Độ Tươi

Chương 12

Vào ngày công việc chính thức kết thúc, cả đoàn tập trung tại cửa hàng thịt cừu. Vưu Phong Phong đã mời Hà Tê, nhưng cô từ chối vì bận đẩy nhanh tốc độ vẽ poster. Vậy nên, khi khoảng hai chục người đang cơm no rượu say trong nhà hàng, thì Hà Tê đang ngồi trong phòng vẽ lướt vòng bạn bè, trong bức ảnh Viên Dã Tuyền đăng, cô nhìn thoáng qua đã thấy bóng dáng của Vưu Tự. Anh bị cận thị, nhưng lúc không làm việc lại không thích đeo kính, nên khi nhìn mọi thứ ở xa anh luôn cau mày. Trong bức ảnh nhóm chụp liên hoan, mọi người đều khoa chân múa tay, riêng anh lại nheo mắt xem người phục vụ đang cầm gì. Trên bàn trước mặt mọi người đều bia rượu, chỉ có anh vẫn uống coca. 

Rõ ràng nhỏ tuổi hơn cô, mà mở miệng ra lại có thể đâm trúng tim đen của cô? Có lẽ khi anh im lặng ẩn thân giữa đám đông, thực sự là đang quan sát phân tích mọi người. 

Cô tùy ý like một cái, rồi phân loại giấy vẽ đã hoàn thành, thu dọn đống giấy vẽ thừa, mang ra ngoài vứt đi. Trong chung cư rất nhiều người đi dạo sau bữa tối, có người đi giật lùi, có người cầm dây dắt chó, có người đưa con đi dạo, tiếng nhạc trên loa phát thanh lẫn với tiếng người buôn chuyện ầm ĩ. Vứt rác xong, cô cũng trộn vào đám người dạo vài vòng, đến khi đói bụng mới đến cửa hàng tiện lợi ở cửa chung cư mua mì tôm cay nhiều dầu mỡ. 

Cầm mì và sữa lững thững trở về nhà, người mà cô gặp trong giấc mơ lại xuất hiện ở hiện thực. 

Vưu Tự mặc chiếc áo khoác lao động màu xanh nước biển trong bức ảnh mà anh thường xuyên mặc khi đi làm, Hà Tê cảm thấy bố cô mà mặc áo này thì không khác gì công nhân nhà xưởng. Trên tay anh còn cầm hai giỏ dâu, đang ngẩn ngơ trước cửa tầng một. 

Phản ứng đầu tiên của Hà Tê không phải gọi anh, mà là nhìn gói mì cay trong tay, thầm nghĩ may mà mình chưa ăn, ăn xong ám mùi trong miệng thì hôn nhau kiểu gì? 

“Tôi ở đây.” Cô giả vờ bình tĩnh đi tới trước mặt anh, cười xã giao rồi quẹt thẻ mở cửa. Vưu Tự ngượng ngùng lui ra một bước, đại khái là không ngờ tới dáng vẻ đến cửa còn chần chờ của mình lại bị người ta nhìn thấy. 

“Vưu Phong Phong cho cô, bọn họ còn đang uống rượu.” Anh đặt giỏ dâu dưới chân cô, không có ý định đi vào. 

Hà Tê giữ cửa, điềm nhiên nói: “Vào đi, tôi làm xong poster rồi, anh có tiện lấy không?” 

Anh thoáng thấy sợi dây chuyền vàng mỏng lộ ra từ cổ áo sơ mi xám của Hà Tê, có hơi do dự. 

“Mau lên.” Hà Tê trực tiếp thả cửa, cầm một giỏ dâu tây đi vào, người phía sau đành đóng cửa lại. 

Anh vừa xỏ dép vào, một chiếc ly có hình thù kỳ dị được đưa tới, khóe miệng Hà Tê giãn ra, khiến người ta không thể từ chối: “Nước chanh mận xanh.” 

Anh cầm lấy đáy ly, thấp giọng nói: “Cám ơn.” Nếm thử thì thấy chua chua ngọt ngọt. 

