Đồ Xấu Xa, Anh Là Của Tôi

Chương 33


Ngày hôm sau Hạo vẫn cư xử như bình thừơng, giống như là ngày hôm qua không có xảy ra chuyện gì vậy. Băng cũng thông minh mà bỏ qua chủ đề này. Cả 2 yên tĩnh ăn sáng. Thỉnh thoảng hắn còn gắp thức ăn vào chén Băng.. Cô cũng không khách sáo mà ăn ngon lành.
Giờ ra chơi như thừơng lệ, thầy Tú nhờ Băng bưng chồng sách lên thư viện phụ thầy. Nhưng khi sắp xếp xong sách vở thì thầy cũng không có bỏ đi như bình thừơng. Thầy nhìn Băng, muốn nói rồi lại thôi.
- Có chuyện gì sao? Thầy_ Thấy hành động bất thừơng của thầy Tú, Băng nhứơn mi hỏi.
- A... Không có gì... Chỉ là... Thầy muốn hỏi thăm tình hình của dì em 1 chút_ Thầy Tú không dám nhìn thẳng nặt Băng, hơi ấp úng nói. Rõ ràng là có chuyện đang che dấu.
- Hửm... Thầy có quen dì của em_ Băng hơi ngạc nhiên. Giọng điệu vì thế mà cao hơn 1 chút. Nhưng nét mặt cũng không có gì thay đổi.
- À, cũng coi như là có quen biết_ Thầy Tú qua loa đáp lời, không định nói ra sự thật.

- Ừm, ... Hiện tại... Dì ấy không đựơc ổn cho lắm_ Băng vuốt cằm, nhàn nhạt đáp. Mắt nhìn thầy Tú chằm chằm, cô muốn tìm ra biểu hiện khác thừơng trên khuôn mặt thầy.
- Hả? Đã xảy ra chuyện gì sao? Cô ấy làm sao?_ Băng vừa dứt lời thầy Tú liền xoắn xuýt 1 trận, mày đậm nhíu lại, lo lắng hỏi.
Tất cả những biểu hiện này đều đựơc Băng thu vào trong mắt. Cô liền cảm thấy kì lạ. Kể từ khi cô đến ở chung với dì thì chưa từng nghe dì ấy nhắc đến thầy Tú lần nào. Nhưng sao cô lại có cảm giác quan hệ giữa dì Hoa và thầy không tầm thừơng tí nào.
- Không cẩn thận đụng xe, 2 chân gần như bị liệt_ Bình thản nhìn gương mặt điển trai của thầy Tú, Băng nói.
- Cái gì? Sao có thể? ... Sao lại không cẩn thận vậy chứ? Này,... em đang nói đùa có phải không? Phải không?_ Dù biết rằng Băng không giống loại ngừơi hay bông đùa nhưng hắn thực sự hi vọng đây không phải là sự thật.
Nhìn đôi mắt đen chớp chớp cùng khuôn mặt đầy hi vọng của thầy mặt Băng không có tí cảm xúc gì. Trong lòng lại thầm phán "Khuôn mặt này không có dễ thương bằng Hạo a".
(Phải rồi, phải rồi, Hạo của chị là nhất... =.=)
- Nhìn em có giống như đang giỡn sao?_ Băng lạnh lùng cắt ngang hi vọng nhỏ nhoi của Thầy.
Vừa nghe xong lời này, mặt thầy Tú chuyển sang trắng bệch, cắn cắn môi, hỏi.
- Cô ấy... Không sao chứ?_ Tuy câu hỏi hơi mơ hồ Nhưng cô biết thầy là đang hỏi tới cảm giác của dì Hoa như thế nào.
- Nếu muốn biết thì tới thăm đi_ Băng không tim không phổi, lạnh lùng thốt ra lời này.
- A haha... Về chuyện đó... A, quên mất, giờ thầy có việc rồi, đi trứơc đây..._ Nói xong liền quay lưng đi thẳng. Bộ dạng giống như đang chạy trốn vậy.

