm khách, vừa tiện tiếp đón công tử chu đáo, lại có thể cùng đem ý định này bàn bạc cụ thể với đại ca ta một phen.

Đỗ Tiên nghe nàng nói câu này thì ước chừng chuyện hợp tác đã có thể thành công một nửa. Vấn đề hiện tại là sẽ đem hình thức hợp tác này phát triển đến mức độ nào mà thôi.

Hắn thản nhiên nói:

- Đa tạ hảo ý của tiểu thư, tại hạ cũng là muốn đến bái phỏng Hoa Dương gia chủ chỉ là hiện tại còn chút tục sự quấn thân phải đến bái phỏng Phương lão thái trước một phen. Xin được hẹn hôm sau lại tới.

Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không rõ là chuyện gì, nhưng Thất đại gia tộc ở Phong Khởi thành này có thể coi là Đỗ Tiên đã đắc tội một nhà. Số còn lại tuy không phải là phú gia đại tộc chuyên về lĩnh vực kinh doanh đổ tràng như Hoa Dương gia. Nhưng không có nghĩa nếu Đỗ Tiên phát sinh quan hệ hợp tác với bọn họ, Hoa Dương gia lại có thể đơn giản chen ngang phá hoại.

Ví dụ như Lý gia, tuy tài phú không nhiều, cơ sở kinh doanh cũng không chuyên nhất như Hoa Dương gia các nàng, nhưng Lý gia liền có Thất Tú tông cường hãn dựa lưng.

Giả như Đỗ Tiên hợp tác với Lý gia, Hoa Dương gia muốn ra mặt chen ngang ngăn cấm liền phải đối mặt với Thất Tú tông cường đại kia.

Không chỉ có Lý gia, Phương gia, Hầu gia,... đều có thể tranh thủ cơ hội này mà tiến một chân vào lĩnh vực của Hoa Dương gia các nàng.

Mà cũng không cần nói đâu xa, người có quan hệ gần gũi nhất với Đỗ Tiên trong mắt các đại gia tộc chính là Mã Thế Vinh, Mã thành chủ.

Nếu như Đỗ Tiên lại cùng Mã đại nhân móc nối, việc kinh doanh này tại khắp Trường Sinh quốc liền thuận lợi mà phát triển. Với tài lực của một đế quốc không phải là Hoa Dương gia có thể so sánh.

Thấy Đỗ Tiên đòi đến Thanh Dương biệt viện bái phỏng Phương lão thái trước rồi mới đến Hoa Dương trang, tự nhiên là khiến Hoa Dương Trấp Kỷ chột dạ.

Nàng đổi giọng giận dỗi, thân hình không biết vô tình hay cố ý mà tiến sát Đỗ Tiên, hờn trách:

- Đỗ công tử, công tử như vậy là coi khinh Hoa Dương gia ta không bằng Phương gia đúng không? Cớ sao lại đến Thanh Dương biệt viện trước. Công tử~

Đỗ Tiên nghe thấy hai tiếng “công tử” mà toàn thân muốn nổi gai ốc. Lần này Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không có vận Nguyên khí thi triển mị công âm thuật, chỉ đơn thuần là lấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân đang hờn trách tình lang nói ra. Không hiểu sao Đỗ Tiên lại có một cỗ dục vọng từ dưới hạ thân nổi lên, không kiềm chế được rùng mình một cái.

Hoa Dương Trấp Kỷ càng là được thế lấn tới, tay còn níu lấy tay áo hắn đung đưa. Hoả diệm sơn kia mấy lần còn suýt nữa chạm vào khuỷ tay hắn.

Phía sau lưng Đỗ đại phu, lập tức xuất hiện ba ánh mắt nữ nhân chăm chú quan sát. Hai ánh mắt lấy vị thế coi thường mà nhìn, còn lại một cái là bộ dạng uỷ khuất, hơi nước lơ lửng vờn quanh.

Đỗ Tiên cười khổ bước lùi lại một bước, nói:

- Hoa Dương tiểu thư, tại hạ không có ý nghĩ như vậy. Chỉ là ta muốn mua lại Thanh Dương biệt viện của Phương lão thái gia. Tất nhiên là phải qua bái phỏng lão nhân gia trước rồi, tiện thể xem xét qua phong cảnh kiến trúc của biệt viện, sau này còn tính toán a.

Hoa Dương Trấp Kỷ nghe hắn giải thích như vậy cũng chợt nhớ ra. Việc này nhị ca của nàng cũng đã nhắc tới, lúc đó nàng còn cho là một tên phú gia đệ tử nào đến khoác lác với nhị ca a.

