Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 108

Diệp Vinh Thu bình tâm lại: “Tôi không sao.”

Tiểu Triệu lo lắng nhìn anh. Cậu không hiểu y học, nhưng cậu biết Diệp Vinh Thu vừa bị rút nhiều máu như vậy, không thể nào “không sao được”, người Diệp Vinh Thu gầy yếu đến đứng còn không vững như vậy, cả người có bao nhiêu máu cơ chứ! Cùng nhau đi thế này, tuy Diệp Vinh Thu luôn giả bộ không sao cả, nhưng cậu nhìn ra được bước chân Diệp Vinh Thu không có lực, thần thái cũng có vẻ mệt mỏi, chỉ sợ đang cố gắng gượng mà thôi.

Tiểu Triệu thấp giọng nói: “Chính ủy, hay là ta về trước đi, em không giết giặc đâu, anh về nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt.”

Diệp Vinh Thu nói: “Tôi không sao, chúng ta vào xem đi, nói không chừng vào đó có thể phát hiện ra cái gì.”

Tiểu Triệu không còn cách nào, đành phải theo Diệp Vinh Thu vào chợ.

Đây là khu chợ lớn nhất ở Vũ Xương, từ ngoài nhìn vào có vẻ như chỉ buôn bán bình thường, nhưng thực chất lại tiến hành giao dịch ngầm, họ ước định ám hiệu với nhau, người hiểu rõ nơi này mới có thể mua được những vật dụng vốn không mua được trong thành.

Diệp Vinh Thu vẫn như trước lặng lẽ theo sau Chu Thư Quyên, Chu Thư Quyên cũng rất cảnh giác, không ngừng nhìn quanh bốn phía, Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu cúi đầu giả bộ làm khách, không bị Chu Thư Quyên phát hiện ra.

Chu Thư Quyên đi tới trước một sạp hàng, người cô che mất hành động của cô, Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu không thấy rõ được, chỉ thấy hình như cô kín đáo đưa cho chủ sạp một thứ gì đó, chủ sạp liền giao cho cô đồ.

Chu Thư Quyên lấy được đồ rồi, rời sạp, xoay người đi.

Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu cúi thấp đầu xuống, cũng may mà Chu Thư Quyên không chú ý tới bọn họ, nhanh chóng ra khỏi chợ.

Vẻ mặt Tiểu Triệu mờ mịt: “Chị Diệp Như Nam đi rồi?”

Diệp Vinh Thu nhíu mày trầm tư trong thoáng chốc, nhỏ giọng căn dặn Tiểu Triệu: “Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi làm chút chuyện.”

Tiểu Triệu sửng sốt, có chút bất an: “Anh đi một mình?”

Diệp Vinh Thu nói: “Tôi đi tới sạp kia hỏi một chút, sẽ quay lại ngay.”

Lần này Tiểu Triệu ra ngoài, phần vì cậu lo Diệp Vinh Thu một mình hành động, phần vì không muốn bị bỏ rơi. Nhưng Diệp Vinh Thu nói sẽ không rời tầm nhìn của cậu, cậu đành phải nghe theo Diệp Vinh Thu.

Diệp Vinh Thu giả vờ chọn hàng, từ từ tiếp cận quầy hàng Chu Thư Quyên vừa qua. Chủ sạp là một người đàn ông trung niên, tướng mạo phổ thông, trước đây Diệp Vinh Thu chưa từng gặp qua. Anh đi tới trước sạp, trong sạp bán đồ sứ, anh tiện tay chọn đồ, giả bộ bình tĩnh hỏi: “Có hoàng thạch không?” (Tên hán của Sulfonamide là ‘Hoàng Át’)

Chủ sạp sửng sốt, cau mày quan sát anh.

Hoàng thạch là từ lóng trong nghề. bởi hoàng át có màu vàng, làm từ lưu huỳnh – một loại đá màu vàng nên họ dùng từ này để chỉ hoàng át.

