Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 14

Gian nan thi vào trường cao đẳng cuối cùng trôi qua, mười hai năm gian khổ học tập của học sinh rốt cục cũng tới ngày nghỉ, Sở Minh cũng không ngoại lệ, hai tháng này cô điên cuồng học tập. Điều duy nhất làm cô cảm thấy tiếc nuối là Can mụ từ nước ngoài trở về liền trực tiếp đem Tĩnh Tĩnh về nhà, xem bạn học Sở Minh là không khí. Đi qua nhà bạn nhiều lần làm cho cha mẹ ruột rất khó chịu, về tới nhà, Sở mẹ chỉ cười gượng nói:

"Ồ, nhóc về rồi, mau vào đi."

Ngày lành luôn đặc biệt qua nhanh, nháy mắt một cái liền nghênh đón tháng chín. Sở Minh tay trái kéo hành lý, tay phải lôi kéo Lâm Tĩnh đi vào đại học. Một chút chờ mong, một chút hy vọng, hy vọng người mình thích suốt ba năm có thể cho mình thoát ly khổ hải chân chính được yêu.

Đứng ở bảng phân ban, đại học tốt đẹp lần đầu tiên làm cho Sở Minh cảm thấy tuyệt vọng .


"Tĩnh Tĩnh, mình... Chúng ta cư nhiên không cùng ban!"

Lâm Tĩnh nhìn lướt qua bảng, đôi mắt đẹp cũng không kiềm được có chút ảm đạm, cúi đầu không nói.

"Tĩnh Tĩnh, không có mình ở bên, nhất định phải đứng vững trước lũ sói dữ tiến công nha."

"Sói chúa mình còn gặp qua, mấy con khác tính cái gì."

"..................."

Hai người đến hơi sớm, đưa Lâm Tĩnh đến ký túc xá, thu xếp mọi thứ xong xuôi xong, Sở Minh liền nhắm tới cây táo, lê dép híp mắt xuống lầu muốn tìm chút việc mới mẻ. Chậc chậc, đại học mỹ nữ thật đúng là nhiều, nếu không phải mình là danh hoa đã có chủ , hai tay ôm hai em cũng không tệ. Dần dần có nhiều người tới, vườn trường tràn ngập sinh khí. quanh quẩn đâu đó tiếng hoan hô cười đùa. Mọi người tụm năm tụm ba tán gẫu rất cao hứng, bị bầu không khí vui vẻ cuốn hút, Sở Minh hơi hơi giơ lên khóe miệng, lẩm nhẩm bài hát nào đó, bước chân cũng nhanh hơn.


"Oh?"

Trước mắt, cảnh tượng thật sâu hấp dẫn Sở Minh.

Trước cảnh rộn ràng nhốn nháo vườn trường , dưới tàng cây hòe, một cô gái thanh tú một mình đứng xoa đôi tay. Tóc ngắn nhuộm nâu, khuôn mặt không nhìn ra chút cảm xúc, ánh mắt sắc bén mê người . Áo màu lam nhạt, khoanh tay đứng một chỗ, biểu tình tản ra hương vị mê người. Khẽ ngẩng đầu, xem người xung quanh như không khí, nhìn lên trời ngẩn người.

Có đôi khi, hấp dẫn chính là một giây lướt qua như thế.

Sở Minh nhìn không rời mắt, táo trong miệng đều quên nuốt, không biết vì sao có cảm giác như đã từng quen biết, nghĩ nghĩ, chậm rãi tiêu sái tiến đến gần.

"Cậu cũng là tân sinh viên à."

Giống nhau chưa nghe gì, người kia lạnh lùng nâng đầu tiếp tục ngẩn người.

Việc này Sở Minh bị Lâm Tĩnh tôi luyện ba năm rồi nên đương nhiên không có tác dụng. Sở Minh đời nào dễ dàng buông tha như thế, cắn thêm miếng táo lại mở miệng


"Tớ là Sở Minh, cậu tên gì?"

"......"

"Tớ ở ban I, cậu ban mấy?"

"......"

"Tớ ở ký túc xá phòng 409, cậu ở phòng mấy?"

"......"

"Tớ cấp ba học ở Tứ Trung, cậu thì sao?"

"......"

Bị Sở Minh huyên náo có chút phiền, cô gái lạnh lùng rốt cục phục hồi tinh thần, lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Minh.