“Đồ vật ở trong phòng vẽ, anh có muốn… nhìn một chút không?” 

Vưu Tự vô cớ câu nệ, cô không trang điểm, màu môi nhạt hơn, lông mày lông mi vẫn rất rậm, khi ngước mắt nhìn anh, luôn có một cảm giác ngây thơ và nghĩa hiệp. 

Cô cũng không đợi anh trả lời, đã trực tiếp dẫn anh đến căn phòng đó, ngay khi đèn sàn trong phòng vẽ được bật lên, Vưu Tự vẫn thấy chút kinh ngạc. 

Tấm kính ở giữa bức tường đã được thay đổi thành hình tròn, bên ngoài có một cây long não, những ngọn đèn ven đường đổ bóng cây loang lổ lên bức tường đối diện. Giá vẽ ở bên cửa sổ, trên chiếc bàn lớn bên cạnh xếp dày đặc các loại sơn, ống gỗ chất đầy cọ vẽ, trong góc có rất nhiều bảng vẽ thẳng đứng xếp chồng lên nhau, một số có vẻ như đã hoàn thành, một số dường như đang vẽ dở. Trên tường treo rất nhiều ảnh, có cả ảnh màu lẫn ảnh đen trắng. 

“Đây là poster chính, còn đây là poster nhân vật, nếu cần đổi thì báo cho tôi biết, bản thảo điện tử tôi cũng đã quét qua, lát nữa sẽ gửi thẳng đến hộp thư của đạo diễn Viên.” 

“Ok.” Vưu Tự nhìn tấm poster phụ đằng sau lưng cô, cảnh lớn người nhỏ, có cảm giác xa lạ, một tấc vuông sân khấu bỗng trở nên rộng lớn, vừa giống vũ trụ vô tận, vừa giống núi sông vẩy mực. 

“Đó là Ôn Phi Nhĩ, anh có thể chụp ảnh gửi cho cô ấy trước.” Cô chỉ mấy bức tranh treo bên cạnh, giọng điệu nghe có vẻ ôn hòa, nhưng cũng có chút xúc động. 

Anh cầm chiếc cốc không nhúc nhích, thản nhiên nói: “Viên Dã Tuyền sẽ gửi nó đến đoàn kịch xác nhận.” 

“Ồ,” Cô quay lưng bỏ bức tranh vào ống giấy, khóe miệng nhếch lên, “Hai người quen nhau lâu chưa?” 

“Bạn đại học.” 

“Hai người yêu nhau à?” 

Vưu Tự cau mày, “Không, chuẩn bị xong chưa?” 

“Rồi.” Hà Tê đưa ống giấy vẽ cho anh, hai mắt sáng quắc.

“Đi đây.” Anh quàng dây đeo lên vai, vừa định quay người lại bị ngăn lại. 

“Vưu Tự, mẹ tôi cũng nói tôi không kiên trì, nhưng tính cách tôi vốn vậy, không thay đổi được, nên tôi chỉ có thể tìm thứ thích hợp với mình trong khuôn khổ tính cách của tôi mà thôi.”

“Vẽ tranh là công việc của tôi, không phải hứng thú nhất thời mới vẽ. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngồi trước giá vẽ cả ngày là vẽ được cả ngày. Rất nhiều người, chẳng hạn như Thành Liêu, không nghĩ công việc của tôi là một công việc, vì nó chẳng thể sản xuất hàng loạt, cũng không mang lại nhiều lợi nhuận. Nhưng tôi không muốn nhận quá nhiều công việc thương mại, tôi chỉ muốn vẽ những gì tôi muốn vẽ thôi.” 

“Hơn nữa tính ra tôi chi tiêu rất ít, tôi tự trồng rất nhiều lương thực, tôi không mua hàng xa xỉ. Thật đấy, cuộc sống của tôi cũng rất đơn giản… không hề mâu thuẫn với cuộc sống của anh.”