Hôm nay Hoa Dương Trấp Kỷ tận mắt chứng kiến, Đỗ Tiên kia đem bốn vạn Trung phẩm Nguyên thạch ra đặt cược, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có, tự nhiên là thập phần tin tưởng chuyện này rồi. Phải biết rằng, Nguyên Hoa tiền trang do nhị ca làm chủ sự trong chục năm gần đây, món tiền cho vay lớn nhất mới là một khoản năm vạn khối Trung phẩm Nguyên thạch mà thôi. Mà đối tượng vay cũng là thành chủ đại nhân Mã Thế Vinh của thành Phong Khởi a.

Đỗ Tiên nếu như biết nàng đang có suy nghĩ như vậy có lẽ sẽ cười đến rụng răng mất. Bốn vạn này chính là trích từ trong năm vạn kia a. Vay tiền của nhà cái đánh bạc xưa nay không hiếm, nhưng vay mà đối phương còn không hay biết, sau đó lại đem số tiền vay được đi đánh cược thắng thì trước giờ chỉ có duy nhất Đỗ đại phu a.

Hoa Dương thoáng tính toán một chút liền gọi đến một chấp sự dặn dò điều gì đó xong quay ra nhìn Đỗ Tiên, ánh mắt ý tứ nhỏ giọng:

- Đỗ công tử, công tử đến Thanh Dương biệt viện giải quyết công chuyện tự nhiên Trấp Kỷ không dám làm phiền. Nhưng dù sao Hoa Dương gia cùng Phương gia là chỗ quen biết, không bằng để tiểu nữ dẫn công tử đi, có được không?

Đỗ Tiên trợn mắt nhìn nàng trong lòng thầm nghĩ “tiểu bà nương, niên kỷ của ta cũng chưa chắc bằng ngươi, mà tự nhìn lại xem ngươi có chỗ nào nhỏ chứ”. Nghe Hoa Dương Trấp Kỷ tự xưng hai tiếng “tiểu nữ” khiến cho Đỗ đại phu tà hoả dâng trào, khó kiềm chế lại lén lút quét mắt khắp người nàng một lượt.

Ngọc túc thon dài, kiều đồn bạo mãn cao vút như dãy phong sơn. Chỗ kia một thân váy lụa che giấu, mỗi bước di chuyển đều dính sát lấy da thịt tạo thành một cảm giác sâu thẳm như Phong Tà Quan. Hơn nữa, cơ thể phát triển no đủ không giống với mỹ nữ Đông phương mà có chút căng tròn bức nhân của nữ tử Tây phương. Hai ngọn ngọc phong ngạo nghễ vươn cao như hai đỉnh tuyết sơn khiêu khích người khác, khiến cho tầng tầng voan mỏng kia tự như bạch vân mờ ảo che phủ nơi đỉnh núi.

Đỗ Tiên cũng chưa từng đi qua đại lục khác tại Tiên giới, duy chỉ có Đạo Thiên đại lục hai thành là hắn từng ghé chân. Dân tộc ở đây tuy chủng loại tương đối phong phú nhưng cuối cùng đều là chủng người Á Đông, trong đó người Hán chiếm số lượng lớn. Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không ngoại lệ, nhưng đôi gò bồng đảo kia tuyệt đối có thể coi là siêu cấp bảo vật trong nữ giới Hán tộc. May ra chỉ có Dĩnh Ly một thân Linh thú biến hình mới có thể tranh phong cùng nàng, tuy nhiên Hoa Dương Trấp Kỷ có lẽ sẽ chiếm thượng phong.

Nếu như đổi lại là địa phương khác, gia tộc khác có lẽ Đỗ đại phu đã chẳng nhịn được mà ngâm lên đôi câu dâm từ thi phú:

Thượng bồng đảo tưởng như hoả diệm.

Hạ kiều đồn tựa nước tựa sương...a

Hoa Dương Trấp Kỷ thấy hắn ngẩn ra như vậy, trong lòng còn tưởng hắn không đồng ý, lo lắng mà kêu lên một tiếng yêu kiều:

- Công tử, ngươi thấy như vậy có được không?

Đỗ Tiên trong đầu đang có ý nghĩ không đứng đắn, có tật giật mình liền lúng túng ứng thanh:

- Ắc, được được, không có vấn đề gì!

Hoa Dương Trấp Kỷ vui mừng kéo tay hắn, thúc giục:

- Vậy chúng ta đi thôi.

Nàng vì chuyện hợp tác sinh ý kia mà hào hứng đến mức không để ý tới chuyện khác, khoác tay hắn như thế tình nhân mà kéo đi. Trong lúc vô tình hữu ý lại đem ngọc phong như hai toà hoả diệm sơn kia đè lên bắp tay hắn.

