Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 37

Ngay cả áo khoác đều không lấy, Lâm Tĩnh đẩy cửa ra, xoay người chạy ra ngoài.

Sở Minh một mình đi trên đường, những ngôi nhà bên đường sáng đèn tạo ra dãy sáng vàng dọc con phố, đột nhiên cảm thấy mũi có chút toan. Nhớ Tĩnh Tĩnh từng nói, nàng thích nhất cảnh này vì có hương vị gia đình. Mình cũng từng hứa, về sau hai người cùng một chỗ, khi về nhà cũng mở đèn như vậy, đặc biệt là mở đèn ngủ ở đầu giường để khi "yêu yêu" có thể nhìn thấy bộ dáng Lâm Tĩnh rêи ɾỉ động tình, làm người kia ửng đỏ nghiêm mặt hung hăng đá Sở Minh một cước. Nhưng giờ thì sao? Sợ là mình sẽ không bao giờ có thể cùng nàng có được cái gọi là "nhà" đi. Buổi chiều, khóc nước mắt nước mũi đều đi ra mới làm mẹ nuôi cảm động, mừng như điên đến trước cửa Vạn Lâm ngồi chờ, muốn là người đầu tiên đem đến cho nàng kinh hỉ. Nhưng...mình lại nhìn thấy gì?


Bữa ăn Tây tiêu chuẩn lãng mạn, đóa hoa tươi đỏ thắm, violon tao nhã, hai người cùng nhau ăn đến vui vẻ. Trầm Tung nói một câu, Lâm Tĩnh liền thẹn thùng cúi đầu, tất cả đều lạ lẫm với mình. Ha ha, đây là cái gọi là yêu đi. Nhưng mà, Tĩnh Tĩnh, sao cậu lại gạt mình? Nếu có người thích cậu có thể nói với mình mà, sao lại một chân đạp hai thuyền, cũng không phải, người ta Lâm Tĩnh cho tới giờ chưa nói yêu mình. Sở Minh, mày cũng đừng người si nói mộng. Nàng từng nói rồi, nàng chỉ xem mày là chị em tốt, chỉ là hơi thân thiết một chút thôi. Loại tiểu bạch kiểm không tiền không thế như mày, Lâm Tĩnh làm sao có thể đặt vào mắt. Dù biết là thế, trong lòng vẫn tràn ngập bi thống, tình cảm nhiều như làm sao nói bỏ là bỏ, hối hận cúi đầu đi tới, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày cao gót màu đỏ chặn đường, không vui quẹt môi, tầm mắt dần hướng về phía trước, nhìn người trước mặt với quần bò bó sát, phong thái soái khí như bạch mã hoàng tử, ngây ngẩn cả người.


"Hạ Tri???" (cho ai không nhớ - em gái yên tĩnh mà quyền lực trong văn phòng Sở Minh làm)

Hạ Tri thản nhiên cười, sờ sờ đầu Sở Minh, ôn nhu hỏi:

"Làm sao vậy? Trưa nay không thấy đi làm, bây giờ lại rầu rĩ như con cún bị chủ nhân vứt bỏ, ai khi dễ cô?"

Con người vào lúc yếu đuối nhất luôn cần ai đó an ủi, Hạ Tri thản nhiên cười yếu ớt, thanh âm ôn nhu nhẹ nhàng rót vào lòng Sở Minh, làm cho cô cảm thấy một tia ấm áp. Dù sao bây giờ cũng không muốn về nhà, lại càng không muốn gặp Lâm Tĩnh, máu vô lại Minh Minh trỗi dậy muốn ở ké nhà Hạ Tri, không chút nghĩ ngợi, đường đột mở miệng:

"Tôi muốn qua nhà cô --"

Sở Minh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giả vờ đáng thương.

Hạ Tri sủng nịch cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Đứng trước cửa nhà Hạ Tri, Sở Minh ngây ngẩn cả người, cư nhiên -- cư nhiên là biệt thự? Tại sao ở biệt thự lại đi làm công cho người khác? Nghi hoặc nhìn Hạ Tri.


Hạ Tri biết cô suy nghĩ cái gì, cười cười giải thích:

"Ba mẹ tôi làm kinh doanh ở nước ngoài, nhà này là của họ, tôi không muốn dựa vào cha mẹ dưỡng, cũng không muốn kế thừa sự nghiệp của họ, cho nên mới đi Vạn Lâm làm ."

"Ồ." Sở Minh hiểu gật gật đầu, ai, lại một cô bé đáng thương lưng đeo vận mệnh gia tộc.

