Độ Tươi

Chương 5

Trong căn phòng tối tăm và ám khói, một mảng tường lớn bong tróc, những viên gạch đỏ lộ ra như những mảng vải trắng chắp vá. Người đàn ông mặc áo khoác màu xanh lục quân đội, miệng lủng lẳng điếu thuốc, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhướng cao, từng lời nói ra đều bẩn thỉu. Một người khác bắt chéo chân, thấy trên tay chỉ còn lại mình có quân bài thì đột nhiên nổi giận, đập nát quân bài trên bàn, chỉ vào mũi đối phương chửi bới. Những cảm xúc tiêu cực bị kìm nén đã lâu trong phòng lập tức bùng phát, những người chơi bài và người xem bất ngờ lao vào nhau, chai bia và cốc thủy tinh rơi xuống đất, đậu phộng trên bàn bay tứ tung. Cuối cùng, màn hình dường như cũng bị cuốn vào, rung lắc dữ dội một hồi, cuối cùng mất hình. 

Khi màn hình sáng trở lại, mọi người đang độc thoại với máy ảnh, những từ ngữ dư thừa tạo thành một tình huống nhập vai. 

“Không phải chúng tôi đều sử dụng máy móc sao?” Người áo vàng chần chờ rồi cười khổ nói: “Công nhân của chúng tôi… Haiz… Nhiều người như vậy cũng không đủ dùng.” 

“Mười sáu tuổi, tôi đi theo bố vào xưởng… Sau đó lại cùng nhau bị sa thải…” Một người đàn ông khác với hàm răng vàng khè do hút thuốc nhiều năm, “Ngày xưa rất tốt, một ngày ba bữa, rau xanh thịt tươi, ai nhìn cũng hâm mộ. Giờ thì cái bát ăn cơm cũng chẳng có.”

“Thứ đồ ấy quá độc, khiến phổi ông ấy hỏng bét, tôi vay mượn khắp nơi vẫn chẳng thể cứu nổi, tôi thì nợ như chúa chổm, mỗi ngày phải chiên cả trăm que bột chiên giòn và bánh mè, buổi tối thì đi giao hàng đưa cơm.” Tay áo của người phụ nữ bị dính váng dầu, trên góc bàn dán một bức ảnh đen trắng của người đàn ông, “Tôi còn nghĩ, nếu trả hết số tiền đó trong hai năm, biết đâu tôi có thể sống tốt hơn.” 

Một ngôi nhà thô sơ, tiếng vang rất lớn, người đàn ông đội mũ bảo hộ, mặt lấm lem bụi đất: “Tôi nghỉ việc ở tuổi 40. Tìm việc khó lắm, nhưng còn phải nuôi cả nhà, biết làm sao bây giờ? Ban ngày thì đi sơn nhà hộ người ta, tối đến thì làm bảo vệ giữ xe. Con trai hỏi tôi tại sao nó không thể đi học thêm với các bạn. Tôi có thể nói gì… Lớp học đó quá đắt, tôi không có tiền.”

Người đàn ông có bọng mắt lớn, đôi môi thâm đen khó nhọc mở mắt, giơ ly bia lên nói: “Ngày nào chẳng chích, hồi đó không có độc chì, tế bào lành lặn. Hai vợ chồng cùng bị cho thôi việc, một người chết, nhận tiền tái định cư làm tiền học cho con. Giờ con cũng lớn rồi, tôi thì sao cũng được, hôm nay có rượu hôm nay say.”

Sau lưng là dòng xe cộ qua lại, người đàn ông trung niên tay đen nhẻm, xung quanh là tiếng ồn ào, “Tôi mở một quán sửa xe, làm ăn cũng tạm. Thời buổi này, ai cũng bất lực, tôi biết mà. Phải học mới khá được, tôi luôn dạy con tôi, nếu con không học hành tử tế, sau này chẳng làm được trò trống gì đâu.” 

Không biết là bị câu nào chọc trúng huyệt nước mắt, hay bị sự thật mơ hồ này đả động, Hà Tê ngồi trước TV lúc thì lau nước mắt, lúc thì xì mũi. Đã ba ngày rồi cô không ra ngoài, cũng không liên lạc với ai, chỉ xem đi xem lại những bộ phim đó. 

