Đồ Vô Sỉ, Lại Là Cậu!

Chương 7

Chương 7

Khoảnh khắc giao thừa, Sở gia mở đèn sáng trưng.

“A nha, lão mẹ, người cho con qua nhà Tĩnh Tĩnh đi.”

“Tiểu Minh Tử đồ ranh con! Uổng công ta và ba nuôi con, đầu năm đầu tháng muốn bỏ hai người bọn ta ở một mình đi đâu, không được đi!” Sở mẹ vẻ mặt đau lòng răng dạy đứa nhóc bất trị, thời gian ở nhà không bao nhiêu, đa số thời gian đều chạy qua nhà Lâm Tĩnh, khổ cái thân già này a!

Sở Minh nhăn nhó khổ sở, quyết không từ bỏ ý định.

“Lâm ba hằng năm đều công tác nước ngoài, để lại trong nhà Lâm mẹ cùng Tĩnh Tĩnh, gần đây còn có thêm con chó sống nương tựa lẫn nhau. Mẹ, người nhẫn tâm sao? Đảng giáo dục chúng ta phải xây dựng xã hội tốt đẹp, vì người dân mà phục vụ, giúp đỡ gia đình nào gặp khó khăn. Bây giờ đâu cần mẹ máu chảy đầu rơi gì, chỉ đơn giản một cái gật đầu lại khó khăn như vậy? Đất nước vì bồi dưỡng mẹ mà hao phí biết bao nhiêu nhân lực, tài sản. Không cần mẹ học anh hùng hi sinh lấp lỗ châu mai, chỉ cần người dâng lên con gái của mình, sao mẹ lại có thể keo kiệt? Nếu mọi người Trung Quốc đều giống như mẹ, vậy quốc gia chúng ta còn mặt mũi đâu mà nhìn ai? Thế giới làm sao hòa bình? Còn nữa…..”


“Được rồi, được rồi…” Sở ba nghe Sở Minh nói mà bật cười, con gái mình thật tài giỏi, vì muốn ra khỏi nhà cư nhiên đem chuyện từ trong nước nói ra tới nước ngoài, so với mình năm đó hình như còn cường đại hơn một chút a.

Sở mẹ nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Minh, lửa giận công tâm, Tiểu Minh Tử đồ nhãi con, vì muốn qua nhà người khác liền đem bà trở thành tội nhân dân tộc, Lâm gia tốt đến như vậy? Ta muốn thử gặp xem cho biết. Nghĩ vậy trên miệng bà liền nhếch lên một nụ cười quỷ dị, dùng mị nhãn liếc Sở ba.

“Được được. Khó được khi con gái có tâm, lần này ông bà già này cũng đi theo nha, chứ xây dựng xã hội một người làm sao nổi, ta đi thay quần áo rồi đi cùng con.”

Sở Minh nghe xong kinh hãi, cuống quít đáp:

“Đừng nha mẹ ơi, một mình con hi sinh phục vụ là được, đi ba người mắc công tốn cơm nhà người ta chứ làm gì!”


Cũng là đêm giao thừa, Lâm gia lại lạnh lẽo cô quạnh. Bữa tối phong phú chỉ có hai người thưởng thức, ăn cách nào cũng chẳng ngon được. Lâm mẹ gắp chân gà bỏ vào chén mà cảm thán.

“Haizz, ba con ra nước ngoài xây dựng sự nghiệp một năm chẳng về được mấy lần, may mà có Minh nhi thường xuyên ra vào nơi này mới không cảm thấy quá cô đơn. Không biết hiện tại cô nhóc ấy đang làm cái gì?”

Nghe xong câu này, Lâm Tĩnh không nói gì chỉ cuối đầu xuống trầm tư.

“Lâm mẹ, con tới rồi đây! Bất Lương, tao tới rồi nè! Tĩnh Tĩnh, honey qua thăm cậu đây!”

Lâm mẹ nhìn chân gà cười khổ:

“Xem ra ta rất nhớ Minh nhi, còn nghe thấy giọng nó.”

Lâm Tĩnh buông đũa nhanh chóng đứng dậy, vội vàng ra hậu viện mở cửa, cửa vừa mở ra, Lâm Tĩnh xém chút bật ngửa.