Diệp Vinh Thu không xác định được rốt cuộc người này chỉ là thương nhân bình thường hay còn là đảng viên, kinh nghiệm của anh chưa đủ để phán đoán, chỉ có thể giả bộ là khách mua hàng tiếp cận chủ sạp này, trước khi tới sạp này anh đã hỏi qua hai sạp hàng, nhưng đều thu về câu trả lời phủ định.

Chủ sạp cảnh giác quan sát Diệp Vinh Thu, sau đó giơ bàn tay lên.

Diệp Vinh Thu nói: “Năm?”

Chủ sạp gật đầu.

Diệp Vinh Thu hỏi: “Có nhiều hàng không?”

Chủ sạp không mặn không nhạt đáp: “Giá thị trường rồi, đủ cho cậu dùng ba ngày.”

Đủ dùng ba ngày thật ra cũng chỉ có mấy viên mà thôi, năm trăm đồng, quả đúng là giá trên trời. Nhưng chợ đêm còn có thứ này để bán thì đã là may mắn lắm rồi.

Nghe chủ sạp trả lời xong, Diệp Vinh Thu càng thêm hoang mang. Chỉ sợ ban nãy Chu Thư Quyên mua hoàng át thật. Nhìn nét mặt của chủ sạp, có vẻ chỉ là một thương nhân bình thường, Chu Thư Quyên tới mua ông ta bán, Diệp Vinh Thu không biết gì hỏi ông ta sẽ ra giá. Nếu như là đảng viên ngầm Chu Thư Quyên đã hẹn trước, giao dịch xong sẽ không trả lời khách khác. Nhưng nếu quả thật Chu Thư Quyên tới chợ đêm mua thuốc, vậy cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Mấy ngày nay anh ở Vũ Xương, đến cơm còn chẳng đủ no, chẳng lẽ Chu Thư Quyên tình nguyện không ăn cơm để lén dành dụm khoản tiền này?

Diệp Vinh Thu rơi vào trầm tư, chủ sạp nói: “Có mua hay không, quyết nhanh lên. Tôi cũng không còn nhiều hàng, ở đây trừ nhà tôi ra thì những nhà khác không có đâu.”

Diệp Vinh Thu lúng túng nhìn chủ sạp cười cười: “Thôi bỏ đi, tôi không đủ tiền.” Nói rồi liền bỏ đi. Chủ sạp cũng không vì thế mà giảm giá, không có chút ý tứ giữ lại nào.

Diệp Vinh Thu trở về bên người Tiểu Triệu.

Tiểu Triệu nhẹ giọng hỏi anh: “Chính ủy, anh vừa nói gì với người kia vậy?”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi, đi tìm Diệp Như Nam.”

Tiểu Triệu thấy Diệp Vinh Thu không chịu nói với mình, buồn bực bĩu môi, theo Diệp Vinh Thu đi ra.

Trong lòng Diệp Vinh Thu loạn cả lên. Anh thật sự không ngờ sự tình sẽ phát triển thành ra như vậy, hôm qua lúc Chu Thư Quyên nói ra hai chữ ‘hoàng át’, anh liền gạt bỏ khả năng tới chợ đêm, bởi vì anh cho rằng cô không đủ khả năng mua hoàng át. Anh cho rằng để cứu Khưu Tiến Bộ, Chu Thư Quyên sẽ phát huy bản lĩnh “Độc Thoại” một chút. Tối qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng anh vẫn thầm mong Hắc Cẩu là người của đảng cộng sản, chí ít như vậy họ còn có thể đứng cùng chiến tuyến. Dù cho thân phận của Hắc Cẩu có không phải là cái người đứng đầu Độc Thoại đi chăng nữa, chỉ cần là thủ hạ của Độc Thoại, là thành viên đảng cộng sản thôi cũng được, như vậy là hay nhất. Anh dẫn Tiểu Triệu ra ngoài, muốn thấy rõ con người thật của hắn, nhưng tính toán của anh đều sai lầm. Có lẽ anh đã đánh giá thấp Chu Thư Quyên. Mặc kệ dùng cách gì, mặc kệ tiền từ đâu tới, nhưng Chu Thư Quyên lấy được hoàng át, như vậy đã đủ chứng tỏ bản lĩnh cô lớn cỡ nào.

