Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 5

Chương 5

“Các em học sinh thân mến, hiện tại mời các em lập tức tập trung trước phòng nhà vệ sinh, chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe định kỳ.” Giọng nói như chim bói cá từ loa truyền đến.

Nghe xong thông báo, mọi người đều buông hết tập sách đi tới nhà vệ sinh. Chỉ riêng bạn học Sở Minh trốn vào trong lòng Lâm Tĩnh, Tiểu Đản lôi kéo cỡ nào cũng không buông ra.

“Lão đại, một năm đều có một lần thế này! Chỉ là thử máu thôi a, thử coi mày có bị bệnh truyền nhiễm gì hay không.” Tiểu Đản bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt trắng bệch Sở Minh nói.

“Không cần! Tao không đi! Mày có bệnh thì tự đi đi!”

Bạn học Sở Minh của chúng ta từ nhỏ đã rất sợ đau, đi đường mà lỡ vấp té một chút là khóc la cả ngày trời. Hồi học cấp hai, đem Tiểu Đản đi gây sự, người ta mới khều nhẹ cậu một cái, cậu chu miệng khóc ỏm tỏi. Đáng tiếc chiêu này đối với Tiểu Đản đã sớm mất tác dụng. Sở Minh bụm mặt nhìn xuyên qua khe hở ngón tay thấy Tiểu Đản không có chút nào thương xót, cậu liền trở mặt cái rụp, chuyển sang đe dọa:


“Tiểu Đản, mày tin tao mét mẹ mày không?”

Tiểu Đản gật gật đầu, thong dong nói:

“Đi đi, ngon thì cứ đi, mẹ tao đang chơi mạt chược gần đây nè, quẹo phải ngỏ thứ hai thì tới.”

Không phải Tiểu Đản không có lòng nhân ái, có trách thì trách Sở Minh, rảnh rỗi không có việc gì làm thích đi mét người lớn, rõ ràng chính mình làm chuyện xấu lại đảo trắng thay đen, dùng nước mắt tranh thủ sự đồng tình của mọi người. Nhưng con sói trong truyện ‘Cô bé quàng khăn đỏ’ cho chúng ta biết a, lời nói dối không thể nói quá nhiều.

Sở Minh nhìn Tiểu Đản nửa ngày, mấy lời định nói ra liền ngậm lại trong họng, chẳng phản bác gì được. Tiểu Đản càng đắc ý, lần đầu tiên mình có thể làm Sở Minh nghẹn miệng, thiệt là vui vẻ muốn chết. Xoay người, lắc mông trêu chọc Sở Minh.


Bất ngờ là, sau khi bạn học Sở Minh tự suy ngẫm thật lâu lại trịnh trọng mở miệng:

“Tiểu Đản, lần này mày tha cho tao, tao liền lấy thân báo đáp gả cho mày!”

“Xì!!” Tiểu Đản nghe Sở Minh nói xong mặt liền đỏ bừng, run sợ nhìn cậu, trong lòng trăm ngàn lần kêu gọi thần tiên hạ phàm làm ơn vì dân nhanh chóng trừ hại con yêu tinh này… Mà ngẫm lại, Sở Minh nói ra lời này, Tiểu Đản cũng đủ hiểu cậu sợ đau tới mức nào.

Lâm Tĩnh nhìn Sở Minh gào khóc thảm thiết liền bất đắc dĩ, bày ra biểu tình khinh thường:

“Còn nói thích tôi? Cứ như vậy còn dám theo đuổi tôi nữa??”

Những lời này có tác dụng, Sở Minh lập tức nghe theo Lâm Tĩnh đứng lên, hít hết nước mũi vào, ánh mắt trừng lớn tỏ rõ quyết tâm nhìn Lâm Tĩnh. Cuối cùng bị Tiểu Đản xách áo kéo ra khỏi cửa đi tới chỗ lấy máu.


Sở Minh bước vào phòng đã ngửi thấy mùi máu gay mũi, lại nhìn thấy học sinh vẻ mặt nhăn nhó đau đớn, cậu mất đi bình tĩnh, run run kéo áo Tiểu Đản lặng lẽ nói:

“Đản Đản~ lát nữa đi lấy máu mày phải đứng cạnh tao à nha.”