Ngoài cửa cả ba người đều mặt áo lông trắng, khăn quàng cổ và mũ màu đen, trên mặt đều lộ vẻ ngốc ngốc tươi cười. Đứng dàn hàng ngang, nhìn sơ qua còn tưởng ba con gấu mèo.


“Ai u, Minh Minh, con đến rồi à!” Trong lúc Lâm Tĩnh đứng ngây người, một bóng đen bay ra ôm Sở Minh cắn.

“Ách…” Lâm Tĩnh xấu hổ giữ chặt lão mẹ, thấp giọng nói

“Mẹ, kiềm nén một chút, còn có người.”

Lâm mẹ bị những lời này khôi phục lý trí, lúc này mới phát hiện bên cạnh Sở Minh còn có hai người há miệng ngạc nhiên chỉ đành há miệng cười trừ.

”Ah, Sở ba Sở mẹ phải không? Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào nhà, bên ngoài rất lạnh.”

Từ đầu đến cuối, cả ba con người đơ đơ không biết sao lại vào tới nhà, rồi mơ mơ màng màng ngồi vào bàn ăn, chính thức được mời ăn ké nhà người khác.

Nhìn thấy chân gà, Sở Minh lập tức hồi phục tinh thần, mắt lấp lánh vừa ăn vừa nịnh nọt:

“Lâm mẹ thật thông minh nha, con chưa giới thiệu đã đoán được hai người kia là ba mẹ con. Hèn chi hai ông bà vừa nghe nói con muốn đi qua nhà Lâm mẹ đã vội vàng đòi đi cùng, chắc là muốn bái phỏng uy danh người a.”
Lời mở chuyện đơn giản lại đem Lâm mẹ cười đến nở hoa, mà nhờ vậy, cả ba người nhanh chóng thân quen, vừa ăn vừa trò chuyện giống như thân thuộc từ rất lâu rồi vậy.

Thừa dịp người lớn đang tán gẫu, Lâm Tĩnh giữ chặt Sở Minh thấp giọng hỏi:

“Cậu đến đây làm gì?”

“Đến gặp cậu nha.”

“Còn Sở ba Sở mẹ?”

“Ra mắt mẹ cậu!”

“Cậu điên rồi sao?”

“…”

Nói một hồi lâu, Sở Minh không quan tâm tới Lâm Tĩnh nữa, trực tiếp cầm lấy chung rượu đứng dậy.

“Lâm mẹ, đã từ rất lâu, con luôn xem người như mẹ ruột của mình. Hôm nay con cả gan yêu cầu, mong người nhận con làm con.”

Sở Minh đột nhiên tuyên bố làm mọi người lắp bắp kinh hãi. Một lúc sau mọi người mới hoàn hồn, Lâm mẹ mặt cười tươi rói, dùng sức gật đầu, vui vẻ ôm chầm Sở Minh, hôn đến mặt nàng dính đầy nước miếng.
Nửa ngày ôm ấp, Sở Minh trong lòng Lâm mẹ sắp hít thở không thông, cô nàng đẩy Lâm mẹ ra, mở miệng ngọt ngào: “Mẹ!”

Ba vị trưởng bối đều thực vui vẻ, chỉ có Lâm Tĩnh đứng một bên đen mặt. Sở mẹ nhận ra Lâm Tĩnh không vui liền hào phóng nói:

“Tĩnh Tĩnh đừng sợ bị thất sủng, từ nay về sau con cũng làm con gái nuôi của ta đi, mau gọi một tiếng mẹ!”

Sở Minh nghe xong mừng đến nước mắt xém rơi xuống, không hổ là mẹ yêu của ta nha! Dù thật hưng phấn nhưng không quên bỏ đá xuống giếng, làm bộ như buồn bã lắm:

“Ai nha, mẹ đừng có tự mình đa tình, Lâm Tĩnh người ta có bà mẹ vĩ đại như kia rồi, làm sao tới lượt người?”

“Sao có thể??” Không đợi Lâm Tĩnh mở miệng, Lâm mẹ đã sốt ruột thúc giục: “Tĩnh Tĩnh, mau gọi mẹ!”

Lúc này Lâm Tĩnh thật muốn bóp chết Sở Minh. Nếu không đáp ứng, mình sẽ gánh tội danh ‘bất nghĩa’. Đã đâm lao phải theo lao, Lâm Tĩnh đành đỏ mặt cúi đầu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Mẹ.”

