Đỗ Tiên nhìn Uyển Dư đang nằm phía dưới mình, phỉ thuý lục đồng vừa e thẹn vừa lo lắng, lúng túng ho khan một tiếng lóp ngóp bò dậy:
- Uyển Dư, ta xin lỗi, không...
- Thiếu gia, là Uyển nhi tự nguyện.
Uyển Dư ôn nhu nói, xích kim miêu vĩ cùng trường túc càng là cuốn chặt lấy hắn. Đỗ đại phu gỡ tay nàng ra nhưng ngọc túc vẫn quắp chặt lấy eo hắn làm hắn vô phương đứng dậy, đành phải dùng sức bế nàng lên.
Uyển Dư lại thuận thế ngả vào lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn đem cả thân thể nép vào người Đỗ Tiên.
Ngọc phong đàn hồi đè lên ngực hắn lại càng khiến cho tiểu đệ đệ bên dưới gào thét muốn bạo tẩu. Đỗ Tiên nhíu mày hỏi:
- Uyển Dư, ngươi làm gì vậy?
Uyển Dư cọ cọ chiếc tai phủ lông màu vàng lửa vào má hắn, ôn nhu thủ thỉ:
- Thiếu gia, Ly Miêu tộc thấp hèn không có gì đáng giá, Uyển nhi chỉ có tấm thân này báo đáp cho thiếu gia.
Đỗ Tiên ngửa đầu ra, chăm chú nhìn vào phỉ thuý lục đồng, muôn vàn suy nghĩ cùng với cảm giác cắn rứt hiện lên trong đầu. Dục hoả bừng bừng kia chậm rãi tiêu biến khiến cho hắn thanh tỉnh trở lại, Đỗ Tiên thở dài nói:
- Uyển Dư, là ngươi chỉ vì muốn báo đáp ta mà làm vậy?
Phỉ thuý lục đồng khẽ chớp vài lần, Uyển Dư nhẹ gật đầu rồi lại lắc đầu, gò má vốn ửng đỏ kia lại càng tăng thêm vài tia huyết sắc kiều diễm:
- Thiếu gia, Uyển nhi muốn báo đáp người cũng là tình nguyện muốn được thiếu gia yêu thương Uyển nhi như vừa nãy.
Lan hương nóng bỏng phả vào mặt hắn, Đỗ Tiên nghiêm túc hỏi lại:
- Chỉ như vậy thôi sao?
Uyển Dư xấu hổ không dám nhìn vào mắt hắn, mỹ mâu xinh đẹp nép vào cổ hắn, nhỏ giọng tâm sự:
- Thiếu gia, Ly Miêu tộc đối với nhân loại không phải là cảm giác thù ghét, mà là sợ hãi. Nhưng Uyển nhi ở cạnh thiếu gia lại không có cảm giác như vậy, chỉ là muốn tất thảy làm theo ý nguyện của thiếu gia, khiến cho thiếu gia vui vẻ là Uyển nhi mãn nguyện rồi. Ngay từ lần đầu cùng thiếu gia nói chuyện, Uyển nhi đã thấy thiếu gia không giống nhân loại khác, càng không có cảm giác xa lạ giống như với khác tộc tiếp xúc. Thiếu gia~ có phải người cảm thấy Uyển nhi đáng khinh lắm không?
Đỗ Tiên mờ mịt không hiểu những gì nàng nói, lơ đãng hỏi lại:
- Uyển Dư, sao ngươi lại nghĩ vậy?
- Vì Uyển nhi khiến cho thiếu gia làm chuyện lúc nãy cùng Uyển nhi. Có phải như vậy đối với nhân tộc chính là loại nữ nhân đáng khinh lắm không?
Đỗ Tiên ngạc nhiên hỏi:
- Dị hương kia là do ngươi phát tán?
Uyển Dư lo lắng trả lời, thanh âm lí nhí như tiếng muỗi kêu:
- Ân, thiếu gia. Xạ Ly Hồ Mị Hương là bổn mệnh xạ hương của Ly Miêu tộc.