Băng nâng mi, thần sắc phức tạp. Không biết đang nghĩ gì trong đầu. Lát sau, cô cũng ra khỏi thư viện hứơng về phía căn tin mà đi.
- Băng, ở đây nè_ Vừa bứơc vào căn tin thì nghe đựơc 2 giọng nói đồng thanh. 1 giọng nam trầm thấp và 1 giọng nữ trong trẻo.
Ngân há mồm kinh ngạc nhìn Hạo. Không phải là cô nghe lầm đó chứ! Tên Hạo ác ma này thế mà lại có quen biết với Băng hả? Còn bày ra bộ dạng vui vẻ đến vậy.
Thấy có ngừơi đồng thời lên tiếng giống hệt mình Hạo cũng chỉ liếc 1 cái rồi lại tiếp tục kêu gọi ngừơi nào đó ngồi chung bàn với mình. Tuệ ngồi kế Hạo nét mặt vốn đang vui cừơi cũng trở nên cứng ngắt, mím môi không lên tiếng.
Băng ngừng bứơc, thoáng nhìn qua bàn của Hạo rồi từ tốn quay ngừơi bứơc về phía bàn của Ngân. Thấy Băng không đi đến bàn mình lại ngồi vào bàn của ai kia, mắt Hạo thoáng qua 1 tia lạnh lẽo bức ngừơi.
Thanh Ngân bỗng nhiên cảm thấy chột dạ. Lại nhìn thấy vẻ mặt sa sầm đi như muốn ăn thịt ngừơi của Hạo liền âm thầm chảy mồ hôi hột.
Gia đình Cô cũng thuộc loại khá giả, trứơc kia cũng từng có qua lại với gia đình Hạo. Lúc nhỏ, mỗi lần đến gần hắn liền bị hắn trừng mắt rồi đá bay ra ngoài. Tới giờ đã tạo thành bóng ma tâm lý trong cô rồi. Cho nên tới giờ vẫn cảm thấy sợ hắn, vừa thấy hắn liền đi đừơng vòng.
Băng vừa ngồi xuống ghế Ngân liền thấp giọng, sợ sệt hỏi.
- Cậu có quen biết với cái tên ác ma khủng bố kia hả?_ Bộ dáng lén lén lút lút che miệng, sợ ngừơi khác nghe thấy đựơc.
- Có chút chút_ Bình thản cầm cái bánh Ngân mua để sẵn trên bàn mà gặm rồi trả lời.
- Thật á? Nhưng 2 ngừơi đâu có học cùng lớp. Địa vị lại cách xa như vậy. Với lại, tên kia cũng đâu phải là kẻ dễ kết thân đâu chứ?_ Ngân đốp chát, đưa ra 1 đống nghi vấn trong lòng mình.
- Không có gì đâu. Không cần để ý làm gì!_ Ngừơi nào đó vẫn bình thản gặm bánh, điềm nhiên như không đáp.

Ngân tuy là tò mò đến ngứa ngáy cả ngừơi nhưng mà Băng đã quyết không nói thì dù cô có nói bao nhiêu thì kết quả vẫn vậy. Cô quá hiểu cái tính cách của con ngừơi này rồi. Thế là Ngân chỉ có thể bĩu môi, đổi sang 1 chủ đề khác.
- Tớ thu xếp đồ đạc cũng gần xong rồi, cậu nhớ đem hộ chiếu cùng đồ dùng cá nhân của dì theo đấy
- Ừ, Ngân này..._ Đột nhiên Băng trở nên nghiêm túc đến khác thừơng.
- Hửm?_ Ngân khó hiểu nhìn Băng. Cô ấy làm sao vậy?
- Tôi... Tin cậu. Hãy làm cho thật tốt vào_ Phải, cô đặt hết niềm tin vào cô gái này.
- Yên tâm đi. Lần này đích thân tớ đi, tớ sẽ luôn giám sát, chiếu cố dì của cậu mà. Tớ tin vào khả năng của chú tớ, ông ấy sẽ không để cho chúng ta thất vọng_ Ngân rất hùng hồn phán. Chú Ngân là 1 bác sĩ tài hoa hơn ngừơi, là 1 ngừơi rất có uy tín và đựơc những ngừơi trong nghề tôn trọng. Cô tin ông ấy.
Băng khẽ gật đầu rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn bánh. Từ đầu đến cuối đều không có để ý đến ánh mắt ai oán như tức phụ của bạn học Thiên Hạo.
Ngày mai Ngân sẽ cùng dì Hoa đi sang Mĩ 1 chuyến. Bệnh viện đa khoa AG nổi tiếng ở bên đó có quan hệ không nhỏ với nhà của Ngân. Hơn nữa, chú của cô ấy cũng làm việc ở đây nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn 1 chút.
Băng âm thầm thở dài. Hình như ngày sinh nhật của cô sắp đến rồi nhỉ.!?? Cái ngày mà cô ghét nhất cũng chính là ngày mà cô sinh ra này. Cái đêm máu tanh đó cũng xảy ra vào ngày sinh nhật của cô.


Bình Luận (0)
Comment