Diệp Vinh Thu dẫn theo Tiểu Triệu buồn bã ra khỏi chợ. Anh cũng chưa hoàn toàn hết hy vọng, vẫn muốn tiếp tục theo dõi Chu Thư Quyên, tiếc là họ vừa hoãn lại một lúc, Chu Thư Quyên đã đi được kha khá rồi. Nếu đẩy nhanh bước chân thì cũng không phải là không theo được, và có lẽ bởi do thất vọng và chán nản mà Diệp Vinh Thu càng cảm thấy váng đầu hoa mắt ù tai, đi mau một chút mà hai chân như nhũn ra. Anh cũng không phải người mạnh mẽ gì, chỉ là một chàng thư sinh nho nhã yếu đuối, lại vừa cho đi nhiều máu như vậy, thân thể sắp chịu tới cực hạn. Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, nhưng giờ không còn cách nào khác.

Diệp Vinh Thu không thể làm gì hơn là nói: “Chúng ta trở về đi, tôi hơi mệt.”

Tiểu Triệu gật đầu liên tục: “Về thôi, về cho anh nghỉ ngơi thật tốt.” Sắc mặt của Diệp Vinh Thu khiến cậu hơi hoảng sợ.

Hai người lại ra đường lớn một lần nữa, đi không bao lâu thì rẽ vào ngõ nhỏ. Lúc đi Diệp Vinh Thu đã nhớ kỹ đường, kêu Tiểu Triệu trở về theo đường cũ. Lúc đi Chu Thư Quyên đều chọn ngõ nhỏ, để tránh quân Nhật tuần tra.

Đi được một lúc, Diệp Vinh Thu đột nhiên dừng bước.

Tiểu Triệu không hiểu cũng dừng theo: “Chính ủy, sao vậy?”

Diệp Vinh Thu ôm ngực, mặt trắng bệch: “Nghỉ ngơi một chút, tôi hơi khó chịu.” Anh đã đánh giá cao thể trạng mình, thật ra Chu Thư Quyên có dặn anh phải nghỉ ngơi ba ngày, với số máu anh cho đi, nếu có điều kiện cho phép thì tốt nhất là phải nghỉ ngơi điều dưỡng mấy tháng, nhưng đáng tiếc, điều kiện hiện tại không cho phép, chỉ sợ có cơ hội họ sẽ lập tức phải rời Vũ Xương. Nhưng Diệp Vinh Thu không tài nào an tâm nằm một chỗ, anh đã không nghỉ ngơi, lại còn đi ra nắng lâu như vậy, lúc này bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt tim đập nhanh, mồ hôi đổ ra từng đợt, hơn nữa họ đã mất dấu Chu Thư Quyên, hôm nay không có cơ hội tìm kiếm tung tích Hắc Cẩu, điều này khiến Diệp Vinh Thu thất vọng, ý chí chống đỡ cũng giảm xuống, lúc này bao nhiêu cái không khỏe đều bộc phát, khiến anh gần như không thể cất bước nổi.

Thấy Diệp Vinh Thu như vậy, Tiểu Triệu cũng bắt đầu hoảng hốt. Cậu không ngờ sự tình lại nghiêm trọng tới mức này. Chu Thư Quyên bảo cậu chiếu cố Diệp Vinh Thu cẩn thận, cũng nói cho cậu biết thể trạng Diệp Vinh Thu xấu thế nào, chỉ là Tiểu Triệu vẫn tin tưởng Diệp Vinh Thu vô điều kiện, Diệp Vinh Thu nói không sao, cậu liền cho rằng Diệp Vinh Thu thực sự không sao. Tuy rằng Diệp Vinh Thu rất gầy yếu, nhưng trong lòng cậu anh là một nam tử hán không gì là không thể làm được.