- Xạ hương? - Đỗ đại phu ngẩn ra.
Lúc nãy cỗ mùi hương thần bí kia làm cho hắn mê loạn, ngay cả Huyễn Ảnh châu cũng không nảy sinh phản ứng, hoá ra lại là xạ hương bổn mệnh của Linh thú. Hắn nghe Uyển Dư nói còn tưởng nàng cố tình thi pháp mê hoặc hắn, cuối cùng lại là do bản thân định lực yếu kém, ngay cả một chút xạ hương của Linh thú cũng không kiểm soát nổi.
Thấy Đỗ Tiên không nói lại chỉ lắc đầu cười tự trách, Uyển Dư lại ngỡ hắn nổi giận, tứ chi càng là mạnh mẽ ôm chặt lấy thân hình cao lớn kia, mỹ mâu rúc hẳn vào ngực hắn thổn thức:
- Thiếu gia, Uyển nhi cũng không cố ý. Thiếu gia đừng giận Uyển nhi. Thiếu gia~
Đỗ Tiên nhìn nàng hoảng hốt giống như một chú chim nhỏ nép vào lòng mình, liền ôm chặt lấy tấm lưng mềm mại kia, khẽ giọng nói:
- Uyển nhi, ta không trách muội. Là ta đang tự giận chính mình.
- Thiếu gia~ - Uyển Dư nỉ non kêu lên - tại sao lại như vậy?
Đỗ Tiên cọ cọ mũi vào mũi nàng, mỉm cười nói:
- Là vì ta biết không phải do Xạ Ly hương gì gì đó, ta vẫn muốn ngươi.
- Thiếu gia~ - Uyển Dư hoan hỉ reo lên liều mạng hôn lên môi hắn.
Đỗ Tiên vội vàng né tránh rồi cười khổ khiến cho mỹ mâu kia ẩn ẩn một làn sương dày đăc không hiểu chuyện gì.
Đỗ Tiên nhẹ nhàng đặt nàng xuống cạnh giường, ôn nhu bảo:
- Uyển Dư, trước tiên mặc y phục vào rồi nói.
- Ân, thiếu gia - Uyển Dư nuối tiếc buông hắn ra rồi đem tử sắc trường sam đã rách phân nửa khoác lên người.
Đỗ Tiên nhẹ nhàng đem vạt váy áo che đi ngọc phong tuyết nhũ cùng với mao khê kiều mị kia, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nghiêm túc nói:
- Uyển Dư, ngươi có muốn nghe chuyện của ta không?
- Ân, thiếu gia, Uyển nhi rất thích nói chuyện cùng thiếu gia - mỹ mâu xinh đẹp hoan hỉ đáp.
Đỗ Tiên lắc đầu cười:
- Uyển Dư, nếu ta đem nội đan trả lại, sau đó lại tìm một địa phương có Ly Miêu tộc sinh sống, để ngươi tự do lựa chọn người mình yêu thích, ngươi thấy sao?
Uyển Dư uỷ khuất nhíu mày:
- Thiếu gia, người muốn đuổi Uyển nhi đi sao? Không phải thiếu gia vừa nói người muốn Uyển nhi sao?
- Uyển Dư, trước tiên trả lời ta được không? Nếu ta làm như vậy, muội có vui vẻ không?
Phỉ thuý lục đồng khẽ chớp rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, ngữ khí kiên quyết trả lời:
- Thiếu gia, Uyển nhi muốn ở cạnh người.
- Uyển Dư, ngươi thực sự không muốn ở cùng với đồng tộc Ly Miêu hay sao? Không lẽ trước đây không có Ly Miêu nam tộc nhân làm khiến ngươi yêu thích?
Uyển Dư ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đáp:
- Yêu thích? Thiếu gia, Uyển nhi từ lúc sinh ra gặp gỡ rất nhiều Ly Miêu nam tử, nhưng họ không giống với thiếu gia.