Lưu loát như thể đã tập từ trước, Vưu Tự nhướng mày, “Cho nên?” 

Hà Tê đã nói hết những điều mình muốn nói, nên nghẹn nửa ngày mới rặn được một câu, “Cho nên… bữa tối anh ăn no chưa?” 

“Chưa,” Vưu Tự gãi cổ, “Tôi không ăn thịt cừu.” 

Hà Tê phì cười, “Ngoài hải sản và thịt cừu, anh còn không ăn được gì nữa? Kể một lần luôn đi.” 

“Hành, gừng, tỏi.” 

“Rau mùi thì sao?” 

“Ăn được.” 

“Sandwich salad trứng gà, có ăn được không?” 

“Có.” 

Vưu Tự cầm chiếc sandwich ép hình trái tim lên, ngửi thử, rồi cho vào miệng. Hà Tê thấy anh nếm thử rồi có biểu cảm không tồi, tâm trạng lập tức cao hứng. 

“Tôi thấy làm phim tài liệu rất có ý nghĩa. Anh xem, con người ở một số thời điểm quan trọng, chẳng hạn như khi nhận được thư mời nhập học, khi gặp được người mình thích, khi nhận được tin vui hoặc khi nghe tin xấu, dù khóc hay cười cũng chẳng thể nhìn thấy biểu cảm của mình, thật đáng tiếc phải không?” 

Anh cắn một miếng bánh sandwich, gật gù, “Ừ.”

“Hồi nhỏ tôi mê xem tivi lắm, nhưng không biết trên tivi là thật hay giả, nên lâu dần cứ có cảm giác ai đó đang quay phim mình. Tựa như trong cuộc thi ảnh, để chân thực nhất có thể, các video về cuộc sống của mọi người đều được chương trình bí mật quay lại, sau đó ban tổ chức sẽ chọn những video thú vị nhất để phát lên tivi. Để được chọn, mỗi ngày tôi đều cố tình làm những chuyện thú vị.” 

Anh hỏi: “Cô đọc “1984” chưa?” 

(*) 1984 là một tiểu thuyết dystopia (phản địa đàng) phát hành năm 1949 của nhà văn người Anh George Orwell. Kể từ khi ra đời, 1984 đã được xem là tác phẩm kinh điển về tư tưởng chính trị và khoa học giả tưởng. Tiểu thuyết cũng là nơi phổ biến tính từ Orwellian nhằm chỉ sự phủ nhận lịch sử, tung tin giả, theo dõi ngầm và tuyên truyền của nhà nước toàn trị.

“Đọc rồi, từ ấy tôi đã ý thức được hồi bé mình thật triết lý.” 

Anh cười châm chọc, “Cô khoe khoang bản thân cũng bài bản ghê.” 

“Trời ạ, cứ 7 năm ta lại là một người mới, người tôi đang khen ngợi không phải là bản thân mình, mà là tôi hồi còn nhỏ kìa.” 

“Cách nói này thật phiến diện.” 

“Nhưng rất thú vị, tôi biết các anh luôn theo đuổi sự nghiêm túc, khách quan và chân thực khi làm phim tài liệu, nhưng đôi khi, thuần túy bật một bài nhạc, không theo đuổi ý nghĩa sẽ tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần đấy.” 

Vưu Tự ngước mắt lên, “Tại sao?” 

“Có thể tôi nói không đúng, nhưng tôi nghĩ hình ảnh ít nhiều cũng có giới hạn, máy quay có theo sát đến đâu cũng chỉ truyền tải được tối đa một phần sự thật, cuối cùng khi nó được trình bày cho khán giả, họ sẽ chỉ xem những gì họ muốn xem. Thật ra, nó cũng giống việc vẽ tranh của tôi, trong phòng triển lãm chỉ treo bức tranh và tên. Đôi khi tôi sẽ chen vào giữa đám đông khách tham quan để nghe lén, và bất ngờ nghe được rất nhiều những ý nghĩa mà tôi không ngờ tới, rất mới lạ, nhưng cũng có một số bức mà tôi đổ bao công sức vẽ vời, mà từ đầu đến cuối chẳng ai thèm ngó.” 

