Khu nghệ thuật ở trung tâm thành phố rất giống với Đông London, có đầy đủ các nhà hàng, quán bar, hiệu sách, quán cà phê, studio, phòng trưng bày nghệ thuật và cửa hàng thủ công mỹ nghệ. Đúng dịp cuối tuần, rất nhiều bạn trẻ tụ tập tham quan gần đó nên rất đông đúc. Hà Tê tìm mãi chẳng thấy chỗ đậu xe, cuối cùng cũng thấy một chỗ trống ở góc tối của tầng hầm thứ ba. Thảo nào Vưu Tự luôn đi xe đạp thay vì lái ô tô.
Cô cứ tưởng Vưu Tự là người thích sự trống trải, nên sẽ sống ở những nơi như ngoại ô hoặc quận hồ, nhưng không ngờ anh lại sống ở phố xá sầm uất. Ngẫm lại cũng đúng, với tư cách là một nhiếp ảnh gia chuyên ghi lại những chi tiết của bản chất con người, anh thực sự cần phải đi sâu vào đám đông để quan sát và ẩn mình trong thành phố.
Một tòa nhà nhỏ với những bức tường gạch đỏ, cầu thang kim loại đen lộ thiên. Tầng một là tiệm bánh pizza, trước cửa có một hàng dài người xếp hàng, xuyên qua lớp kính, cô có thể nhìn thấy đám đông bên trong dưới ánh đèn vàng ấm áp, chính giữa cửa hàng là một lò nướng lớn được sơn màu xám. Nhân viên cửa hàng đang khéo léo đẩy tấm ván dài đựng pizza vào lò nướng. Mùi phô mai nướng bằng than rất thơm, Hà Tê giơ điện thoại lên chụp bảng hiệu đèn neon màu đỏ rồi gửi cho Trần Kinh Trúc, quyết định lần sau sẽ cùng anh ấy đến đây nếm thử, để cải thiện chất lượng cho Sừ Hòa.
Cầm chiếc ô và thịt bò bông tuyết trong tay, Hà Tê thấp thỏm đi vòng qua những thực khách đang xếp hàng đến cầu thang sắt, và liếc nhìn khung cửa sổ lờ mờ trên tầng ba, cảm giác mình vẫn cần một chút can đảm mới có thể dùng lý do gượng ép như đưa ô này để đi lên lầu gõ cửa phòng Vưu Tự.
Chà, không cần do dự, cửa tầng ba mở ra, tiếng bước chân đáp xuống cầu thang, phát ra những tiếng bang bang.
Cô bước ra ngoài hai bước rồi từ từ ngẩng đầu lên. Vưu Tự dựa vào lan can và châm một điếu thuốc. Tia lửa lúc sáng lúc tối, làn khói bay đi, một bàn chân của anh lộ ra trên bậc thang, nương theo ánh đèn dìu dịu từ trên chiếu xuống của bức tường ngoài tòa nhà, có thể nhìn ra đó là đôi giày canvas cao cổ.
Hà Tê cảm thấy mình đang đứng trên một dải phân cách, bên trái là ánh sáng xanh trắng của bức tường bên ngoài, bên phải là ánh đèn neon đỏ rực của tiệm bánh pizza. Hít một hơi thật sâu, cô muốn vẫy tay với anh để thu hút sự chú ý, nhưng khi cô vừa giơ ô lên, một cô gái với mái tóc ngắn màu xanh xám đã xuất hiện bên cạnh anh. Hà Tê giơ tay lên, ánh mắt của hai người đều bị thu hút, đồng thời từ trên cao nhìn xuống cô.
Cô còn chưa sẵn sàng, nhất định cô còn chưa sẵn sàng, đầu óc Hà Tê tạm thời ngừng hoạt động, đặt đồ trong tay lên bậc thang, chỉ vào vị trí của Vưu Tự, sau đó xoay người bỏ đi, ba bước rút gọn thành hai, lúng ta lúng túng.
“Quen à?” Ôn Phi Nhĩ nhìn bóng lưng bỏ đồ xong liền chạy, bèn hỏi.