- Cái đó là lẽ đương nhiên. Ta là Nhân tộc, bọn họ là Thú tộc, tất nhiên không giống nhau được rồi.
- Không, không phải là ở ngoại hình. Uyển nhi trăm năm nay ngoài phụ thân ra chưa từng có ai khiến cho Uyển nhi cảm thấy an toàn, lại ấm áp đối xử với Uyển nhi giống như thiếu gia.
- Chỉ vậy thôi sao?
- Ưm, thiếu gia rất thơm nữa, so với Ly Miêu tộc ta còn thơm hơn - Uyển Dư ngây ngô nói.
Đỗ đại phu nghe nàng nói vậy có chút cảm giác cười không được, khóc cũng chẳng xong:
- Uyển Dư, ngươi có biết tình cảm nam nữ không phải chỉ có vậy hay không?
- Thiếu gia, Uyển nhi không biết! Nhưng trước giờ, dù chỉ có một thoáng ở cạnh, cũng chỉ có thiếu gia khiến Uyển nhi cảm thấy như vậy.
Đỗ Tiên sau cùng vẫn không hiểu được cảm giác của nàng, chỉ có điều hắn tự biết rõ bản thân mình như thế nào. Còn chưa được tới vài canh giờ, nếu nói là phát sinh tình cảm có lẽ phần nhiều chỉ là cảm giác thương hại, muốn mạnh mẽ che chở cho Uyển Dư mà thôi. Một phần nhỏ lại vì cảm giác áy náy vì chuyện tình vừa xảy ra. Nhưng Đỗ Tiên cũng không thể phủ nhận một sự yêu thích thầm kín đối với mỹ nữ dị tộc này. Chỉ là cảm giác cũng không khác nhiều, đồng dạng với cảm giác mà Mị Ly đem lại.
Mị Ly chính là vừa ngây thơ vừa quyến rũ lại có chút khiến cho Đỗ Tiên sinh ra ham muốn được chinh phục, được nàng ngưỡng mộ, yêu mến. Còn đối với Uyển Dư, nàng lại đem cho hắn một thứ cảm giác muốn được yêu thương, che chở, chăm sóc cho nàng. Có lẽ cảm giác này một phần xuất phát từ thân thế bất hạnh của Uyển Dư, một phần lại vì tính cách ôn nhu, thuần phục của nàng đối với hắn.
Điều khiến Đỗ Tiên không thể mở lòng đón nhận cùng các nàng câu dẫn, tìm hiểu lẫn nhau chính là vì hình bóng của nữ nhân đã hy sinh cả tính mạng vì hắn.
Lúc này còn chưa tới hai năm thời gian, nếu không vì phương thức hoả táng có lẽ thi thể thê tử còn chưa nguội lạnh. Lẽ nào Đỗ Tiên có thể đem nữ nhân khác thế vào vị trí của nàng.
Điều này dù là đối với thê tử quá cố hay tình nhân mới kia đều là không công bằng.
Đỗ Tiên vuốt ve ngọc thủ nhỏ nhắn, mềm mịn đang nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, chậm rãi nói:
- Uyển Dư, ta và muội mới chỉ biết nhau còn chưa được vài canh giờ. Lẽ nào muội lại có thể thực sự yêu thích Đỗ Tiên ta.
- Thiếu gia - Uyển Dư uỷ khuất kêu lên - Uyển nhi không biết nhân loại như thế nào. Thú tộc sinh mệnh dài đằng đẵng nhưng một khi đã yêu thích ai, chính là không hối hận, không thay đổi lại càng không phải là ngộ nhận.
Đỗ Tiên lắc đầu nhăn nhó đáp:
- Nhưng ta sợ. Ta sợ mình ngộ nhận, ta sợ làm tổn thương muội, lại càng sợ chỉ vì một hành động vô ý của mình hại cho muội cả đời không tìm được người thật sự yêu thích.
