Vừa rời khỏi chung cư, Vưu Tự liền buông tay, châm một điếu thuốc, yên lặng đi về phía trước.
Ánh nắng gay gắt thiêu đốt nửa khuôn mặt của Hà Tê, cô lấy tay che một lúc mới nhớ ra hôm nay mình chưa thoa kem chống nắng nên tăng tốc núp vào bóng của Vưu Tự.
Anh đổi điếu thuốc sang tay bên kia, xua đi làn khói xung quanh: “Đừng lại gần, hút thuốc thụ động đấy.”
Cô cố ý cọ vào cánh tay anh, nói: “Vậy anh đừng hút nữa.”
Vưu Tự rít thêm một hơi, phả vào trong gió, thản nhiên nhét nửa điếu thuốc còn lại vào vị trí tương ứng của thùng rác rồi nghiền nát nó.
Hà Tê nhìn lướt qua khuôn mặt của anh, làn da của anh trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời, nhưng đôi mắt lại u ám khó hiểu.
“Anh lo cho hai người bọn họ à?”
“Tình huống của họ quá phức tạp, có rất nhiều ràng buộc với nhau, cho dù tra tấn lẫn nhau cũng không thể tách ra.”
“Anh hiểu rõ như vậy mà còn xị mặt làm gì?”
Vưu Tự nhấn chìa khóa xe, lúc sắp đi tới bên cạnh xe, đột nhiên anh dừng bước, quay người lại, bóng đen hoàn toàn bao phủ lấy cô.
“Hà Tê, em thật sự thích Lại Phong Vi sao?”
Cô chớp chớp mắt, cợt nhả nói: “Thích.”
Anh nghe vậy thì cắn chặt quai hàm, lông mày dần buông lỏng, khẽ gật đầu.
Sau đó, anh dùng giọng điệu tác hợp nói với cô: “Được, cứ như vậy đi.”
Hà Tê cảm thấy vẻ mặt lúc này của anh rất quen thuộc, nhưng cũng không còn đau đớn như lần trước nữa.
Cô nhướng mày hỏi: “Cái gì?”
“Hai người bên nhau vui vẻ nhé.”
Cô giật giật khóe miệng: “Chúng tôi vốn đã bên nhau rồi.”
“Ừ, vậy anh nên rời đi.”
Dựa vào quá gần, Hà Tê phải ngửa cổ giằng co với anh hồi lâu, cảm thấy cổ mỏi nhừ nên dứt khoát nhìn xuống đám râu lún phún trên cổ anh.
“Đi thôi, chúng ta quay về.”
Vừa nói, anh vừa đi về phía ghế lái, Hà Tê nháy mắt lại hoàn toàn bại lộ dưới ánh sáng chói lòa, khiến trán cô nóng rát, như bị ăn một đòn cảnh cáo.
Tiếng động cơ nổ inh ỏi, anh lùi xe dừng lại trước mặt cô, cũng không thèm nhìn cô, chỉ ngồi đó chờ đợi qua ô cửa kính.
Hà Tê trợn mắt nhìn sườn mặt khó ưa đó, đi thẳng về phía cổng chung cư.
Xe chạy song song bên cạnh, cô tăng tốc đi một mạch ra đường cái.
Anh hạ cửa xe xuống, ngữ khí bình tĩnh: “Hà Tê, lên xe đi.”
Cô không mảy may dao động, giống như không nghe thấy thanh âm của anh, cô lùi lại mấy bước, vẫy tay với chiếc taxi đỗ sau xe anh, chui thẳng vào, nghênh ngang rời đi.
Trong tấm gương chiếu hậu, chiếc Prado trắng dừng lại tại chỗ, càng lúc càng xa, dần dần hóa thành một điểm nhỏ, rồi biến mất khỏi tầm mắt.
Vưu Tự kéo kính xe xuống, lại châm một điếu thuốc, nhìn chăm chú vào giàn giáo cao vút của một bất động sản bên kia đường.
Thực ra hôm Hà Tê theo anh về nhà, anh đã mơ hồ đoán được Hà Tê và Lại Phong Vi chỉ là bạn bè. Thái độ thân mật không chút dè chừng của cô đối với anh ở cầu thang sau đó càng khiến anh chắc chắn hơn___ Năm xưa trước khi tỏ tình với anh, cô đã kiên quyết chia tay với Thành Liêu, dựa theo tính cách của cô, tuyệt đối không thể dây dưa với anh khi mình không độc thân, hơn nữa còn ở dưới mí mắt của Lại Phong Vi.