Mở cửa vào nhà, Sở Minh cũng không thấy ngại, cởi giày liền tới sô pha nằm lỳ, híp mắt than thở:

"Hạ Tri, tôi muốn ăn cơm!"

"Được, lập tức đi làm." Hạ Tri nhìn Sở Minh bày ra tư thế xấu, bất đắc dĩ lắc đầu tiến phòng bếp .

Nằm ở thoải mái trên sô pha, ngửi hương thơm từng trận bay ra từ phòng bếp, thân thể căng thẳng tạm thời thả lỏng, nhìn đèn chùm lấp lánh trên trần nhà nhất thời có chút thất thần. Di động vẫn run chưa hề có dấu hiệu dừng lại, mấp máy môi lấy ra, 21 cuộc gọi nhở, tất cả đều là Tĩnh Tĩnh. Cầm điện thoại trong tay, lạnh lùng bóp chốc lát liền nghe máy.
"Sở Minh, là cậu sao? Cậu đang ở đâu?"

Lần đầu tiên nghe giọng Lâm Tĩnh bối rối như thế, có chút đau lòng, nhưng nhớ tới chuyện xảy ra chiều nay, lửa giận lại một lần nữa mãnh liệt bùng lên, không kiên nhẫn hỏi

"Liên quan gì đến cậu?"

Điện thoại bên kia trầm mặc, truyền đến tiếng bước chân vội vàng của Tĩnh Tĩnh.

"Sở Minh, cậu đừng cáu kỉnh được không, về nhà đi, mình giải thích cho cậu nghe, hôm nay buổi chiều mình cùng Trầm Tung --"

"Đủ rồi!" Sở Minh ác thanh ác khí đánh gãy, nghe đến cái tên Trầm Tung, Sở Minh lại muốn đánh người.

"Lâm Tĩnh, tôi cáu kỉnh? Sở Minh này có phải lại phá chuyện tốt của cô rồi không? Cô yên tâm, tôi sẽ không bám lấy cô nữa, cô muốn yêu đương với ai thì yêu!!!!"

Nói xong, dùng sức cúp điện thoại vứt một bên, dựa vào sô pha thở hổn hển.
"Làm sao vậy?" Hạ Tri bưng cơm ra, nhìn Sở Minh tức giận mặt đỏ bừng có chút kinh ngạc.

"Không có việc gì." Sở Minh miễn cưỡng cười cười.

"Lại đây ăn đi."

"Ừ."

Vốn là bụng đói kêu vang, Sở Minh nghe điện thoại của Lâm Tĩnh xong liền không có khẩu vị, lại cảm thấy như vậy rất uổng công Hạ Tri nấu, miễn cưỡng ăn mấy đũa liền buông đũa, nhìn Hạ Tri ăn. Hạ Tri không giống tiểu thư khuê các bình thường, người này mang đến loại cảm giác nhu hòa, tóc dài bay bay, thản nhiên mỉm cười, làm cho người ta bất giác đến gần. Nếu Lâm Tĩnh là băng sơn, như vậy Hạ Tri chính là ánh mặt trời.

Cơm nước xong, cùng Hạ Tri dọn dẹo chén dĩa, nhìn ra Sở Minh không có tâm trạng, đưa nàng mượn bộ áo ngủ rồi giục nàng nhanh chóng nghỉ ngơi. Sở Minh qua loa tắm xong, tóc còn ước tự nhiên chạy ra ngoài, Hạ Tri lắc đầu, đè lại Sở Minh, cầm máy sấy vì nàng hong khô.
Không giống Lâm Tĩnh tỏa ra hương ngọc quế, một cỗ mân côi thản nhiên tràn ngập chóp mũi. Vì Sở Minh ngồi dưới đất, Hạ Tri ngồi ở trên giường, cánh tay bận rộn sấy tóc Sở Minh tung bay, vô tình đụng trúng hai nơi mềm mại phía trước Hạ Tri, Sở Minh đỏ mặt. Hạ Tri như trước sủng nịch cười, giống như xem Sở Minh là đứa nhỏ mãi không lớn.