Vưu Tự cau mày, không nói gì, dụi điếu thuốc đi xuống lầu. Trên các bậc thang của tầng một, có một gói hàng không xác định và chiếc ô của Vưu Phong Phong. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh, mở gói hàng ra xem, trong đó có một hộp đầy thịt bò bông tuyết, còn bỏ thêm túi chườm đá.
Anh tự hỏi, chủ nhà hàng đều thích làm việc thiện thế à?
Ôn Phi Nhĩ thoăn thoắt theo sau, thích chí gói hàng: “Oa, nhiều thịt thế, nướng ăn được không?”
Ở tầng hầm thứ ba, Hà Tê sững sờ dựa vào tay lái, nhớ lại những gì Vưu Phong Phong đã nói ở trên máy bay sơ tán.
“Xung quanh cậu ấy có nhiều ong bướm lắm, tôi lo cho cô thôi.”
Cô thầm nghĩ, hóa ra anh không quan tâm đ ến cô, có lẽ xuất phát từ trạng thái không còn độc thân nên anh cố ý giữ khoảng cách với cô. Rốt cuộc, theo miêu tả của những người ngoài cuộc, sự quan tâm của cô dành cho Vưu Tự là rất rõ ràng.
Điện thoại phát ra âm báo, Hà Tê cầm lên mở khóa màn hình, đó là tin nhắn từ một số lạ.
[Cảm ơn.]
Rạng sáng hôm nay, Hà Tê đã lưu loát vẽ một bức tranh đốm lửa trong tuyết.
Khi cởi tạp dề ra, cô vẫn không rời mắt khỏi bức tranh, lẩm bẩm một mình: “Thêm chút củi liền bùng to, gặp trận mưa liền lụi vội.”
Bức tranh vẽ dáng người màu xám trong góc vẫn bất động, như thể chế nhạo sự bồn chồn của cô.
Hà Tê thở dài, nhặt một tờ báo lớn và che nó lại.
Khi cô xoa thái dương ra khỏi phòng vẽ, trời đã sáng rõ, ngoài cửa sổ có tiếng chổi cọ vào lá cây, chim sẻ nối đuôi nhau hót, chó cưng của ai đó sủa không ngừng, chắc là bị nhốt trong nhà cả đêm mới có cơ hội ra ngoài đi dạo.
Hà Tê pha một tách trà hoa cúc, ngồi trong sân hưởng thụ làn gió buổi sáng, sinh hoạt của con người trong chung cư dần hồi phục, một ngày mới lại bắt đầu.
Cô mở danh sách tin nhắn, nhưng không có ai gửi tin nhắn đến. Có lẽ Thành Liêu sợ Hà Tê khơi lại chủ đề lần trước, nên đã không liên lạc gì với cô sau khi chia tay vào ngày hôm đó. Hà Tê không có hứng thú với việc chủ động tìm anh ta, mối quan hệ giữa hai người bị đình trệ trong một thời gian, không tiến cũng không lùi.
Hà Tê cân nhắc xem nên gọi điện hay gửi tin nhắn để chia tay, đồng thời phân loại các đồ của Thành Liêu rồi gửi trả lại anh ta. Chỗ ông nội Trình cũng phải nghĩ ra lời lẽ nhẹ nhàng giải thích, để sau này gặp nhau không quá mất mặt.
Đối với cô, làm tổn thương tình cảm của người khác là việc không hề dễ dàng, cô cần phải dứt khoát nhưng cố gắng không làm nó trở nên tồi tệ.
Hà Tê chờ đến thời gian thức dậy thường lệ của Thành Liêu mới gọi điện qua.
“Alo, Thành Liêu, em nghĩ kỹ rồi.”
Bên kia trực tiếp ngắt lời cô: “Cục cưng, hôm nay anh có cuộc họp quan trọng nhưng ngủ quên, bây giờ phải ra ngoài, anh sẽ liên lạc với em sau.”
Sau đó anh ta cúp máy. Hà Tê nhìn lên bầu trời, cảm thấy Thành Liêu là một con đà điểu, bị dồn vào đường cùng bèn vùi đầu vào cát.
Độ hảo cảm dần dần giảm xuống, cô mở WeChat, nhanh chóng gõ một dòng rồi gửi đi.
[Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta chia tay đi. Món quà anh tặng em, em sẽ gửi lại nhà anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em thời gian qua.]
Nếu anh ta muốn bịt tai trộm chuông, thì cô sẽ trực tiếp mở cửa, viết nguyên văn cho anh ta đọc.
Đá chìm đáy biển.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Cô mở tủ lạnh định làm gì đó để ăn nhưng đã hết đồ nên Hà Tê gửi một tin nhắn khác cho Trần Kinh Trúc.
[Cậu đến nhà hàng chưa? Tớ có thể đến gọi món không?]
[Hôm nay tớ bị cảm nên xin nghỉ một ngày.]
[Vậy có muốn đi ăn pizza không?]
[Không, hôm nay có cảnh báo mưa bão màu vàng.]
1 giờ chiều, Hà Tê đang ngồi xếp hàng một mình trên ghế xếp, xung quanh tụ tập đầy người, đều có đôi có cặp, khá náo nhiệt. Cửa hàng nổi tiếng trên mạng đúng là phi thường, sáng ngày làm việc trong tuần mà vẫn có người xếp hàng.
Cơ mà cô đếm số chỗ bên trong, có ít hơn 10 bàn. Đồ ăn rõ ràng là có thể mang đi, nhưng không cửa hàng không chịu, đúng là kiểu tiếp thị đói khát điển hình. Tuy nhiên, cô đã bỏ công việc ở quán cà phê và hiệu sách trước khi đến Nepal nên thời gian gần đây cô dành nhiều thời gian ở đây. Dù sao thì, vốn dĩ cô làm những công việc đó là để tìm cảm hứng, bây giờ cô ngồi đây nghe lén cuộc nói chuyện của người khác và quan sát động tĩnh của những người xa lạ. Ừm, không phải vì bất cứ điều gì khác.
Khi đi vào con hẻm này, cô không khỏi liếc nhìn cửa sổ, rèm cửa kéo thật chặt, nhìn không ra có người bên trong hay không.
Đến 2 rưỡi, cuối cùng Hà Tê cũng có chỗ ngồi, mặc dù đó là bàn chung. Cô gọi pizza Margherita và cà phê Ai-len, trong lúc đợi lấy đồ ăn, cô quan sát nữ sinh cấp 3 đối diện, cô bé mặc đồng phục đỏ trắng, cặp sách vẫn vắt trên vai, tóc mái lòa xòa trên trán. Cô bé cắn ống hút, cắm mặt xem video trên điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên.
Mười lăm phút sau, pizza được dọn lên, Hà Tê vừa ăn vừa cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lay động từ đối phương. Hà Tê ngẩng đầu nhìn cô bé, cô gái lại cúi đầu, có vẻ do dự không nói nên lời. Hà Tê không rõ nguyên do nên cô tiếp tục ăn, đối phương lại nhìn cô.
Hà Tê không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
Cô bé nghiêng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, sau đó đẩy màn hình điện thoại đến trước mắt Hà Tê.
“Đây là chị à?”
Hà Tê theo bản năng ngửa đầu ra sau một chút, tập trung nhìn kỹ, là hình ảnh cô buộc tóc của cô bé Nepal.
“Ừ,” Hà Tê gật đầu, “Em xem cái này ở đâu vậy?”
“Ở một nền tảng tự truyền thông tên là Chensilu.” Cô gái lạnh lùng nói, “Tôi theo dõi kênh của họ đã lâu.”
“Ồ, em thích xem phim tài liệu à?”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn làm phim tài liệu.” Cô bé nhìn lại trang của Chensilu trước khi tắt điện thoại, coi nó như báu vật.
Hà Tê cười nói: “Có chí khí, em học lớp mấy?”
“Lớp 11, nhiếp ảnh gia của Chensilu cũng bắt đầu học quay phim từ hồi cấp 3.”
Thần kinh của Hà Tê trở nên nhạy cảm, không dấu vết hỏi: “Em còn biết cả chuyện này cơ à? Hay em quen người ta?”
“Chị không quen à? Bộ phim này là do anh ấy quay đấy, chị gặp rồi nhỉ?”