Tiểu Đản nghe xong liền vui vẻ pha chút uất ức. Không ngờ tên lão đại trọng sắc khinh bạn này cư nhiên thời điểm yếu đuối nhất lại nhớ đến không phải Lâm Tĩnh, ha ha, có thể thấy được mình là người mị lực vô hạn cỡ nào a. Nghĩ thế liền vỗ ngực bộp bộp, coi như cho Sở Minh lời cam kết.

Đến lượt Tĩnh Tĩnh, Sở Minh không chớp mắt nhìn cô. Lâm Tĩnh cực kỳ trấn định, một khắc kim tiêm đâm xuống cũng chỉ hơi nhíu mi, dũng cảm thế kia làm đáy lòng Sở Minh run lên, xem ra sau này có chuyện gì Tĩnh Tĩnh phải bảo vệ mình nha… Đang suy nghĩ thì Lâm Tĩnh hoàn thành, đè miếng bông gòn trên tay rồi tiêu sái trở lại.
Sở Minh nuốt nước miếng, xăn xăn tay áo, kiên quyết đi tới chỗ giáo viên, cậu không thể để Lâm Tĩnh cười vào mặt được.

Vốn là hiên ngang lẫm liệt tiêu sái bước tới, nhưng vừa ngồi xuống nhìn kim chích trong cự ly gần, toàn thân lập tức khẩn trương căng thẳng.

Bác sĩ buồn cười nhìn Sở Minh:

“Bạn học này nha, thoải mái một chút, cơ thể cứng ngắc chích vào càng đau.”

Sở Minh giờ này sao còn nghe được bác sĩ nói gì, chụp được quần Tiểu Đản liền nắm chặt không buông.

Bác sĩ dùng ancol định sát trùng, ai ngờ miếng bông gòn vừa chạm tới tay Sở Minh, cậu liền điên cuồng gào thét.

“Đau muốn chết!!!”

Bác sĩ bị giật mình hoảng sợ, tay run run đâm kim chệch hướng.

“A má ơi!!!”

Đừng vội hiểu lầm, này là Tiểu Đản chứ không phải Sở Minh la, giờ phút này hắn đã hiểu tại sao Sở Minh không cho Lâm Tĩnh đứng bên cạnh an ủi, Sở Minh bấu vào chân hắn để chịu đựng bị chích, cảm giác giống như thớ thịt đùi trên người bị xé xuống, Tiểu Đản ngừng thở, đau đến mồ hôi lạnh toát ra khắp người.
Rốt cục kim được rút ra, Sở Minh co giãn cánh tay, thấy Lâm Tĩnh trừng mắt nhìn mình, vui vẻ nói:

“Tĩnh Tĩnh, kỳ thật nó không đau như mình tưởng nha.”

Lâm Tĩnh trắng mắt liếc cậu một cái, xoay người đi tới chỗ Tiểu Đản, vỗ lên Tiểu Đản chân run rẩy an ủi:

“Tiểu Đản, cậu vất vả rồi!”

==============oOo==============

Không hổ là bạn thâm giao, Tiểu Đản dù ngậm bồ hòn chịu thiệt cũng không quên khéo Sở Minh ra góc vắng chia sẻ quân tình.

“Lão đại, một lát nữa phân chia nam nữ để kiểm tra thể trạng, đo chiều cao đó.” Tiểu Đản phấn khích nói.

“Thì sao? Mày muốn đi chung với tao hả?” Sở Minh nheo mắt khinh thường nhìn Tiểu Đản.

Tiểu Đản nghiến răng nghiến lợi nhìn tên vô lại qua sông đoạn cầu, oán giận nói:

“Tao nghe đồn nói năm ngoái phải cởi hết đồ, mày tranh thủ một chút đi!”
Sở Minh thông minh nhanh trí như vậy làm sao lại không nghe ra hàm ý trong lời Tiểu Đản, khuôn mặt hồng quang tỏa sáng nhìn Lâm Tĩnh ngập tràn mơ mộng. Ha ha, cởi đồ nghĩa là được nhìn Tĩnh Tĩnh khỏa thân đó nha! Oa, tháo xuống ánh mắt dâʍ đãиɠ, mở miệng hít một hơi thật lớn làm đồng học bên cạnh sợ hãi dùng sức lau mồ hôi.

Vào trong phòng, Sở Minh như muốn nở hoa. Xem ra Tiểu Đản nói đúng, phòng này kín đáo, có màn đen che chắn bên ngoài nhìn vào, hơn nữa giáo viên vừa vào là lập tức đóng cửa lại.