- Thiếu gia, dù sao này thiếu gia có vứt bỏ Uyển nhi, hoặc ngay bây giờ thiếu gia không yêu thương Uyển nhi cũng vậy. Uyển nhi tuyệt đối không oán trách, tuyệt đối cam tâm tình nguyện.
Uyển Dư kiên quyết nói, phỉ thuý lục đồng kia khiến cho hắn cảm thấy sẽ không có gì có thể khiến nàng thay đổi.
Đỗ Tiên thở dài:
- Uyển Dư, ta đã có thê tử.
- Ân, thiếu gia - Uyển Dư nghe hắn nói liền tươi tỉnh đáp - Uyển nhi không có ý trèo cao. Chỉ cần ở cạnh thiếu gia, chăm sóc hầu hạ người là Uyển nhi thấy đủ lắm rồi.
Mẫu thân nàng thường nói, nhân tộc nam tử vốn hoa tâm, năm thê bảy thiếp cùng thêm vào mấy nữ nhân lén lút là chuyện thường tình. Ngay cả Thú tộc cũng có không ít Linh thú chủng tộc không theo quan niệm nhất phu nhất thê. Uyển Dư nghe hắn nói tự nhiên là thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là chuyện gì không thể chấp nhận.
Đỗ Tiên lắc đầu:
- Thê tử của ta đã qua đời hơn một năm nay.
- A - Uyển Dư giật mình che miệng kêu lên.
Đỗ Tiên nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng đem sự tình nhất thảy kể ra. Chỉ trừ việc hắn xuyên không đến đây là không có nói ra, còn hành trình hơn mười năm tại Nhân giới, quá trình lưu lạc đến Thiên - Tiên nhị giới, tất thảy mọi chuyện đều không giấu diếm. Ngay cả cảm giác cùng đoạn thời gian hắn và thê tử tìm hiểu, yêu thương lẫn nhau ra sao đều kể lại chi tiết cho nàng.
- Uyển Dư, ta hiện tại không thể mở lòng đón nhận thêm bất kỳ nữ tử nào khác. Muội có hiểu ý ta không?
Uyển Dư gật đầu, mỉm cười hiền hậu:
- Thiếu gia, Uyển nhi hiểu. Phu nhân thiếu gia thật đáng để Uyển nhi ngưỡng mộ. Uyển nhi cũng chỉ mong có thể thay phu nhân hầu hạ thiếu gia là đủ, dù cho thiếu gia không thể tiếp nhận, yêu thương Uyển nhi cũng không sao hết.
Đỗ Tiên hôn nhẹ lên mỹ mâu xinh đẹp kia, nhẹ nhàng nói:
- Uyển Dư, sau hai năm thời gian nữa lại nhắc đến chuyện này được không? Còn từ bây giờ, muội ở bên cạnh ta, đừng lấy thân phận hạ nhân mà đối đãi, cũng đừng vì ta mà buông bỏ tìm kiếm chân ái của mình. Được không, Uyển Dư?
- Ân, thiếu gia. Nhưng Uyển nhi vẫn muốn gọi người là thiếu gia.
- Không phải như vậy không cần thiết hay sao. Từ giờ muội ở bên bầu bạn cùng ta, cũng không phải là nha hoàn, tiểu thiếp...
Uyển Dư ngón tay thanh mảnh đặt lên môi hắn không cho nói tiếp:
- Uyển nhi là Uyển Dư của người, người là thiếu gia của Uyển nhi. Dù có ra sao cũng sẽ vĩnh viễn là vậy, mãi mãi không thay đổi.
- Uyển Dư, thật xin lỗi muội.
- Thiếu gia, nếu người không coi Uyển nhi là hạ nhân, vậy Uyển nhi cũng không cho người nói những lời như vậy nữa.