Bất cứ khi nào cô say mê một thứ gì đó, cô sẽ lao vào nó ngay lập tức, cho đến khi sự nhiệt tình của cô cạn kiệt. Ví dụ, nếu cô tình cờ nghe được một bài hát mà mình rất thích, cô chắc chắn sẽ lặp lại bài hát đó hàng trăm, hàng nghìn lần cho đến khi không muốn nghe nó trong thời gian ngắn mới thôi. 

Lúc này, qua việc xem kỹ một số lượng lớn phim, cô dần nhận ra sức hấp dẫn của phim tài liệu___ thời lượng của phim có thể chỉ ghi lại một phần của thế giới thực, nhưng thông qua những ẩn dụ và khoảng trống, khán giả có thể nhìn thấy muôn vàn chi tiết của cuộc sống. Những ẩn ý trong lời tường thuật đơn giản, kết cấu cảm xúc thô sơ không tô điểm, rất thú vị. 

Màn hình đen kịt, Hà Tê cảm thấy mắt mình cay cay, có lẽ là do mắt hoạt động quá nhiều nên cô tắt TV, nhặt một đống khăn giấy nhét vào thùng rác, uống một ngụm lớn nước ép việt quất. Ngay khi cô bước vào phòng thu và chuẩn bị làm việc nghiêm túc, thì chuông cửa vang lên. Cô bật màn hình lên, nhìn thấy khuôn mặt của Thành Liêu, thì đột nhiên cảm thấy khó chịu vì thế giới một người đã bị xâm chiếm. 

Thành Liêu cầm mấy túi đồ ăn Hàn Quốc, mặc chiếc áo sơ mi flannel màu xanh lam quen thuộc, vừa vào cửa đã ôm lấy Hà Tê, mùi kim chi và thịt ba chỉ đựng trong túi ni lông trắng lập tức tràn ngập cả hiên nhà. 

Hà Tê gượng cười, vùng ra khỏi vòng tay anh ta, cầm lấy chiếc túi và bảo anh ta thay giày. 

“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?” Thành Liêu nhấc chân cởi giày, nhìn theo bóng lưng của Hà Tê đi vào trong, nghi hoặc hỏi. 

“Không, vừa chuẩn bị bắt đầu làm việc thôi.” Cô mở hộp cơm và rót hai tách trà lúa mạch. 

Thành Liêu ngồi xuống bàn, “Gần nhất em đang vẽ gì?” 

“Chân dung.” 

“Ồ, công việc kinh doanh của nhà hàng gần đây thế nào?” 

“Vẫn vậy thôi.”

Đọc Full Tại truyenggg.com

Anh ta lại giới thiệu cổ phiếu mà mình đã mua gần đây và giá vàng một lúc, thấy Hà Tê không mấy hứng thú bèn ngừng nói, Hà Tê cũng không tìm ra đề tài gì, nên nhất thời cả hai đều im lặng. Trong lúc rửa bát, Thành Liêu ôm eo cô từ phía sau, thì thầm vào tai cô, ý muốn ở lại qua đêm. Hà Tê vừa nghe đã thấy tâm trạng tụt dốc không phanh. 

“Anh đến đây vì điều này?” 

Thành Liêu có chút kinh ngạc, cau mày nói: “Đương nhiên không phải.” 

“Buổi tối em muốn làm việc, anh về đi.” Cô hơi giãy ra, lau khô cái bát cuối cùng rồi đặt vào trong tủ, giọng điệu bình tĩnh. 

Anh ta giơ tay đóng cửa tủ lại, vừa hay che trước mặt Hà Tê, “Ngày mai vẽ cũng được mà, mãi anh mới được nghỉ ngơi.”

“Có cảm hứng mà không vẽ ngay thì mai cũng chẳng vẽ nổi.” Cô tựa vào thành bồn rửa, bóp một ít kem dưỡng da vào lòng bàn tay, mùi hương bạc hà và cam quýt lan tỏa. 