Anh đồng ý việc quay phim lần này không phải là làm theo ý thích hay để chiều lòng cô nhất thời, mà anh thực sự cảm thấy một chút thay đổi trong hướng phát triển sự nghiệp của mình sẽ là một giải pháp lâu dài để thiết lập và củng cố mối quan hệ giữa hai người, và có thể giải quyết các băn khoăn trước đây của anh ở một mức độ nhất định.
Tuy nhiên, hoàn cảnh sống của Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền chợt khiến anh nhớ lại nhiều cảnh tượng hoang đường và tàn khốc trong ký ức tuổi thơ của mình, chẳng hạn như chiếc búa mát xa nện vào bức chân dung gia đình, khung ảnh thủy tinh vỡ tan tành dưới đất. Anh từng gặp bố mẹ của Hà Tê, gia đình họ không phải như vậy, nên khi nhìn thấy cảnh đó, cô không có cảm xúc gì nhiều. Có lẽ cô chưa bao giờ trải qua loại tuyệt vọng tầm thường như này, nên khó có thể hiểu được.
Mặc dù Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền dường như đã biến thành một người khác, cũng dường như đã quên hết những kỷ niệm ngọt ngào trong quá khứ, nhưng Vưu Tự trời sinh có trí nhớ tốt, anh nhớ rõ những cảnh hẹn hò của họ mà anh góp mặt, cũng nhớ rõ bức ảnh chụp bố mẹ anh với khuôn mặt xán lạn, cử chỉ khắng khít khi họ còn trẻ.
Dưới tác động đan xen của quá khứ và hiện thực, với tư cách là người ngoài cuộc, anh cảm nhận được sự châm chọc, trớ trêu sâu sắc.
Những mảnh kính vỡ nát tựa như là điểm đến định mệnh của một mối quan hệ thân mật.
Nỗi đau giằng xé cuối cùng cũng sẽ kết thúc, nhưng chỉ khi tình cảm dừng lại trước khi nó biến chất, thì những ký ức mới không thể thay đổi.
Hút kiệt một điếu thuốc, anh khôi phục lại tâm trạng.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Chiếc taxi chạy lang thang trên đường, đồng hồ tính tiền nhảy vọt không thương tiếc, tài xế lại mở miệng lần nữa: “Cô gái, cô đã nghĩ ra nơi cần đến chưa?”
“Để tôi nghĩ lại đã.”
Sau khi cân nhắc ngược xuôi, Hà Tê cảm thấy vẫn nên giữ thái độ thờ ơ, cứ để mọi thứ diễn ra như bình thường, huống chi cô thật sự vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nên đã báo địa chỉ phòng làm việc cho tài xế.
Lại Phong Vi bước ra khỏi phòng trà với một tách cà phê espresso trên tay, nhìn thấy Vưu Tự mặt hằm hằm, đi vào văn phòng được phân bổ tạm thời, nhưng không thấy bóng Hà Tê đâu.
Anh ta đi theo đến cửa phòng Vưu Tự, đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra trước.
Anh ta còn chưa kịp đặt câu hỏi, Vưu Tự đã cướp lời: “Hà Tê về chưa?”
Lại Phong Vi lơ mơ lắc đầu, hỏi ngược lại: “Hai người cùng ra ngoài mà không cùng trở về hả?”
Vưu Tự không trả lời, tầm mắt vượt qua đầu Lại Phong Vi, nhìn ra cửa lớn.
Lại Phong Vi nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Hà Tê xách túi lớn túi nhỏ đi vào, í ới gọi đồng nghiệp rồi tủm tỉm phân phát đồ ăn nhẹ cho mọi người.
“Hà Tê mua trà chiều, mau lại đây lấy phần nào…”
Anh ta quay đầu lại, phát hiện cửa phòng không biết đã lặng lẽ đóng từ lúc nào.
Hà Tê cầm lấy phần thừa, đi về phía anh ta: “Ăn bánh nướng trứng chảy này.”
Lại Phong Vi nhận lấy hộp giấy, lại theo Hà Tê đến văn phòng của cô, rồi đóng cửa lại.