Tiểu Triệu đỡ Diệp Vinh Thu ngồi xuống tường, người Diệp Vinh Thu lạnh như băng, không có chút ôn độ nào. Cậu bắt đầu hoảng hốt, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, sợ Diệp Vinh Thu cứ như vậy mà chết đi. Cậu run giọng nói: “Chính ủy, anh vẫn khỏe chứ? Hay là để em cõng anh về đi.”

Diệp Vinh Thu lắc đầu: “Cậu cõng tôi đi sẽ khiến người khác chú ý, tôi nghỉ ngơi một lúc là được rồi.”

Tiểu Triệu không còn cách nào, chỉ đành phải đợi Diệp Vinh Thu nghỉ ngơi.

Đầu Diệp Vinh Thu quay cuồng, anh tựa đầu vào vai Tiểu Triệu, mắt nửa nhắm nửa mở.

Tiểu Triệu sợ Diệp Vinh Thu ngủ rồi sẽ không dậy được nữa nên không ngừng nói chuyện với Diệp Vinh Thu, nhưng Diệp Vinh Thu không đáp lại cậu, cậu càng cảm thấy sốt ruột, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.

“Chính ủy, anh Diệp, để em cõng anh đi, em cõng anh ra khỏi thành, ta không ở Vũ Xương nữa, ta quay về nhà xưởng, tìm đoàn trưởng, nhất định đoàn trưởng sẽ có biện pháp cứu anh.”

“Ra.. ra khỏi thành?” Diệp Vinh Thu yếu ớt hỏi.

“Em, em dẫn anh đi luôn! Đi giết sạch giặc Nhật!”

“………………..”

Tiểu Triệu vẫn tiếp tục lải nhải, Diệp Vinh Thu rất muốn ngủ một lúc, nhưng giọng nói bên tai làm đầu anh ong lên. Anh khẽ lắc đầu, nhưng Tiểu Triệu không cảm nhận được.

“Đừng nói gì, yên lặng một lúc, tôi sắp ổn rồi.” Diệp Vinh Thu nhẹ giọng thì thào.

Nhưng đột nhiên Tiểu Triệu lại nắm lấy cánh tay anh: “Em không nói mà.”

Diệp Vinh Thu nửa tỉnh nửa mê: “Vậy ai đang làm ồn?”

Thực ra, đúng là Tiểu Triệu đã im lặng được mấy giây rồi —— bởi cậu nghe thấy sâu trong ngõ có động tĩnh lạ.

“Chính ủy…” Tiểu Triệu nhẹ giọng nói bên tai Diệp Vinh Thu: “Trong ngõ có người.”

Diệp Vinh Thu phản ứng rất chậm: “Có.. người?”

Tiểu Triệu vểnh tai lên nghe ngóng một lúc: “Hình như có tiếng người đánh nhau.”

Tiểu Triệu đỡ Diệp Vinh Thu đứng dậy: “Chính ủy, không thể tiếp tục nghỉ ngơi nữa, hình như phía trước có tiếng bước chân, họ đang đi gần về phía chúng ta, chúng ta ra ngoài trước.”

Giờ các giác quan của Diệp Vinh Thu trở nên chậm chạp, cho nên anh không nghe thấy âm thanh, nhưng tai Tiểu Triệu rất tốt, cậu nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn. Đây không phải đường cái, xảy ra xung đột trong ngõ hẻm chỉ e không phải dân chúng bình thường. Nơi này có ba thế lực đối địch nhau, các đồng chí của họ, lính quốc quân, còn có cả giặc Nhật, kia không biết liệu có phải đồng đội của họ hay không, nhưng chắc chắn có địch của họ. Dựa vào thể trạng Diệp Vinh Thu bây giờ, nếu lộ trước mặt địch, chỉ e lành ít dữ nhiều. Tuy tính Tiểu Triệu xung động, nhưng chút đạo lý này vẫn hiểu, giờ cậu đặt an nguy của Diệp Vinh Thu lên hàng đầu, những cái khác đều không quan trọng.