Thành Liêu cảm thấy đường viền vai và cổ dưới mái tóc xoăn đen của cô rất đẹp, lông mày giãn ra, lông mi dày đậm, khi cô ngước nhìn anh ta, đôi mắt cô sáng ngời, hơn nữa còn có nốt ruồi hơi mờ trên má phải, trông cô như nữ chính trong một bộ phim đen trắng. 

Lần đầu tiên anh ta gặp cô, ngoài trời đang mưa tầm tã, căn phòng nồng nặc mùi mực, cô mặc chiếc áo khoác của viện dưỡng lão, bên trong là chiếc áo phông sọc đơn giản. Cô đứng bên cửa sổ, cầm cây bút lông, ánh mắt cụp xuống viết lên giấy Tuyên Thành, nói cười với ông nội, phản ứng đầu tiên của anh ta là muốn biết cô còn độc thân hay không. 

Điều tiếc nuối duy nhất của anh ta chính là, cô không có công việc đàng hoàng, trên cơ bản là được gia đình bao nuôi, ham chơi, có nhiều ý nghĩ quái đản, có chút sống trong nhung lụa, không thiết thực lắm. Đối với hội họa, có thể tạm coi là một sở thích và một phần khí chất của cô. Tuy nhiên, anh ta có thể bỏ qua tất cả những điều này, dù sao anh ta cũng kiếm được tiền, sau khi kết hôn cô chịu ở nhà cũng tốt, sẽ dễ nuôi con hơn so với một nhà hai người đều mải kiếm tiền. 

“Vậy anh sẽ ở bên em, không làm gì cả, nhé?” Anh ta nắm lấy tay Hà Tê, dùng ngón tay chạm vào mu bàn tay cô, cười nói. 

Hà Tê liếc nhìn lúm đồng tiền của anh ta, không nói lời lạnh lùng nữa: “Anh biết lúc vẽ tranh em không thích có người ở xung quanh, nếu không muốn về thì cứ ngủ ở đây, đừng đi vào phòng thu là được.” 

Thành Liêu gật gật đầu, nhếch miệng cười với cô, “Ngồi ở cửa phòng thu có được không?”

“Em đóng cửa.” Cô bắt chước vẻ mặt anh ta cười cười, cầm ly nước đi ra ngoài. 

Thành Liêu còn nói với theo sau, “Vậy anh có thể đu ngoài cửa sổ như Peter Parker không?” 

“Cứ thử đi.” Cô vừa nói vừa đi lên lầu. 

*

Trong phòng hội nghị, Vưu Tự dựa lưng vào ghế, nhìn những hình ảnh được ghi sẵn trong máy chiếu, không hài lòng lắm: “Cô ấy quá chú ý đến máy quay, máy khởi động liền mất tự nhiên. Quá cố ý, không thích hợp làm đối tượng quay phim tài liệu.”

“Chịu thôi, nghệ sĩ biểu diễn đóng phim tài liệu thì không đòi hỏi được. Chủ đầu tư yêu cầu phải quay cô ấy. Nghĩ thoáng thì ít nhiều vẫn có cảm giác màn ảnh.” Viên Dã Tuyền ấn tạm dừng, rồi đứng dậy mở cửa sổ, châm một điếu thuốc. 

Ngón tay Vưu Tự mạnh mẽ lướt qua xương trán, thở dài: “Chúng ta nhất định phải quay cái này sao?” 

“Ờ, không kiếm chút tiền thì chúng ta phá sản thật đấy.” Viên Dã Tuyền phì cười, tóc không thèm buộc lên, mặc nó bay trong gió.

“Đoàn quay phim còn tìm người cũ không? Chủ đầu tư không kêu người của mình tham gia à?”

“Khả năng sẽ có, nhưng cậu cứ làm theo kế hoạch đi.”

Vưu Phong Phong gõ cửa, thử thăm dò: “Muốn ăn hoa quả không?”   

“Ăn!” Viên Dã Tuyền dập tắt điếu thuốc, vui vẻ hưởng ứng.  