“Không phải hai người cùng đi giải quyết vấn đề à? Sao giống như lại tạo ra vấn đề mới thế?”
Hà Tê thay dép lê, thư thái ngồi xuống, tiếp tục ăn oyakodon mà cô bỏ dở vào buổi trưa.
“Tôi cũng lười đoán, anh ấy thích làm gì thì làm.”
Lại Phong Vi uống một ngụm cà phê: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
“Ừm, tôi bỗng nhận ra mình không còn nhỏ nữa, hiện tại thật sự không còn tìm tòi nhiệt tình như trước.”
“Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, tôi cảm thấy Vưu Tự thực sự rất chuyên nghiệp và đẹp trai, tính cách cao ngạo đúng như lời đồn. Nhưng anh ta có vẻ hơi ít nói cười, quá lạnh lùng, ở chung hẳn là mệt lắm?”
Hà Tê nuốt một ngụm cơm, quẹt tài liệu đã mở trước đó trên máy tính bảng, thản nhiên nói: “Ai bảo anh ấy không thích cười? Chẳng qua anh chưa từng thấy mà thôi.”
“Hai người mâu thuẫn thật đấy, một người lúc xa lúc gần, một người vừa đánh vừa bênh.”
Bát cơm nguội tanh mùi trứng, Hà Tê ăn vài miếng rồi đậy nắp lại, dựa vào lưng ghế uống nước: “Tình cảm tươi mới vốn lặp đi lặp lại rồi xoắn ốc bay lên, tôi xem như đã nhìn thấu được, anh ấy tự mình giãy giụa đã bay lên trình độ tự ngược đãi bản thân, tuy rằng tôi vẫn chưa rõ anh ấy đang giãy giụa cái quái gì… Nhưng sớm muộn gì cũng biết thôi, dù sao cũng không thể tệ hơn lần đầu tiên tôi gặp anh ấy đâu.”
“Vậy cặp đôi của chúng ta có cần phải diễn tiếp không?”
“Diễn, đương nhiên là phải diễn rồi, chúng ta phối hợp diễn với anh ấy, diễn đến khi anh ấy cảm thấy thế giới này đều là của mình mới thôi. Đặc sắc như một bộ phim điện ảnh vậy.”
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy anh ta căn bản chẳng hề tin nhỉ…”
“Đạo diễn Lại, do kỹ năng diễn xuất của anh tệ quá đấy.”
“Tôi là dân chuyên nhé, có mà tại cô sơ sẩy quá nhiều ý.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Không diễn nữa?”
Anh ta tươi rói nhìn cô, nói “Cô thực sự ở bên tôi là được.”
Hà Tê nheo mắt đánh giá biểu cảm của Lại Phong Vi, cố gắng phán đoán sắc thái, cảm xúc trong lời nói của anh ta.
Lại Phong Vi lại nói: “Tôi không nói đùa.”
“Anh quá đường đột, lúc đầu đã thỏa thuận không chơi thật, với cả ngoài ba hoa chích chòe vài câu, chúng ta vốn không diễn thêm cái gì.”
“Cô nghĩ kỹ lại xem, mấy năm nay cô cùng tôi ăn nhậu chơi bời, có thoải mái không? Trong công việc, độ ăn ý của chúng ta cũng cực cao mà? So với Vưu Tự, chẳng phải tôi càng thích hợp với cô hơn sao?”
“Không. Chúng ta thích hợp làm bạn bè, bạn bè không phân biệt giới tính.”
“Cô không cần phải vội vã trả lời. Trả lời như thế nào, trả lời khi nào đều được.”
“Đạo diễn Lại, đừng nhập nhèm trái phải, tôi sẽ không đồng ý đâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ đoàn phim sẽ bị chia cắt. Anh phải biết cân nhắc thiệt hơn chứ?”
“Nếu hai người không thể giải được khúc mắc này, chẳng lẽ cô định sống cô độc cả đời?”
“Cái đấy thì anh khỏi lo, đến lúc đó tôi sẽ tìm một em trai non tơ mơn mởn.”
“Tôi cũng chỉ lớn hơn cô 1 tuổi thôi.”
“Đạo diễn Lại, những nữ diễn viên mà anh quen trước đây đều rất đẹp. Anh chơi chán trên sân khấu nên bây giờ đổi khẩu vị, chuyển sang phía hậu trường à?”