Sở Minh bị nhìn có chút ngượng ngùng , giơ trái táo cắn dở trong tay hỏi :

"Muốn ăn sao?"

Vẫn không trả lời Sở Minh, sau khi cao thấp đánh giá Sở Minh một phen, người kia khóe miệng xẹt qua một tia mỉm cười khó nhìn thấy.

"Hồng Nhị Thiếu."

Oa, thì ra là người này a, vừa rồi xem bảng ban liền cảm giác tên này thực ngầu, vẫn tưởng là nam sinh, không nghĩ tới cư nhiên là soái nữ, cười hỏi :

"Một người?"

"Không phải, cùng lão ba."

Nghe xong lời này, Sở Minh vòng vo đảo mắt cười nói :

"À, hèn chi nhìn cậu quen quá trời, hồi nãy vừa gặp ba cậu, dưới tàng cây còn cùng ông ấy nói chuyện nữa."
"Thật không?"

Nhị Thiếu hơi hơi giơ lên khóe miệng, hai vai cũng không tự giác run run. Sau này khi hai người thân thiết, Nhị Thiếu nói cho Sở Minh, kỳ thật cô tới một mình.

Vừa vặn lúc này Tĩnh Tĩnh đi tới, Sở Minh đem Nhị Thiếu giới thiệu cho nàng. Không biết vì cái gì, có chút khẩn trương, vì đồng ý với Tĩnh Tĩnh không để cho người khác biết quan hệ hai người, nhưng không biết có giấu được ánh mắt sắc bén của Nhị Thiếu không.

"Xin chào, Lâm Tĩnh."

"Nhị Thiếu."

Núi tuyết đụng núi băng chính là kết cục như vậy đó, Sở Minh có chút xấu hổ nhìn hai người chào hỏi, nhất thời có chút không biết nói gì. Nhị Thiếu đi rồi, Sở Minh lộ nguyên hình, cười hì hì tới gần Lâm Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, một ngày không gặp, có nhớ mình hay không ha?"

Lâm Tĩnh mặt ửng đỏ đẩy Sở Minh.

"Lão đại, Lâm Tĩnh!!!!"
Sở Minh vừa nghe này tiếng kêu này mặt liền chuyển sang tối sầm, này Tiểu Đản sao lại đáng ghét như vậy, không thấy mình đang tranh thủ sao?

"Hờ hờ, Lão đại, một ngày không gặp, nhớ mày quá trời luôn hà!"

Ách.... Sở Minh lau mờ hôi trên trán, có chút không biết nói gì.

"Trường học mình thiệt nhiều mỹ nữ a!" Tiểu Đản nhìn xung quanh, hưng phấn hai mắt mạo quang.

"Đúng chính xác, tao cũng nhìn thấy rất nhiều."

"Lão đại, mày không thể mê gái giống tao được!"

"Mày bớt nói nhảm đi, tao có Tĩnh Tĩnh rồi !"

"Cậu ấy chưa nói thích mày nha!"

"Ờ, nhưng cậu ấy cũng chưa nói không thích tao nha!"

"......"

Lâm Tĩnh vốn là đứng ở một bên nghe hai người cãi lộn, nhưng khi tự nhiên đề tài chuyển sang trên người mình, cô không thể không mở miệng.

"Tốt lắm, đừng nói nữa, đi ăn cơm thôi."

Nhìn Sở Minh tưởng như rất tùy tiện, nhưng khi nói chuyện với Lâm Tĩnh luôn rất nghe lời. Vì muốn ngừng chiến hỏa trước mặt, tay liền lôi kéo Sở Minh đang chống nạnh đi ra ngoài.
Ăn xong cơm, ba người tìm chỗ ngồi xuống, Tiểu Đản nhìn lướt qua hộp sữa Sở Minh cầm trong tay, thở dài:

"Lão đại, nói thật, dù sao cũng đợi không được kết quả, đây là đại học a, đối xử tốt với chính mình, tìm người khác đi."

Sở Minh trừng ánh mắt nhìn Tiểu Đản, khó hiểu mở miệng:

"Mày hôm nay làm sao vậy? Sao lại nói thế?"

"Sữa mày uống hai năm không chán sao? Hồi chưa biết Lâm Tĩnh. không biết ai nói uống sữa vào là muốn ói." Nhìn mặt Sở Minh dần dần chuyển âm, Tiểu Đản dừng một chút, vẫn là tiếp tục nói.