Uyển Dư dựa đầu vào vai hắn, ôn nhu thốt lên. Đỗ Tiên trìu mến ôm lấy nàng, một tay nhẹ vuốt lên tấm lưng yểu điệu kia. Hai người chìm vào im lặng không nói điều gì.
Trong lòng Đỗ Tiên thở dài một hơi, tự nhủ:
- Y Na, Y Na, muội ở trên trời linh thiêng, liệu có trách ta hay không?
Hắn lại nhìn tiểu nữ dị tộc đang hạnh phúc nằm gọn trong lòng hắn mà nghĩ:
- Uyển Dư, hai năm ta nhất định sẽ mở lòng đón nhận muội. Sau này lại càng chăm sóc, bù đắp cho muội những tháng ngày khổ hạnh kia.
Phía bên ngoài gian phòng, hai nam nhân có chút sững lại nhìn ba nữ nhân đang sụt sùi đưng cạnh.
- Hoá ra đại ca đã có thê tử, hơn nữa số mệnh lại bất hạnh như vậy. Đại ca thật đáng thương.
Kiến Minh cong chúa nghe Tường Vy nói vậy, tay quệt nước mắt chu miệng đanh đá nói:
- Đáng thương, có gì đáng thương chứ. Cái thứ nam nhân hoa tâm, vô sỉ. Để tang thê tử còn chưa được ba năm đã lên giường lăn lộn với nữ nhân khác ngay rồi.
- Hoa Tuyết, muội không nghe hai người đó nói gì sao. Dường như là Đỗ đại ca trúng phải loại mê hương gì gì đó, ta nghĩ không phải là huynh đấy cố ý đâu - Thiên Phàm thay hắn phân bua giải thích.
Kiến Minh công chúa tất nhiên không chịu, đanh đá cãi lại:
- Mê hương gì chứ, ngươi không thấy bộ dạng ghê tởm lúc nãy của hắn sao. Còn nữa, nữ nhân kia cũng thật vô liêm sỉ. Ban ngày ban mặt lại có thể đem y phục cởi sạch, lại còn ngang nhiên câu dẫn nam nhân như vậy. Không biết xấu hổ.
Vô Lệ hắc hắc cười gian lén lút nhìn Lưu Tường Vy nói:
- Hoa Tuyết, ta lại thấy ngươi giận hai người họ có chút vô lý a. Người đáng phải giận phải là người khác mới đúng.
Tường Vy nghe Vô Lệ nói vậy ngượng ngùng cúi mặt không nói. Chỉ có Diệp Chi Liên trừng mắt nhìn Vô Lệ, lại giải thích:
- Ta nghĩ Đỗ huynh cũng không phải người tuỳ tiện như vậy, vị tiểu thư kia hình như cũng không phải nhân loại, chúng ta đứng ngoài này lén lút nghe lén rồi bình phẩm hình như có chỗ không đúng a.
Dát chi~!!
Kiến Minh công chúa còn đang định phân bua thì cửa phòng bỗng mở toang, Đỗ Tiên ló đầu ra không chút ngại ngùng nhe răng cười:
- Mấy người đúng là không biết phép tắc, lại đứng ngoài phòng ta nghe trộm như vậy. Các ngươi nói xấu gì ta, ta đều nghe thấy hết rồi a.
Tuyệt Thiên Phàm bá vai hắn thân thiết nói:
- Đỗ đại ca, huynh cũng thật ngưu a làm cho Thiên Phàm ta có chút ngưỡng mộ đó. Bái phục bái phục a.
Kiến Minh công chúa đứng cạnh lập tức nhéo tai hắn nhấc lên, một tay chống nạnh giận dữ hỏi:
- Tên ngốc này, hắn có điểm gì đáng ngưỡng mộ? Ngươi bái phục, bái phục cái gì? Có tin ta tối nay đạp ngươi ra khỏi phòng không? A, không phải...
Kiến Minh công chúa vội lấy tay bụm miệng, hai má lập tức đỏ bừng như mới uống rượu.