Tắt đèn ngủ, màn đêm buông xuống, Sở Minh có thể không kiêng nể gì không tiếng động rơi lệ, là khóc, cũng là không khóc. Tâm đau như cắt, nghĩ rằng chỉ cần yêu là có thể cùng nhau chung một chỗ, thì ra chỉ do chính mình nhất sương tình nguyện mà thôi. Không thông minh, gia thế lại bình thường, ai thèm để ý. Nhưng... Đó là Tĩnh Tĩnh, là người mình yêu 7 năm Lâm Tĩnh. Vì sao, vì sao mỗi khi mình khổ sở, thống khổ, cậu ấy đều không bên cạnh. Trước kia là Thái Nhan, sau là Đồng Đồng, hiện tại là Hạ Tri, Lâm Tĩnh, rốt cuộc cậu có yêu mình không? Nếu yêu, sao lại nhẫn tâm để mình một mình rơi lệ nhiều năm như vậy... Cậu cho rằng mình không biết đau? Nếu không thương, lại vì sao không chịu buông tay, chẳng lẽ thật sự là loại nữ nhân thích hư vinh có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu?..... Tĩnh Tĩnh.....
"Sở Minh – sao lại khóc..." Hạ Tri đụng đến mảng gối ướt, xoay người muốn mở đèn, bị Sở Minh túm lại.

"Không cần, đừng mở --"

Giọng Sở Minh run run làm Hạ Tri rất thương xót, vươn cánh tay, ôm lấy Sở Minh đang lệ rơi đầy mặt, nhẹ giọng an ủi. Rốt cuộc là người nào vô tình tới vậy, khiến nàng bị thương tới mức này.....

Ngày hôm sau, Sở Minh ăn sáng Hạ Tri làm, nhớ tới hôm qua nằm úp sấp trong lòng người ta ngủ cả đêm, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.

Xem người này bộ dạng không được tự nhiên, Hạ Tri cười cười:

"Lát nữa tôi lái xe, chúng ta cùng đi làm đi."

Nhắc tới đi làm, trong mắt Sở Minh hiện lên một tia đau, vốn đôi mắt sưng đỏ lại lóe lên lệ quang, không nói một lời gật đầu.

Hạ Tri thở dài, đưa ly sữa được hâm nóng qua, ai ngờ Sở Minh vừa thấy sữa, nước mắt xoát xoát chảy xuống.
Hạ Tri bị dọa hoảng, vội vàng lấy khăn giấy kế bên đưa cho Sở Minh

"Aiz, sao tự nhiên lại khóc."

Cứ như vậy một hồi lâu, Sở Minh ngừng khóc đỏ hồng mắt nhìn Hạ Tri

"Cám ơn cô, Hạ Tri."

"Không có việc gì, gọi tôi Hạ Hạ là được."

"Hạ Hạ." Sở Minh liệt miệng cười cười, biết rõ nụ cười này có rất nhiều bất đắc dĩ, biết rõ là gượng cười, Hạ Tri vẫn là đỏ mặt, vội vàng cúi đầu làm bộ ăn cơm, che dấu mình động tâm trong nháy mắt.

Ngồi trên xe Hạ Tri, Sở Minh mở điện thoại di động, vừa nhất động máy, thông bao cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn vang lên, không thèm quan tâm để nó kêu đến 10 phút mới ngừng.

Cầm lấy không xem toàn bộ xóa bỏ, không muốn lại mềm lòng, không muốn lại bị lừa, chỉ cần không thương, sẽ không bị thương. Đây là kết quả tốt nhất của mình và Lâm Tĩnh.
Hạ Tri nhìn kính thấy Sở Minh bất lực tựa vào kinh có chút đau lòng , nếu Sở Minh yêu mình, nhất định mình sẽ không làm nàng khổ sở.

Đậu xe xong, Hạ Tri cùng Sở Minh sóng vai đi ra bãi đỗ xe, chưa đến Vạn Lâm cửa đã bị một màn trước mắt sợ ngây người. Lâm tổng ổn trọng chú ý hình tượng lúc này lại quần áo không chỉnh tề, tràn đầy mệt mỏi canh giữ ở cửa, khuôn mặt trắng bệch vô sắc, quần thâm thật sâu, xem ra là cả đêm không ngủ. Ánh mắt vô thần bắt gặp Sở Minh nháy mắt sáng rọi, bối rối chạy tới, muốn giữ chặt tay Sở Minh lại bị cô lạnh lùng né tránh. Hình ảnh Lâm Tĩnh đau lòng cũng không tránh được ánh mắt Hạ Tri, biết hai người muốn nói chuyện riêng, Hạ Tri gật đầu muốn lui ra phía sau, lại bị Sở Minh giữ lại.

"Lâm tổng muốn nói gì thì nói luôn đi, Hạ Hạ, cô không cần đi."
Lâm Tĩnh ngẩng đầu không thể tin được nhìn Sở Minh, lệ trong mắt trong suốt muốn trào ra.

Hết chương 37

Bình Luận (0)
Comment