Đỗ Tiên mặt nhăn nhó chịu đựng cảm giác mềm mại, ấm nóng kích thích kia truyền lại.

Kiến Minh công chúa thấy Hoa Dương Trấp Kỷ tự nhiên như vậy liền mắng thầm đem tất cả nữ nhân Tiên giới biến thành loại nữ tử không biết xấu hổ. Lại quay ra huých vai Lưu Tường Vy nói:

- Tiểu Vy, còn đứng đần ra đấy làm gì. Không lẽ đợi hồ ly tinh kia bắt hắn đi mới chịu.

Lưu Tường Vy mặt đỏ bừng e thẹn, liếc nhìn hai người kia có chút cảm giác mất mát, vừa muốn bước lên lại vừa xấu hổ do dự, nàng lắc đầu:

- Hoa Tuyết tỷ tỷ, ta...

Kiến Minh công chúa bực tức ngân dài, gắt:

- Lưu tiểu thư, ngươi không đi bổn công chúa đi.

Nói đoạn lập tức bước lại gần Đỗ Tiên, kéo tay hắn lấy giọng nũng nịu nói:

- Tiên ca ca, tiểu Tuyết cũng muốn đi Thanh Dương biệt viện.

Đỗ Tiên nghe giọng nàng gọi ba chữ “Tiên ca ca” lập tức rùng mình, sửng sốt sờ trán Kiến Minh công chúa, hỏi:

- Kiến Minh, ngươi không phát sốt đấy chứ.

Kiến Minh công chúa lắc lắc đầu, ánh mắt tình tứ câu dẫn, cắn môi hờn dỗi:

- Ca ca, ta đúng là có chút mệt mỏi, hay là ca ca dìu ta đi a.

Đỗ Tiên không hiểu cái bộ dạng này là gì, một đường từ Nhân giới đến đây, cô nàng này không gọi hắn là “Đỗ đại phu” thì cũng là “Đỗ thúc thúc”. Từ khi nào “Đỗ thúc thúc” trong miệng nàng lại biến thành “Tiên ca ca” rồi.

Lại còn cái bộ dáng như tiểu tình nhân tranh sủng với chính thất kia, không phải là Kiến Minh công chúa với Thiên Phàm trước giờ có “gian tình” sao. Từ khi nào nhận nhầm Đỗ Tiên hắn thành Tuyệt Thiên Phàm không.

Đỗ đại phu trợn mắt nhìn nàng, buông tay Hoa Dương Trấp Kỷ ra, chỉ Thiên Phàm nói:

- Hoa Tuyết đại tiểu thư, mắt ngươi có nhìn lộn không vậy. Thiên Phàm đứng bên kia, ta là Đỗ Tiên a.

Kiến Minh công chúa vẫn là không chịu thôi, tựa hẳn đầu trưen vai hắn, uỷ khuất nói:

- Nhưng là tiểu Tuyết muốn ca ca dìu ta đi.

Đỗ Tiên càng thêm lúng túng không hiểu gì. Phía bên kia Diệp Chi Liên ôm bụng cười đến cúi gập cả người, Lưu Tường Vy cũng che miệng nhìn Kiến Minh công chúa diễn trò.

Chỉ có Thiên Phàm, Vô Lệ cũng cảm thấy giống như Đỗ đại phu, thiên đạo xoay vần, trời đất nghiêng ngả không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hoa Dương Trấp Kỷ là nữ nhân, tự nhiên nhận ra khác biệt. Mấy người này tựa như là bằng hữu của Đỗ công tử, lúc nãy tuy là quan tâm lo lắng nhưng tuyệt đối không phải là quan hệ tình lữ luyến ái. Xem ra đây là ý tứ nhắc nhở Hoa Dương Trấp Kỷ nàng mà thôi.

Hoa Dương Trấp Kỷ cảm thấy hai gò má có chút nóng lên, tự trách mình thất thố không để ý. Tiên nhân Hán tộc các nàng đối với thuần phong mỹ tục nơi Nhân giới đã không còn coi trọng là mấy. Tuy không đến mức quá phóng khoáng như các tộc khác nhưng kiêng kị giữ ý cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân đã sớm không quan tâm rồi.

Khi nãy choàng lấy tay cả Đỗ Tiên cũng chỉ là vui vẻ thân thiết một chút, để cho hắn lưu ý đến Hoa Dương gia nhiều hơn mà thôi.

Hoa Dương Trấp Kỷ không vì vậy mà nghĩ mình sẽ phát sinh tình cảm gì với tên Nhất Chuyên Bán Tiên này.

Tuy vậy, nàng vẫn là tinh tế nói ra:

- Đỗ công tử, vị tiểu thư này thân thể có chút không thoải mái, từ đây đi Thanh Dương biệt viện chia bằng để ta cho người chuẩn bị phương tiện một chút.