Hà Tê không phủ nhận, “Đã từng gặp qua.”
Trong mắt cô bé nhất thời lộ ra vẻ hưng phấn, “Vậy chị biết nhà anh ấy ở đâu không?”
Hà Tê nhìn thoáng qua đ ĩa thức ăn mà cô bé đã ăn xong từ lâu, chiếc ly chỉ còn lại đá viên, cô chợt thấy kỳ lạ.
Đúng là cô biết Vưu Tự sống ở đâu, nhưng sự cuồng tín của cô nhóc cấp 3 này khiến Hà Tê nhớ đến cuốn tiểu thuyết “Misery” của Stephen King (*). Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là fan cuồng? Nhiếp ảnh gia cũng có fan cuồng? Nhưng với diện mạo của Vưu Tự thì không phải là không thể.
(*) Misery là một tiểu thuyết tâm lý kinh dị của Mỹ được viết bởi Stephen King. Chuyện kể về mối quan hệ giữa tiểu thuyết gia lãng mạn Paul Sheldon và người hâm mộ số một tự xưng là loạn trí của ông, Annie Wilkes. Khi Paul bị thương nặng sau một vụ tai nạn xe hơi, cựu y tá Annie đã đưa anh về nhà của cô ấy, nơi Paul được điều trị và cho uống thuốc giảm đau. Paul nhận ra rằng mình là một tù nhân và buộc phải chiều theo ý thích bất chợt của kẻ bắt giữ mình.Hà Tê lắc đầu, “Tôi không biết, anh ấy sống ở đây à?”
Ngọn lửa trong mắt cô gái đột nhiên tắt ngấm, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Bỏ đi, tôi tiếp tục đợi vậy.”
Hà Tê có hơi đau đầu và chột dạ, so với việc mình làm thì bản chất không có gì khác biệt, miếng bánh mì trong miệng bỗng trở nên vô vị.
“Em không đi học ư?”
Đối phương thản nhiên nói: “Tôi trốn học.”
“Hả? Bị phát hiện thì làm sao?” Đối với Hà Tê mà nói, trốn học cấp 3 có chút khó tin, cô nhớ là giáo viên cấp 3 rất nghiêm khắc, hậu quả của việc trốn học rất nghiêm trọng.
“Bố mẹ ly hôn, không ai quan tâm đ ến tôi, cô giáo cũng không dám làm gì tôi.”
“Ồ… vậy tại sao em lại muốn gặp nhiếp ảnh gia kia?”
Cô gái hơi thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Tôi muốn kết bạn với anh ấy. Nếu có thể bái sư thì càng tốt.”
Hà Tê đột nhiên cảm thấy như thể mình đang ở trong quán trọ Long Môn, ngồi đối diện là một người trong võ lâm, muốn lên núi bái sư học nghệ, cõng trên lưng là một thanh kiếm dài làm bằng sắt đen, trên bàn là một chén Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm.
Nếu Hà Tê đang ngồi sau máy quay và quay một bộ phim tài liệu về giấc mơ, có vẻ như cô không nên can thiệp vào hành động của đối tượng. Nhưng cô không có máy quay trong tay, chỉ có một chiếc điện thoại có lưu số của Vưu Tự.
Vậy nên cô bình tĩnh gửi tin nhắn cho anh.
[Có người ngồi xổm dưới lầu nhà anh, về nhớ cẩn thận.]
Đối phương mãi chẳng trả lời, Hà Tê ăn xong pizza, cà phê cũng uống cạn. Hai người giằng co, không ai chịu di chuyển khiến cho nhân viên cửa hàng lẫn đám người xếp hàng chờ đều trừng mắt bất mãn.
Hà Tê thực sự không chịu nổi sự khinh miệt như vậy, bèn đứng dậy tính tiền, điện thoại đột nhiên rung lên, một tin nhắn nhảy lên trên màn hình.
[Cô à?]
Cô sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi điện thoại, vất vả lắm mới ngăn được cơn sóng dữ, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Vưu Tự đang ngồi ở một chỗ rất khuất bên cạnh quầy, vô cảm nhìn cô múa may với chiếc điện thoại.