Anh cầm nửa chiếc sandwich trong tay, nhất thời im lặng nhìn cô. Hà Tê chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Ngấy rồi hả?” 

Vưu Tự lắc đầu, “Cô vẫn luôn nói nhiều như vậy à?” 

Đọc Full Tại truyenggg.com

“Tại anh không nói gì ấy chứ, tôi đâu thể để cả hai lặng ngắt được. Anh nói thêm vài câu là tôi nói bớt được vài câu đấy.” Hà Tê không chờ được hồi đáp, đành nói tiếp, “Tôi biết anh không thích nói chuyện với tôi mà, không sao đâu, bỏ đi.” 

“…Tôi không thích nói chuyện, nên mới thích quay phim.” 

“Vậy tại sao anh lại bắt đầu học từ cấp ba?” 

“Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền yêu nhau.”

“À? Anh quay lén bọn họ?” 

“…Chị ấy luôn rủ tôi đi theo để kiếm cớ hẹn hò.” 

“Chứng tỏ tình yêu chíp hôi của cô ấy khá có ý nghĩa.”

Vưu Tự cảm thấy hôm nay số câu mình nói đã vượt ngưỡng giới hạn nên muốn cắt đứt đối thoại, bèn đẩy nhanh tốc độ ăn bánh sandwich. 

Hà Tê biết tỏng trong lòng, tiện tay đẩy một hộp sữa tới, “Ăn từ từ thôi, kẻo sặc.” Phong cách đột ngột thay đổi, “Anh đã hẹn hò với bao nhiêu cô gái rồi?” 

Vưu Tự nghẹn đứng nghẹn ngồi, giật lấy khăn giấy ho khan vài tiếng, hộp sữa đã có đất dụng võ. 

“Không đếm được à?” Cô ngồi hờ, vươn tay vỗ vỗ lưng Vưu Tự, anh lập tức cứng đờ lui về phía sau. 

“Là ai nói với cô?” 

“Lần chơi khúc côn cầu trên băng đó, bạn anh hỏi anh ‘Thằng nhóc nhà mày lại có bạn gái rồi đúng không’, anh đã trả lời ‘Mày quản tao à’.” Cô còn tinh tế bắt chước giọng điệu của Vưu Tự và bạn anh. 

Anh nhớ lại một lúc, rồi ném khăn giấy vào thùng rác phía xa, “Tôi không thân với anh ta nên viện cớ thôi.” 

“Thế tại sao anh ta lại nói ‘lại’?” Hà Tê càng hỏi càng nhiệt tình. 

“Danh tiếng của tôi không tốt.” 

“Vậy, lúc đó anh không có bạn gái … hay anh chưa từng có bạn gái?” 

Hà Tê phát hiện cổ của Vưu Tự đã đỏ tận mang tai, lập tức nổi da gà: “Anh chưa từng có bạn gái! Vì sao? Anh đẹp trai như vậy, nhiều người theo đuổi như vậy, chẳng lẽ không chấm nổi cô nào?” 

Biểu cảm thả lỏng lúc trước bị quét sạch, trong mắt Vưu Tự chợt lóe lên một tia không vui, Hà Tê cũng không rõ nguyên do. 

“Đi đây.” Anh đứng dậy, cầm ống giấy vẽ đi ra khỏi cửa, không buồn ngoảnh lại. 

Hà Tê thẫn thờ nhìn mẩu bánh mì trên chiếc đ ĩa trống không, nội tâm phủ kín mây đen. Cô có một loại trực giác, đoán ra một khả năng rất nguy hiểm, uy hiếp đến nỗi lòng của cô. 

*

Bân: Toi không bắt kịp tư duy của Hà Tê luôn á, cứ mỗi lần toi nghĩ bà ấy chuẩn bị từ bỏ rồi thì bả lại “Hong bé ơi~”
Bình Luận (0)
Comment