"Đừng đứng ở một cây rồi tuyệt vọng thắt cổ."

"Cho dù treo cổ tao cũng biến thành oan hồn quấn quít lấy nàng!"

"......"

Lâm Tĩnh buông chiếc đũa, nhìn Sở Minh mắt đỏ hoe, trong lòng không tự giác một trận đau. Ba năm đau khổ chờ đợi không phải nàng không có cảm giác, chỉ là sợ hãi đối mặt với tình cảm này. Đối với Sở Minh, chính mình khó nói, cảm giác mơ hồ. Sâu trong lòng chưa từng thấy nàng phiền phức, nhưng lâu dần có thói quen cự tuyệt, biết rõ sẽ làm nàng bị thương lại thương, nhưng là cuối cùng không an tâm chấp nhận.
"Đồ chó con!!!"

Căn tin rộng lớn quanh quẩn một tiếng nữ sinh bén nhọn rống lên.

Sở Minh định ngẩng đầu tìm hiểu xem việc gì thì một khuôn mặt hiện ra trước mắt, dọa Sở Minh lui ra phía sau hai bước, lập tức ngồi người Tiểu Đản.

Sở Minh vẻ mặt kinh ngạc, như thế nào ở trường học gặp được người này? Gia Miêu? Năm trước khi đốt pháo hai người kết thù Sở Minh còn nhớ rõ, đang lúc không biết thế nào cho phải, Gia Miêu lại lên tiếng:

"Chậc chậc, cả năm trời không gặp thật đúng là đẹp trai lên không ít, không còn giống bánh nhân đậu nữa."

Sĩ khả sát bất khả nhục, Sở Minh đứng lên, nghiến răng nghiến lợi căm tức, vừa định xuất khẩu phản kích, quen thuộc thanh âm truyền tới.

"Đồng Đồng, lại khi dễ người khác?"

Là Nhị Thiếu? Hai người kia biết nhau? Hồng Nhị Thiếu thong thả hiên ngang đi tới, thấy Sở Minh thì cười cười.
"Là cậu à."

Sở Minh miệng rộng kinh ngạc hỏi:

"Đây là mẹ cậu?"

"Tôi là vợ của cậu ấy!!!!"

Nhị Thiếu sủng nịch nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu. Tiểu Đản, Sở Minh, Lâm Tĩnh như bị đông lạnh.

Từ từ, Sở Minh khôi phục sắc mặt ngơ ngác hỏi:

"Gia Miêu, cô hình như nói thiếu một chữ phải không, phải là mẹ vợ chứ..."

"Cậu..."

Nhìn hai người xăn tay áo chuẩn bị động thủ, Nhị Thiếu cùng Tiểu Đản mau chóng tiến lên giữ chặt hai người. Cuối cùng từ bữa cơm ba người cơm trưa biến thành liên hoan năm người .

Hàn huyên trong chốc lát, Sở Minh biết Gia Miêu vốn tên là Tử Đồng, kỳ thật tính khí không tệ, chính là có chút nóng nảy. Sở Minh tò mò, xem tính cách Nhị Thiếu làm sao lại tìm cô gái như vậy làm người yêu? Quay đầu nhìn phía Nhị Thiếu, thấy nàng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh. Nửa ngày, Nhị Thiếu thản nhiên mở miệng:
"Sở Minh, đây là bạn gái của cậu?"

"Ừm..."

Không mở miệng thì thôi, mỗi lần lên tiếng liền chẹn họng người khác. Bạn gái? Cầu còn không được đâu, không thể thừa nhận lại không muốn phủ nhận, Sở Minh chỉ có thể giả vờ câm điếc, cúi đầu không nói.

Nhị Thiếu thấy nàng như vậy chỉ cười cười, ôm Tử Đồng nói:

"Đồng Đồng, bên cạnh cậu có nhiều mỹ nữ như vậy, giới thiệu cho Sở Minh vài em được không?"

Tử Đồng quét mắt Sở Minh cùng Lâm Tĩnh, trừng mắt nhìn, chế nhạo nói:

"Sao cậu lại nói thế, con chó nhỏ tuấn tú như vậy sao lại không có ai vậy yêu? Con chó nhỏ, có muốn tìm chủ nhân không, trên tay chị mày trữ hàng rất nhiều a, khí chất, lãnh diễm, tuyệt mỹ,... thích loại nào cứ nói xem?"