Cậu khẽ lay người Diệp Vinh Thu, cố gắng để anh tỉnh lại một chút, nhưng Diệp Vinh Thu vẫn rất mơ màng. Tiểu Triệu sốt ruột muốn chết, không còn cách nào, cậu kéo tay Diệp Vinh Thu lên cắn mạnh một cái.

“Đau….” Diệp Vinh Thu cảm nhận được sự đau đớn, cuối cùng thần trí cũng thanh tỉnh lại.

Tiểu Triệu vội vã dẫn Diệp Vinh Thu rẽ vào một con hẻm nhỏ khác. Lúc này tiếng bước chân của đối phương đã rất gần, ngay cả Diệp Vinh Thu cũng nghe được.

Tiểu Triệu còn muốn chạy, Diệp Vinh Thu lại kéo cậu lại. Tiểu Triệu cứ nghĩ là do cơ thể anh không khỏe, không nói lời nào định cõng anh lên, Diệp Vinh Thu lại ra dấu dừng lại, nhẹ giọng nói: “Đừng chạy, chúng có thể nghe thấy tiếng bước chân của chúng ta.”

Tiểu Triệu sửng sốt.

Diệp Vinh Thu nói đúng, họ có thể nghe được tiếng bước chân của đối phương thì đối phương cũng có khả năng nghe thấy họ. Lúc này muốn chạy trốn, nếu Diệp Vinh Thu còn khỏe thì còn có thể thử, nhưng giờ thân thể Diệp Vinh Thu suy yếu như vậy, cậu lại không thể vừa dìu anh vừa chạy được, vạn nhất đối phương cảnh giác đuổi theo thì nguy. Cách tốt nhất là tìm một chỗ trốn trước, tránh qua kiếp nạn này rồi tính sau.

Tiểu Triệu nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có mấy bao tải chứa đầy đất cát, vội vã đỡ Diệp Vinh Thu ngồi xổm xuống.

Họ yên tĩnh lại, động tĩnh của đối phương càng trở nên rõ ràng hơn, đã có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện.

“Cái tên Hán gian không biết xấu hổ, tao nguyền rủa mày, có chết cũng không được chết tử tế!” Họ nghe thấy tiếng mắng chửi tức giận của một người đàn ông.

“A!!” Kế đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, có ai đó bị đánh.

Tuy rằng họ không hiểu rõ cục diện thế nào, nhưng dựa vào câu nói kia có thể phán đoán, chỉ sợ người vừa chửi tên Hán gian kia bị bắt, mà mấy tên Hán gian kia có nhiều người hơn.

Tiểu Triệu nhẹ giọng nói bên tai Diệp Vinh Thu: “Nghe tiếng bước chân, chắc có khoảng năm sáu người.”

Diệp Vinh Thu gật đầu, lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo, để cho mình tỉnh hơn, anh cố sức lấy móng tay bấm vào lòng bàn tay mình.

“Nếu tao không thể sống tốt, không được chết tử tế cũng chẳng sao.” Sau đó họ nghe thấy tiếng một người đàn ông khác mang theo vẻ cười cợt.

Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu đều cả kinh. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng giọng nói này, dù có đang ngủ Diệp Vinh Thu cũng không thể nhận lầm! Đó chính là giọng nói của Hắc Cẩu.

Mà ngày đó ở trong ngõ nhỏ Tiểu Triệu cũng từng nghe thấy Hắc Cẩu nói chuyện cùng lão Quách đầu. Cậu mơ hồ nhớ ra giọng nói này, nhưng không dám xác định, nhìn Diệp Vinh Thu muốn chứng thực, biểu tình khiếp sợ của Diệp Vinh Thu đã xác minh rằng cậu đoán đúng.