Lúc này đến lượt Đỗ đại phu buông lời chọc ghẹo:
- Thiên Phàm, ngươi cũng thật ngưu a~
Thiên Phàm lúng túng giải thích, càng nói càng ngượng mặt:
- Không phải, không phải, ta còn chưa có làm giống như Đỗ đại ca ngươi...A, là cái gì cũng chưa làm...A, không phải, không phải, không có chuyện gì hết a.
Kiến Minh hung hăng lườm hắn, lúc này ngay cả tai cũng đỏ lên không dám nói gì.
Đỗ Tiên vô lại cười lớn, mở hẳn cửa ra nói:
- Các ngươi vào đi, ta cũng muốn giới thiệu một chút.
Mấy cười moiix người một suy nghĩ bước vào trong phòng, lại đến bên bàn ăn ngồi xuống chờ đợi. Đỗ Tiên gọi vọng vào phòng ngủ:
- Uyển Dư, mau ra đây đi.
Uyển Dư bẽn lẽn bước ra, lúc nãy Đỗ Tiên đã giúp nàng bôi thuốc lên vết thương, lại đem một bộ y phục khác để nàng mặc vào. Tử y trường sam kia ngoài rách nát quá độ còn thấm không ít máu trào ra từ vết thương, đương nhiên là không thể mặc được nữa rồi.
Đỗ Tiên bước lại đứng bên cạnh Uyển Dư, nhìn mọi người nói:
- Đây là Uyển Dư, nàng là Ly Miêu tộc, ta mua nàng về từ phách mại hội, công việc sắp xếp sau này tại Thanh Dương biệt viện sẽ do nàng quản lý. Mọi người làm quen với nhau trước đi.
Thiên Phàm nhanh nhẹn nhất đứng lên toe toét nói:
- Đỗ đại tẩu, ta là Tuyệt Thiên Phàm a.
Uyển Dư hốt hoảng xua tay:
- Tuyệt công tử, ta chỉ là nha hoàn của thiếu gia. Công tử đừng gọi ta như vậy.
Vô Lệ nghe vậy huých vai Thiên Phàm, lén lút nhìn Diệp Chi Liên cùng với Lưu Tường Vy nháy mắt một cái:
- Thiên Phàm huynh, ngươi đừng giả bộ lúc nãy không nghe thấy gì nữa.
Hắn lại quay ra nhìn Uyển Dư gật đầu lịch sự nói:
- Uyển Dư tiểu thư, ta là Dương Vô Lệ.
- Dương công tử - Uyển Dư nhún mình một cái đáp lễ.
Nàng lại quay ra nhìn 3 nữ nhân nãy giờ ngồi yên không nói năng gì, đặc biệt Kiến Minh công chúa ánh mắt trông nàng có chút bất thiện. Uyển Dư chủ động lại gần, hạ mình chào hỏi:
- Tiểu Uyển vấn an ba vị tiểu thư.
Kiến Minh công chúa hừ lạnh một tiếng quay đi, Diệp Chi Liên cũng chỉ mỉm cười khẽ gật đầu không nói. Chỉ có Lưu Tường Vy hiền lành, đứng lên đỡ nàng giới thiệu:
- Uyển Dư tiểu thư, muội gọi Lưu Tường Vy, còn đây là Diệp tỷ tỷ với Kiến Minh tỷ tỷ.
- Lưu tiểu thư, tiểu Uyển không dám. Người gọi ta là tiểu Uyển hay Uyển Dư được rồi. Hai chữ tiểu thư kia, tiểu nữ không dám nhận.
Đỗ Tiên phất phất tay chen vào:
- Uyển Dư, ta nói muội không phải nha hoàn, không cần phải khép nép như vậy. Mấy vị này đều là bằng hữu của ta, muội tính ra niên kỷ còn lớn hơn bọn họ, nếu không tiện thì cứ gọi một tiếng tiểu đệ, tiểu muội là được rồi. Không cần phải như vậy.