Nói đoạn cũng không đợi Đỗ Tiên cho ý kiến, lặng lẽ lấy cớ tìm người phân phó mà rời đi.

Đỗ Tiên lúc này có chút ngờ ngợ nhận thức được chuyện gì đang diễn ra. Chợt thấy trên bắp tay truyền lại một trận đau nhức. Kiến Minh công chúa buông tay hắn ra, hung hăng nhéo một cái thật mạnh như thể sợ rằng sức lực của phàm nhân không làm đau nổi Bán Tiên hắn vậy.

Nàng quắc mắt lườm Đỗ Tiên:

- Đỗ thúc thúc, bổn công chúa tưởng thần ý ngươi siêu phàm thoát tục như thế nào. Không ngờ hồ ly tinh kia mới nói vài câu liền ngả vào người nàng ngay được rồi.

Đỗ Tiên hai mắt mở to như mắt bò, chỉ vào mặt mình phân bua:

- Công chúa đại tiểu thư, ta tự nhận mình siêu phàm thoát tục bao giờ. Là nàng ngả vào người ta chứ không phải ta ngả vào nàng a.

Kiến Minh công chúa vẫn hầm hè bắt bẻ:

- Là ai ngả vào ai cũng không quan trọng. Quan trọng là ngươi không được cùng loại nữ nhân không biết xấu hổ đó gần gũi thân mật như vậy.

Đỗ Tiên ngẫm lại có chút xấu hổ chống chế:

- Công chúa đại tiểu thư, Hoa Dương Trấp Kỷ cũng không phải như ngươi nói a. Chúng ta chỉ là bình thuỷ tương giao, lấy đâu ra cái gọi là gần gũi thân mật. Hơn nữa, nàng ta là Hoa Dương gia tam tiểu thư, có khi nào lại là nhìn trúng tên vô danh tiểu tốt như ta.

Kiến Minh công chúa dài giọng, đanh đá lườm hắn:

- Xìiii~, không quản là nàng ta nhìn trúng ngươi hay không nhưng tuyệt đối không cho phép hai người thân mật giống như lúc nãy.

Đỗ Tiên kinh ngạc nhìn nàng:

- Ngươi mắc mớ gì quản ta giống như ta là trượng phu của ngươi vậy.

Kiến Minh nghe hắn nói vậy liền đỏ mặt, hoa dung cao nhã, xuất chúng như tuyết trắng kia nở thêm vào đoá hồng mẫu đơn xinh đẹp, gắt khẽ:

- Có heo nái mới coi ngươi là trượng phu.

Xong chợt nhận ra có điều gì không đúng. Lợn mới thích Đỗ Tiên không phải nói tỷ muội của nàng lại là heo nái hay sao? Như vậy công chúa Đại Lý Đoàn thị như nàng chính là heo nái rồi.

Kiến Minh tức giận mắng hắn:

- Không cần biết ai là heo nái, ta chỉ là trông chừng thay cho tỷ muội của ta.

Giọng nàn hơi lớn một chút làm cho Lưu Tường Vy đứng xa cũng nghe thấy, hai má liền xuất hiện một dãy tường vy phấn hồng, cúi gằm mặt xuống không dám nhìn ai.

Tuyệt Thiên Phàm nãy giờ không hiểu chuyện gì, thấy Tường Vy phản ứng như vậy lập tức reo lên:

- Tiểu Vy, hoá ra là ngươi...

Hắn còn chưa kịp nói hết câu liền thấy Diệp Chi Liên hừ lạnh một tiếng bước qua trước mặt, Thiên Phàm lập tức đem nửa câu còn lại nuốt xuống bụng nhanh chóng tiêu hoá.

Dương Vô Lệ lắc đầu cười:

- Thiên Phàm, ngươi quả thật có chút chậm tiêu a.

- Ta chậm tiêu? - Thiên Phàm ngơ ngác nhận ra, hình như chỉ có hắn là người không hiểu chuyện a.

Phía bên kia, Kiến Minh vẫn cùng Đỗ Tiên đấu khẩu không chịu thôi, mãi đến khi Diệp Chi Liên bước ra chen giữa hai người, nhẹ nhàng nói:

- Kiến Minh, Đỗ đại ca, chúng ta đi thôi kẻo Hoa Dương tam tiểu thư lại phải chờ đợi.

Nói đoạn rảo bước đi ra phía tiền sảnh, Kiến Minh cũng lẽo đẽo bước sau lưng, còn không quên kéo theo Lưu Tường Vy quay lại hung dữ lườm Đỗ Tiên một cái.

Bình Luận (0)
Comment