Vung tay làm dấu thắng lợi, Sở mẹ cao hứng hoa tay múa chân vui sướng kéo Lâm Tĩnh ôm vào lòng.

“Cuối cùng ta cũng có đứa con gái chân chính.”

Sở Minh nghe liền nhăn mặt.

“Mẹ, người nói vậy là sao?”

Sở mẹ trắng mắt liếc Sở Minh một cái, đem toàn bộ tội trạng từ nhỏ đến lớn Sở Minh vô lại gây ra kể hết, làm Lâm Tĩnh và Lâm mẹ cười chảy nước mắt.

Sở Minh mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng hết chịu nổi vỗ đùi đứng lên.

“Mẹ, người đây là năm mươi bước cười một trăm bước**. Tĩnh Tĩnh, trăm nghìn lần đừng nghe bà nói bậy. Chính bà ấy mới vô lại a, nhớ năm đó ba mình viết thư tình cho bà, nùng tình mật ý không biết làm sao để bà vui vẻ, rốt cuộc cuối thư thêm một câu ‘Anh muốn anh và em không có gì phải giấu nhau’. Cậu biết bà đọc xong phản ứng sao không?”
“Phản ứng thế nào?” Khó có khi Lâm Tĩnh hứng thú phối hợp.

“Bà cư nhiên lật đật cầm thư tình tới trước mặt ba mình khóc mặt mũi tèm lem, chất vấn có phải ba mình có người đàn bà khác mà không nói với bà. Cậu nói xem…. Ui da, mẹ, buông tay ra, không liên quan đến con a, tất cả đều do ba nói cho con biết…..” Nói đến một nửa, lỗ tai của Sở Minh bị Sở mẹ nhéo đến đỏ hoe. Sau khi được buông ra, Sở Minh quay sang căm tức nhìn ba mình. Cả phòng cuối cùng trở nên dở khóc dở cười.

(**: tương đương với câu ‘kẻ tám lạng người nửa cân’ bên VN mình)

Buổi tối, ba người lớn cùng Sở Minh vui vẻ chơi mạt chược, Lâm Tĩnh bị cưỡng chế đứng một bên bưng trà đổ nước, Sở Minh chơi bài thuần thục, thắng ba người kia liên tiếp mấy trận. Mãi cho đến rạng sáng, ba người cầu xin Sở Minh buông tha, Sở Minh vẻ mặt hào hứng gọi Lâm Tĩnh tới phụ đếm tiền. Lâm Tĩnh cúi đầu nhìn Sở Minh đếm tiền mà hai mắt đục ngầu, lấy hết can đảm mở miệng.
“Sở Minh, cảm ơn cậu, hôm nay tôi rất vui vẻ.”

Sở Minh không hề ngẩng đầu lên.

“Ây da, cậu là vợ của mình mà. Chuyện nên làm thôi.”

Vốn là không khí tốt đẹp, vậy mà vì câu nói này của Sở Minh mà tan biến. Lâm Tĩnh liếc trắng Sở Minh, xoay người muốn đi chỗ khác. Ai ngờ vừa mới bước được một bước, thắt lưng bị giữ lại, Sở Minh vui cười ôm vào lòng. Lâm Tĩnh mặt đỏ cuống quít, lại nhìn đến đôi mắt sáng ngời của ai kia, nhất thời khẩn trương hô hấp đều hỗn loạn.

Nhìn mỹ nhân trong lòng đáng yêu đỏ mặt, Sở Minh nuốt nước miếng si mê. Mặc kệ Lâm Tĩnh trong lòng mình đang giãy dụa cỡ nào, chậm rãi đưa mặt tới gần….

“Minh nhi, đêm nay đừng về nhà, chúng ta tiếp tục chơi!”

Ách… Hai người giật mình tách nhau ra trúng mạnh vào bàn. Lâm mẹ đi tới thấy hai người mặt mũi đỏ bừng không khỏi mở miệng cười nhạo.
“Không phải chỉ là đếm tiền thôi sao? Làm gì mà hưng phấn đến mặt mũi đỏ như mông khỉ, thật chẳng có tiền đồ!”

Hết chương 7

Bình Luận (0)
Comment