Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 1.2

Chương 1

Lâm Tĩnh và Sở Minh quen biết nhau từ hồi cấp ba.

Từ cái nhìn đầu tiên, Lâm Tĩnh đối với Sở Minh chính là vô cùng căm ghét.

Cũng không thể trách Lâm Tĩnh, chỉ tại Sở Minh sắc đảm bao thiên*. Đâu có ai khi mới gặp nhau, ánh mắt đầu tiên liền nhìn chằm chằm ngực người ta, vừa lòng gật đầu xong lại nhìn tới chân, cuối cùng mang miệng đầy nước miếng ngẩng lên nhìn lên khuôn mặt tràn ngập tức giận.

(sắc đảm bao thiên: bị chữ sắc làm mờ mắt)

Cứ như thế, hai người quen biết nhau, cũng từ ngày đó, xui xẻo cứ đeo bám Lâm Tĩnh, muốn tránh cũng chẳng được.

Lâm Tĩnh là mỹ nữ nổi tiếng toàn khối. Mới học lớp mười đã cao một mét sáu tám, dáng người ma quỷ, làn mi như thu thủy, quanh người bao phủ một cỗ lãnh khí mỏng manh, vì thế cô được rất nhiều người theo đuổi. Nhưng nam sinh nào cùng cô tiếp xúc lâu đều bị đông lạnh đến nam cực, còn bị từ chối khéo nên làm không ai trụ vững.


Nhưng mà, vẫn có kẻ không hề sợ chết, điển hình là Sở Minh.

Ngày nọ, Sở Minh chu mỏ tới gần sát Lâm Tĩnh thì thầm.

“Tĩnh Tĩnh, buổi tối ra ngoài ăn cơm đi.”

Lâm Tĩnh né ra tạo khoảng cách cùng Sở Minh, không hề hứng thú nói:

“Thật có lỗi, tôi phải về nhà cho chó ăn.”

“A! Thật nhân hậu nha! Mang theo mình với được chứ?”

Lâm Tĩnh cố ý xỉa chóp mũi Sở Minh, lúc ấy cậu ta chỉ cao có mét rưỡi, chậm rãi mở miệng.

“Không thể.”

Tan học, Sở Minh không có chút tự trọng ra khỏi lớp sáng lạn cười, cầm lấy cặp sách Lâm Tĩnh, cười hì hì theo đuôi.

Lâm Tĩnh trắng mắt liếc cậu một cái, tự mình đi về nhà. Theo đuổi được hết học kỳ một, Lâm Tĩnh bị té không biết bao nhiêu lần, cô rút kinh nghiệm là không nên phản kháng, điều này là Sở Minh dị thường vui sướng, còn cố ý mua một đống quà đưa tới nhà Lâm Tĩnh, vì vậy nên nhà thường xuyên nhắc tới nàng trước mặt Lâm Tĩnh.


Bước vào cửa Lâm gia cũng giống như bước vào nhà Sở Minh, đem cặp ném lên sô pha, một con chó to màu đen chạy ra.

“Bất Lương, tao nhớ mày muốn chết.”

Một người một cẩu vui vẻ lăn lộn dưới đất, Lâm Tĩnh mặt đầy hắc tuyến. Con chó này cô vốn là kêu ba mẹ mua để phòng ngừa kẻ nào đó đến quấy nhiễu. Nhưng mà, thế sự khó liệu, chưa đầy một tuần, Sở Minh dùng mấy cục xương mua chuộc, hoàn toàn lấy trọn tín nhiệm của nó, thân với cậu ta còn hơn với mình. Cuối cùng cô đành nghiến răng nghiến lợi đặt tên cho nó là ‘Bất Lương’.

“Ah, Minh nhi tới rồi.” Đang suy nghĩ, Lâm mẹ đon đả tiêu sái đi tới. 

“Lâm mẹ, con nhớ người muốn chết!” Nói xong, Sở Minh vứt Bất Lương qua một bên, lao vào lòng Lâm mẹ ôm ấp, dùng sức dụi đầu vào ngực.

“Đứa trẻ này…” Lâm mẹ đẹp lão cười đến nở hoa.


Lâm Tĩnh nhìn mẹ mình vui vẻ cười, khuôn mặt liền bất đắc dĩ. Nếu nói cho bà ấy biết, Sở Minh lúc nãy nhìn thấy chó cũng làm giống y chang khi thấy bà, dùng cái miệng vừa hôn con chó hôn bà, không biết mẹ mình còn giống lúc này ôm Sở Minh nữa không.

“Minh nhi, buối tối ở lại nhà Lâm mẹ ăn cơm đi.”

Sở Minh nhìn Lâm mẹ, đôi mắt sáng ngời, ngọt ngào trả lời”

“Vâng!"

“Không được!” Lâm Tĩnh vội vàng ngăn cản, nếu tiểu vô lại này ở lại ăn cơm nhà mình, nhất định cậu ta sẽ đòi ngủ lại qua đêm.

“Con nhỏ này, sao lại chẳng biết cái gì là tri ân báo đáp vậy hả? Sở Minh mỗi ngày cực khổ đưa con về nhà, sợ con sẽ bị té hay ai ăn hiếp. Bây giờ muốn mời nó ở lại ăn cơm, con còn ---“

“Lâm mẹ, người bỏ qua đi, làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, con xuống bếp phụ người nấu cơm.” Sở Minh vẻ mặt đắc ý ôm lấy Lâm mẹ đi xuống bếp, để lại một người tức giận muốn phát tiết đứng đó.
“Minh nhi ăn nhiều một chút nha.” Thật quá đáng, Lâm mẹ đem Lâm Tĩnh bỏ qua một bên, không ngừng gắp rau cho Sở Minh.