“Các em học sinh, bây giờ chúng ta kiểm tra thể trạng và đo chiều cao, mời các em cởi…”

Sở Minh vừa nghe đến từ ‘cởi’ liền tay chân phối hợp, nhanh chóng cởi hết quần áo. Mình cởi càng nhanh sẽ nhanh thấy ngọc thể Tĩnh Tĩnh không phải sao? Nghĩ tới điều này, đầu óc bỗng dâng trào nhiệt huyết, không ổn rồi, đừng nói chảy máu mũi nha, lấy tay sở thử, quả nhiên! Ngẩng đầu muốn đi kêu Tĩnh Tĩnh đưa khăn tay, ai ngờ vừa ngóc đầu lên, bạn học Sở Minh liền đông cứng thành hóa thạch.
Bạn bè xung quanh cùng giáo viên đều đồng loạt mở to mắt nhìn chằm chằm Sở Minh. Cô giáo không hiểu, mình chỉ bảo thoát áo ngoài thôi, tự nhiên vị bạn học này lại nhanh chóng vui vẻ lột sạch quần áo trần như nhộng, mình ngăn cản cách mấy cũng chẳng lọt lỗ tai lời nào, càng đáng sợ hơn là, cô nàng cư nhiên vì tự lõa thể mà kích động trào máu mũi!

Một lúc lâu sau Sở Minh mới kịp phản ứng.

Cậu lập tức lấy tay che lại bộ phận nhạy cảm, nhìn xung quanh mọi người đều dán mắt lên thân thể mình mà tức giận nghiến răng, đồ nữ nhân háo sắc a! Dám nhìn người ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đến mê mẩn!

Dĩ nhiên, con người mà tự kỉ đến trình độ nhất định sẽ mất hết xấu hổ. Giống như Sở Minh của chúng ta đây. Cậu quay đầu nhìn Lâm Tĩnh, cô sắc mặt ửng đỏ không thèm nhìn cậu, chuyên tâm nhìn chằm chằm ra ngoài của sổ ngắm cảnh.
Cuối cùng Sở Minh lấy lại liêm sỉ, lật đật nhặt quần áo, từng lớp từng lớp mặt vào. Vốn chỉ có 20 phút khám, bởi vì Sở Minh nổi hứng biểu diễn thoát y mà thời gian tăng gấp đôi.

Sở Minh trề môi cúi đầu đi theo Lâm Tĩnh ra ngoài, lát sau Tiểu Đản xa xa vui vẻ chạy tới, tới nơi liền ôm Sở Minh phấn khích hô to:

“Lão đại, mày thật trâu bò! Tao nghe nói nha, mày bây giờ là huyền thoại khối mình đó!”

Sở Minh cắn răng nhìn Tiểu Đản, mắt ngập tràn sát ý, tức giận bùng nổ, đá thật mạnh vào mông Tiểu Đản.

“Mày đùa giỡn tao?”

Tiểu Đản xoa mông vô tội nhìn cậu, bất động thanh sắc trốn sau lưng Lâm Tĩnh mới dám mở miệng:

“Tao quên, năm trước kiểm tra sức khỏe vào mùa hè, năm nay đang là mùa đông…”

Không đợi Sở Minh nghe hết câu, vài nữ sinh bên cạnh chỉ vào Sở Minh thấp giọng bàn tán:
“Nhìn kìa, là cậu ta! Lạnh như vậy lại cởi hết quần áo đến chảy máu mũi!”

“Ách….” Lúc này Sở Minh chỉ muốn đập đầu vào đậu hủ tự tử cho rồi.

Tiểu Đản một bên nhìn giấy kết quả khám sức khỏe, bất khả tư nghị kỳ quái:

“Lão đại, mày năm trước cao một mét năm chín, sao năm nay còn có mét năm sáu hà? Chẳng lẽ làm chuyện xấu nhiều quá nên bị lùn xuống?”

Sở Minh hét một tiếng chói tai, Tiểu Đản trong hành lang chật chội bỏ chạy, vừa chạy vừa la làng:

“Mày thục nữ một chút! Tĩnh Tĩnh nhà mày đang nhìn kìa!”

“Oa… Lâm Tĩnh cứu mạng!!”

“Tiểu Đản, mày đứng lại! Tao phải đá nát tiểu kê kê của mày!!!”

Lâm Tĩnh đứng tại chỗ nhìn Sở Minh tức giận chạy như điên không rời mắt, khóe miệng bất giác nở nụ cười ôn nhu.

Hết chương 5

Bình Luận (0)
Comment