Cô bê một chậu dưa gang bước vào, nhìn thấy người phụ nữ trên màn hình liền hỏi: “Đây là ai? Nghiệp dư? Trông cũng được đấy.” 

“Là Ôn Phi Nhĩ, diễn viên kịch nói, nổi tiếng lắm nhé.” Viên Dã Tuyền khoa chân múa tay, chỉ vào mũi mình.

Vưu Phong Phong nhìn khuôn mặt đoan trang kia, hỏi lại: “Ồ, cô ấy có chuyện xưa không?”

“Đại khái từ bé đã theo bố mẹ vào đoàn nghệ thuật, trước luyện vũ đạo, sau thì được đoàn kịch nhìn trúng, liền thành diễn viên.”

“Chuẩn motip mọi người thích, rất có tính đề tài, còn dễ dàng hút fan. Em thấy tài khoản truyền thông của hai người có thể bám vào điều này, quay chụp những nhân vật mà giới trẻ thích trên mạng. Mỹ cường thảm, chỉ cần có hai trong ba cái là đủ hot rồi.”

Vưu Tự bật cười, chọc một miếng dưa cho vào miệng, không bình luận gì.

Vưu Phong Phong liếc anh một cái: “Cậu cười cái gì, nhắm vào chị?” 

Anh ngồi phịch xuống ghế, chống khuỷu tay lên tay vịn, thản nhiên nói: “Đây không phải nơi ươm mầm cho những người nổi tiếng trên mạng.” 

“Ôi cái tính độc mồm độc miệng của cậu phải sửa thôi.” Vưu Phong Phong vỗ lòng bàn tay lên bàn vài lần để nhấn mạnh, “Lấy Hà Tê làm ví dụ nhé, người ta là cô gái tốt, dũng cảm hào hoa, tài giỏi xinh đẹp, cũng chẳng mượn cậu cái gì, sao cậu cứ lạnh mặt với người ta thế? Đừng có ra vẻ chinh chiến sa trường nhìn thấu hồng trần, kết bạn làm quen thì có làm sao?” 

Vưu Tự không đáp lời, chỉ cầm điện thoại kiểm tra thời gian. 

Viên Dã Tuyền đỡ lời: “Hà Tê nói chuyện cũng được, đủ hào phóng. Nhưng chúng ta tổng cộng mới ăn với nhau được hai bữa, tính Ngái Ngủ lại khó gần, có thể thông cảm mà. Hồi trước cũng có mấy cô đến đây chầu chực cả ngày, cố tình chế tạo hoàn cảnh gặp gỡ ở khắp nơi, em quên rồi à? Làm khùng làm điên đến mức khiến người ngoài nghĩ rằng Ngái Ngủ quen thói trăng hoa, nên cẩn thận vẫn hơn.” 

Vưu Tự nghe vậy bèn nhướn mày khiêu khích với Vưu Phong Phong.

“Em thấy cô ấy khác với mấy thứ yêu tinh trước kia. Cô ấy rất sảng khoái. Đồ ăn cô ấy mang tới lần trước thực sự rất ngon. Cậu đã ăn chưa Vưu Tự? Hôm đó chị có nhét một chiếc bánh bao nhỏ vào túi của cậu đấy.” 

“Không, quên mất.”

Vưu Phong Phong bất lực thở dài: “Cậu thật tàn nhẫn.” 

Vưu Tự cưỡi xe về nhà, vừa bước vào môi trường kín gió, lưng anh liền đổ mồ hôi, bèn lấy một chai trà ô long không đường từ tủ lạnh rồi tu hết một nửa. Liếc nhìn chiếc túi tình cờ treo trên cửa ngày hôm đó, anh nhặt nó lên và mở khóa. Bên trong có một cái túi giấy nhỏ, thoang thoảng mùi bơ quế, nhưng khi sờ vào thì cứng như đá, anh mở túi ra nhìn vào bên trong. 

Chả quế, ngày nào anh cũng ăn một cái khi đang đọc sách. 

Thế mà Vưu Phong Phong còn buôn cả chuyện này cơ đấy.
Bình Luận (0)
Comment