“Minh nhi, hiện tại có thích ai chưa?” Lâm mẹ ái muội nhìn Sở Minh, việc này không thể trách bà nhiều chuyện. Con gái của mình giống như cục đá, cưỡng bức dụ dỗ cỡ nào cũng không lộ ra một chút tin tức, làm Lâm mẹ đi tám chuyện ở nhà hàng xóm đối với chuyện con gái mình chằng biết chút gì. Hiện tại con mồi ngay trước mắt, cơ hội tốt như thế làm sao bỏ qua.

Sở Minh dùng sức cắn chân gà cầm bên tay trái, tay phải bưng cốc nước uống một hớp, vô cùng bận rộn trả lời Lâm mẹ.”

“Dạ có.”

Tinh thần bà tám của Lâm mẹ bị hai chữ đơn giản Sở Minh nói khơi lên.

“Oh? Nói mau, đối phương là người thế nào?

Sở Minh miệng nhai rau mơ hồ nói:

“Lớn lên rất ổn, học tập bình thường, có chút ngốc nghếch, hơi ốm…”
Lâm Tĩnh nghe xong liền bốc lên hừng hực lửa giận, học tập bình thường? Rõ ràng mình luôn đứng nhất, còn dám nói mình ốm? Nếu nói mình thiếu cân, tên Sở Minh kia chính là không cân.

Lâm mẹ bị Sở Minh nói làm cho hồ đồ, mê mang hỏi

“Vậy con còn thích nó?”

Sở Minh dứt khoát trả lời

“Dù sao cũng chẳng như thế cả đời, thông qua được thì cứ thông qua đi.”

“Ba!” Lâm Tĩnh rốt cục nhịn không được đem đũa đặt mạnh xuống bàn, đứng dậy về phòng. Biết rõ lên tiếng sẽ chẳng cãi nổi tên vô lại kia, cứ về phòng trước đi. Vẫn tưởng hành động lớn như vậy sẽ có ai đó vào an ủi, không ngờ lát sau bên ngoài liền truyền đến tiếng cười thoải mái của hai người. Lâm Tĩnh sờ sờ bụng mình, nhìn thấy bức ảnh Sở Minh bắt buộc mình chụp chung, hung hăng đánh phá.

Quả nhiên, đêm đó Sở Minh cùng Lâm mẹ đại hiến ân cần, thành công được giữ lại.
Lâm Tĩnh đem chính mình trùm kín mít nằm trên giường, mặt quay vào tường phân định rõ:

“Cậu ngủ bên ngoài, không được lộn xộn.”

Một lúc lâu không nghe thấy ai trả lời, Lâm Tĩnh buồn bực ngồi dậy tìm hiểu nguyên nhân, đột nhiên bị vật thể mềm mại trong chăn làm cho mém nhảy dựng, ngượng ngùng đỏ mặt.

“Cậu làm cái gì? Sao lại không mặc quần áo?”

“Lỏa ngủ có lợi cho sức khỏe, huống hồ trời đang nóng thế kia.”

“Vậy cậu tránh xa chút, đừng có ôm mình.”

“Nhưng không mặc quần áo rất lạnh.”

Lâm Tĩnh đành chịu thua, bất đắc dĩ để tiểu vô lại hồ nháo, tim kịch liệt đập nhanh. Không ngờ Sở Minh bề ngoài trung tính mà dáng người lại tốt như vậy, đùi ngọc thon dài trắng trẻo, hai ngực mượt mà, da thịt bóng loáng dị thường, dù chỉ vô tình nhìn thoáng cũng đủ mê hoặc chúng sinh. Lâm Tĩnh dùng sức lắc đầu, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ mình bị cậu ta lây bệnh rồi? Lại bị nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hấp dẫn? Trong lúc đang suy nghĩ, tiêu vô lại lên tiếng:
“Yên tâm đi, tớ sẽ không quấn lấy cậu. Ghét nhất là mấy người thích dính vào người khác!”

Vốn đang tâm sự nặng nề, Lâm Tĩnh nghe xong lời này có chút buồn cười khẽ nhếch môi. Cái tên này, cậu đang tự chán ghét chính mình sao?

Mặc dù mở miệng nói cứng, nhưng Sở Minh trong lòng đang giãy dụa, là cáo già, cậu biết mình mà dám ho he manh động, kết cục duy nhất chính là bị đá xuống giường. Âm thầm cảnh báo bản thân, mình là động vật cao cấp, làm gì cũng có chiến thuật, nhịn xuống lúc này để về sau còn có đậu hũ ăn. Mặc kệ thế nào, đêm đầu tiên của cậu ấy phải thuộc về mình. Cứ như thế cố nén du͙ƈ vọиɠ, túm chăn chậm rãi ngủ, mà Lâm Tĩnh cũng bình an vượt qua đêm này.

Nhìn chung cả đêm coi như an bình, chỉ là chẳng biết lòng hai người này có an bình giống đêm hay không thôi!
Hết chương 1

_______________________________________________________________________

Note: Wéll wèll, vì quá ham hố, một chương mới ra đời.

Bình Luận (0)
Comment