Sở Minh chôn mặt trong bát cơm giả vờ không nghe.

Tử Đồng cũng không nổi giận, đảo mắt qua Lâm Tĩnh bên cạnh:
"Đêm nay cùng Nhị Thiếu và chị mày đi bar đi, chị đây cho cưng may mối tơ hồng."

Sở Minh vùi đầu càng sâu.

Nhìn Sở Minh bộ dạng uất ức, thấy đùa không vui muốn chuyển qua Lâm Tĩnh, người đang im lặng nãy giờ.

"Tĩnh Tĩnh, cậu nói con chó nhỏ thích thể loại nào?"

"Không biết."

Không hề có chút cảm xúc, hai từ theo miệng phun ra, Lâm Tĩnh biểu tình cũng dần dần chuyển sang âm lạnh, tay nắm chiếc đũa chặt đến tay trắng bóc.

Nửa ngày, Tử Đồng cuối cùng tán gẫu mệt mỏi, lôi kéo Nhị Thiếu cười tủm tỉm cáo biệt, lúc gần đi ngàn dò vạn dặn Sở Minh nhất định phải đi.

Bữa cơm trưa vui vẻ bị hai người kia phá làm không khí trầm hẳn xuống, Sở Minh nhìn sắc mặt Lâm Tĩnh không tốt lắm cẩn thận mở miệng:

"Tĩnh Tĩnh, bọn học chỉ nói đùa thôi, mình làm sao sẽ đi nơi không tốt đó?"
Tiểu Đản lại hưng phấn hai mắt mạo quang:

"Đi thôi, đi thôi, lão đại, cả ba người chúng ta cùng đi!"

"Tiểu Đản!"

"Làm sao vậy? Lão đại, Lâm Tĩnh người ta căn bản không thích mày, mày còn băn khoăn cái gì nữa mà không đi?"

Sở Minh hít sâu một hơi, không quan tâm hắn, quay đầu về phía Lâm Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh?"

"Cậu đi đi, Tiểu Đản nói rất đúng, cậu đúng là nên tìm ai đó bên cạnh."

"Mình không thèm!" Sở Minh hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, nữ nhân trời đánh này, không thể làm mình vui vẻ một lần sao?

Món cơm này vị giống như sáp, sau khi kết thúc, Sở Minh hai tay chắp sau lưng, không có mục đích rời khỏi.

Nhìn Sở Minh lại bị thương, Tiểu Đản có chút đau lòng. Trước khi biết Lâm Tĩnh, Lão đại vô ưu vô lo, đâu giống như hiện tại, cảm xúc hoàn toàn bị Lâm Tĩnh chi phối, chút hi vọng cũng bị nàng dập tắt. Chẳng lẽ Lâm Tĩnh không đáp ứng nàng, nàng liền cả đời không yêu ai? Nghĩ tới đó, chân chạy nhanh hơn đuổi theo Lâm Tĩnh
"Tĩnh Tĩnh, vì hạnh phúc Lão đại, đêm nay cậu đi đi."

Lâm Tĩnh không đáp lại, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Đản chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói:

"Nếu cậu có bạn trai, lúc đó lão đại làm sao bây giờ? Tuy nói không thích cậu ấy, cậu nhẫn tâm nhìn Lão đại thương tâm sao?"

"Nếu không thương, sao không buông tay, chỉ có cậu giúp đỡ, Lão đại mới có thể sớm buông tay nha!"

"......"

Tiểu Đản mỗi một câu đều giống như roi hung hăng quật vào tâm Lâm Tĩnh, nếu không thể cho Sở Minh kết quả, tội gì lại cùng nàng dây dưa? Chi bằng làm cho nàng yêu người khác. Nhưng là... chưa từng nghĩ tới, cái người bên cạnh mình ba năm sẽ yêu người khác, cái ôm quen thuộc sẽ vì người khác rộng mở, sự đeo bám si mê đã trở thành một bộ phận cơ thể, nếu nàng......

Giờ này khắc này, khuôn mặt vui cười của Sở Minh không ngừng hiện lên ở trong tâm trí, nguyên lai chính mình là quyến luyến như vậy. Nắm chặt tay, toàn lực chịu đựng nước mắt trào ra nơi khóe mắt, nhẹ giọng nói:
"Yên tâm, tôi sẽ đi."

Hết chương 14

Bình Luận (0)
Comment