“Cô biết tôi không phải là người đa tình, cô có thấy tôi đối xử với ai tốt bằng cô chưa?”
Hà Tê hít sâu, dùng nốt chút kiên nhẫn cuối cùng: “Lại Phong Vi, ra ngoài đi.”
“Đừng tức giận như vậy, thôi thế này, chờ cô hoàn toàn không còn cảm giác với anh ta, tôi sẽ hỏi lại nhé.”
Cô nhìn chằm chằm Lại Phong Vi đóng cửa rồi rời đi, chợt hiểu ra: anh ta vẫn là Hannibal đầy mưu mô như lần đầu gặp mặt, một kẻ nguy hiểm, một sợi chỉ có thể chôn vùi lâu như vậy, rẽ trái rẽ phải, còn thường xuyên nhắc tới bằng cách bông đùa, phủ nhận mấy lần rồi đột nhiên nghiêm túc một lần, không chừng anh ta vẫn luôn chờ cơ hội mọi lúc.
Xem ra đợi sang năm hợp đồng hết hạn, cô cần phải di tản rồi.
Trước mắt tiết mục này cũng không thể diễn tiếp nữa.
Bây giờ cô đặc biệt cần một ngụm rượu, nhưng tìm mãi vẫn không thấy chiếc cốc đựng rượu trên bàn, đành đẩy cửa đến phòng họp.
Quả nhiên là ở trên bàn, cô cầm lấy quai cốc đang định uống cạn, bỗng phát hiện rượu vang đỏ đã bị đổi thành sữa sô cô la.
Hà Tê nhìn xung quanh, nhưng không thấy người nào khả nghi, lại ngửi một lần nữa, có vẻ không có mùi lạ.
Cô cầm cốc bước đến phòng trà, hỏi dì tạp vụ: “Dì có biết hôm nay ai đã uống sữa sô cô la không ạ?”
“Một anh chàng rất trắng trẻo cường tráng, đẹp trai lắm, người mới tới ấy.”
Hà Tê có chút hoài nghi: “Dì chắc chứ?”
Đối phương trực tiếp mở cửa tủ lạnh, khoát tay một vòng: “Mọi người đều dùng sữa nguyên chất để pha cà phê, ít người uống thứ này lắm, hôm nay dì chỉ thấy một người thôi.” Sau đó chỉ vào bông hoa in trên cốc của Hà Tê: “Dì cũng nhận ra cốc của cháu mà, anh chàng kia còn ch ảy nước miếng cơ.”
Hà Tê nghe xong thì nhướng lông mày, yên tâm uống một ngụm.
Thôi cứ coi như anh đang thêm chút hương vị cho tình yêu đi.
Cô ăn tạm chút đồ ăn nhẹ rồi cùng đồng nghiệp quyết định một vài cách phối màu, tới gần chạng vạng, Hà Tê buồn ngủ díp cả mắt, liền quấn túi ngủ chui vào ghế sofa trong văn phòng.
Cửa khóa, rèm kéo kín mít, trong lúc mơ màng cô còn nghe thấy có người gõ cửa vài lần, chắc là tìm cô ăn cơm, nhưng cô lưu luyến cảnh đẹp trong mộng, không buồn ra mở cửa, chỉ muốn nằm mơ mãi thôi.
Ngoại trừ cơ bắp trắng nõn không hiểu sao lại biến thành màu sô cô la, thì bóng dáng quen thuộc cùng vẻ mặt kiềm chế kia, cô nhìn thoáng qua đã biết đó là ai.
Vào khoảnh khắc sắp chạm vào nhau, cảnh trong mơ đột nhiên vỡ tan như bọt xà phòng không một dấu vết.
Cô mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc mới nhận ra rõ ràng người này đang ở trong căn phòng cuối hành lang, chỉ cách đó vài bước chân.
*
Bân: cuộc cãi vã giữa Vưu Phong Phong và Viên Dã Tuyền khiến Vưu Tự nghĩ về bố mẹ và môi trường mà ổng lớn lên (chương 13). Vưu Tự vốn đã có cái nhìn bi quan về hôn nhân, gia đình và tình yêu, lần này lại chứng kiến những người thân thiết của mình mắc kẹt trong vòng xoáy tra tấn lẫn nhau, nhất định ổng sẽ rất khó chịu, càng không muốn mình và Hà Tê xảy ra tình huống tương tự, nên ổng chọn lùi bước.