Uyển Dư lắc đầu ôn nhu đáp:
- Thiếu gia, Uyển nhi không thể để loạn bối phận như vậy. Mấy vị công tử, tiểu thư này là bằng hữu của thiếu gia, Uyển nhi không dám.
Mấy người Kiến Minh, Chi Liên thấy nàng ôn nhu lễ phép như vậy thiện cảm cũng tăng lên mấy phần. Một hồi loan điên phượng đảo khi nãy coi như là chưa nhìn thấy, Diệp Chi Liên cũng mở miệng khuyên bảo:
- Uyển Dư tiểu thư, chúng ta ngoại hình niên kỷ xấp xỉ nhau, không bằng ta gọi ngươi là Uyển tỷ, ngươi gọi ta là Diệp tỷ. Không cần phải xưng hô cái gì tiểu nữ, tiểu thư. Uyển tỷ, ngươi thấy như vậy được không?
Uyển Dư nhoẻn miệng cười, mỹ mâu gật nhẹ một cái đáp:
- Ân, vậy không bằng ta gọi người là Diệp tỷ, người gọi ta là Uyển muội, được làm tỷ muội với các vị tiểu thư là phúc phận của tiểu Uyển rồi. Muội nào dám trèo cao như vậy.
Nói đoạn, nàng lại quay ra nhìn Đỗ Tiên, phỉ thuý lục đồng một mảnh trong veo, ngây ngô hỏi:
- Thiếu gia, nữ bằng hữu ban nãy người nhắc đến là mấy vị tỷ tỷ này phải không?
- Ưm, chính là bọn họ.
Uyển Dư vui vẻ reo lên:
- Như vậy thật tốt quá. Diệp tỷ, Lưu tỷ hai người dạy muội mặc tiết y được không? Nếu không sau này thiếu gia lại trách ta lúc mặc y phục lại không có tiết y.
- Ắc - Đỗ đại phu suýt chút nữa sặc nước miếng, xua tay nói - Uyển Dư, chuyện này không thể nói ra như vậy.
Mấy nữ nhân nghe nàng nói vậy vừa xấu hổ vừa buồn cười, lúng túng không biết trả lời như thế nào. Vô Lệ cùng Thiên Phàm trong mắt nhìn Uyển Dư, tựa như muốn kiểm chứng xem có đúng như lời nàng nói hay không.
Cốpp~!
Kiến Minh công chúa gõ đầu Thiên Phàm một cái trừng mắt nói:
- Mắt ngươi là mắt trâu hả, mở to như vậy nhìn cái gì?
Nàng lại quay ra với Uyển Dư, lần đầu mở miệng nói chuyện:
- Vị cô nương này, việc này ngươi cũng có thể nói ra được sao? Hừ, thật không biết xấu hổ!
Uyển Dư cúi đầu lí nhí nói:
- Kiến Minh tỷ tỷ, muội không biết. Thật xin lỗi a.
Kiến Minh công chúa nghe vậy lại cảm thấy có chút hơi quá đáng, trừng mắt nói:
- Chuyện này chỉ được nói lúc nào không có nam nhân mà thôi. Đừng có làm bộ dáng như vậy. Người khác thấy lại tưởng ta ức hiếp ngươi.
- Ân, muội nhoé rồi.
Diệp Chi Liên thấy Uyển Dư như vậy lại có chút thương hại, gắt khẽ với Kiến Minh công chúa rồi nắm tay Uyển Dư mà hỏi:
- Uyển muội, những vấn đề sinh hoạt của nữ nhân, lúc nào về phòng ta sẽ nói cho muội biết. Đừng để ý đến Kiến Minh, muội ấy tính khí vậy thôi chứ thật lòng rất tốt.
- Đúng vậy, Uyển tỷ tỷ. Kiến Minh tỷ chỉ là ý tốt nhắc nhở vậy thôi - Tường Vy cũng giải thích thêm vào.
- Ân, muội biết rồi. Kiến Minh tỷ tỷ, cảm ơn tỷ - Uyển Dư chân thành nói.
Đỗ Tiên nãy giờ cũng không lên tiếng, lúc này mới tham gia vào:
- Diệp tiểu thư, Uyển Dư thân thế rất đáng thương. Muội ấy lại là Linh thú hoá hình, đối với nghi thường phép tắc của nhân loại đều không thông hiểu. Sau này phiền mọi người chỉ bảo một chút.
Hắn lại quay ra Thiên Phàm hỏi:
- Tuyệt huynh đệ, hai hôm tới ta chuyển qua phòng ngươi được không? Khách sạn mấy hôm nay không còn phòng trống, ta muốn nhường căn phòng này lại cho Uyển Dư.
Thiên Phàm còn là đang định đáp ứng thì Lưu Tường Vy đã lên tiếng:
- Đại ca, hay là để Uyển tỷ đến ở cùng ta đi. Phòng ta vẫn là rất rộng rãi, hơn nữa cũng tiện có người cùng Uyển tỷ trò chuyện.
Đỗ đại phu ái ngại nhìn nàng:
- Như vậy có bất tiện cho muội quá không, ta với Thiên Phàm ở chung cũng không có vấn đề gì.
- Đúng, đúng, ta cũng không phiền. Lão Đỗ, hoan nghênh ngươi tới chung chăn chung gối với lão đệ a.
Thiên Phàm cũng bắt chước cách xưng hô của Đỗ Tiên với Ngộ Không, vui vẻ nói.
Kiến Minh công chúa lúc này giống như chợt nghĩ ra điều gì, nhéo tay Thiên Phàm một cái:
- Đỗ thúc thúc, Thiên Phàm ngủ ngáy rất to. Tốt nhất là để Uyển Dư dọn đến cùng với Tường Vy đi.
Kiến Minh công chúa chính là muốn đem Uyển Dư quản chặt, một màn ướt át lúc nãy nàng chứng kiến rõ nhất, tự nhiên là suy nghĩ lung tung sợ nửa đêm hai người có gian tình vụng trộm sang phòng nhau. Để Uyển Dư ở cùng với Tường Vy, Đỗ đại phu có muốn tìm đến vụng trộm cũng phải gặp qua Tường Vy cái đã.
Kiến Minh đắc ý đứng cười, tự cho rằng mình suy nghĩ thật chu đáo. Chỉ có điều mọi người đều kỳ quái nhìn nàng, ngay cả Tường Vy cũng không có lên tiếng hưởng ứng. Kiến Minh bỗng nhiên ngộ ra, lúng túng giải thích:
- Các ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta là sợ Thiên Phàm ngủ ngáy làm ảnh hưởng đến Đỗ đại phu thôi. Đừng có nhìn ta quái dị như vậy.
Đỗ Tiên hắc hắc cười gian trêu chọc:
- Hoá ra là công chúa đại nhân quan tâm đến ta. Ta lại còn tưởng ngươi sợ ta ở cùng phòng cản trở ngươi đến tìm hắn tâm sự lúc khuya chứ.
- A - Kiến Minh công chúa vội vã cự lại - là hắn đến tìm ta...phìii~ không phải, ai đến tâm sự đêm khuya chứ. Đỗ đại phu chết tiệt, đừng có đem ý tốt của bổn công chúa xuyên tạc lung tung.
- Vậy sao ngươi biết Thiên Phàm ngủ ngáy - Đỗ Tiên giả bộ ngạc nhiên gặng hỏi.
- Ta...ta...hắn...Đỗ đại phu đáng ghét, ta mặc xác ngươi.
Kiến Minh công chúa mặt đỏ tía tai giận dữ quát. Nàng ngày thường vốn mồm miệng nhanh nhau, nay chỉ vì hớ một câu mà không biết giải thích như thế nào cho hợp lý. Thẹn quá hoá giận, hờn dỗi bỏ ra khỏi phòng.