“Mày! Nhất định mày sẽ bị báo ứng!” Giọng người kia có phần hoảng loạn.

“Vậy mau báo ứng nhanh một chút đi, tao không chờ lâu được đâu!” Hắc Cẩu cất tiếng lần nữa. Trái ngược với vẻ hoảng loạn của người kia, hắn vẫn bình tĩnh dị thường.

Sau đó vài tiếng đánh đập vang lên, nghe như dùng nắm đấm đánh tới.

“Nhẹ một chút, đừng đánh chết nó, đội trưởng của mấy cậu hẳn là muốn bắt sống đi.” Lại là tiếng của Hắc Cẩu. Xem ra người mới vừa động thủ không phải hắn.

“Yamadera tiên sinh, nhờ anh nên bọn tôi mới bắt được thằng này. Không cần nhiều lời với nó, giờ chúng tôi mang nó đi luôn đây.” Người cất tiếng lần này nói tiếng Trung không được quá lưu loát, xem ra là một người Nhật. Đội trưởng mà Hắc Cẩu vừa nhắc đến, chỉ sợ là đội trưởng của quân Nhật.

“Thằng khốn nạn! Quân súc sinh…” Người Trung Quốc bị đánh kia phát âm không còn rõ ràng nữa, chỉ sợ mới bị đánh gãy răng, nhưng anh ta vẫn không buông tha, không ngừng phản kích bằng những tiếng chửi.

Tiểu Triệu trợn tròn mắt, tay chạm vào khẩu súng lục dắt bên hông. Nếu như vừa rồi còn không thể xác định, thì bây giờ nghe tên giặc Nhật kia nói, quả nhiên là họ gặp phải Yamadera Kou! Nghe tiếng bước chân ban nãy, có vẻ không nhiều người lắm, nhưng cũng chừng năm sáu người. Về phần người bị đánh kia, bất kể là người của đảng cộng sản hay của đảng quốc dân thì trong lòng Tiểu Triệu họ đều là đồng bào mình! Cậu không nhịn được muốn xông lên chiếm thế thượng phong, đánh cho Nhật không kịp đề phòng, thành công giết chết lũ người đó, sau đó cứu đồng bào của mình ra!

Diệp Vinh Thu nhìn thấu ý đồ của Tiểu Triệu, nắm chặt cánh tay cậu.

Tiểu Triệu dần mù quáng. Nếu không phải vì Yamadera Kou, nếu không phải vì lũ giặc Nhật và Hán gian đáng ghét thì Sừ Đầu và Tiểu Tam đã không chết, Khưu Tiến Bộ cũng không bị trọng thương, Diệp Vinh Thu cũng sẽ không suy yếu thành ra như vậy! Đều do cái đám cặn bã kia hại! Lúc này tuy Diệp Vinh Thu đã ngăn cản, nhưng cũng không thể đẹp được sự phẫn hận trong lòng cậu, cậu vùng vằng đứng lên.

“Ầm!” Bao cát trước mặt bọn họ vốn không kiên cố lắm, trong lúc Tiểu Triệu và Diệp Vinh Thu đấu sức không ngờ sẽ đụng phải bao cát kia, làm nó bị trượt xuống, rơi xuống đất gây ra tiếng động mạnh.

Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu đều ngây ra. Nhất thời tim họ như muốn vọt ra khỏi ***g ngực. Giờ họ chỉ biết khẩn cầu đám giặc kia không nghe được động tĩnh ở đây, trong lúc nguy cấp, anh nhào tới ôm lấy Tiểu Triệu, đè cậu nằm úp sấp xuống đất, tiếp tục lấy bao cát làm yểm hộ.

“Ai ở đâu vậy?” Một tên giặc Nhật mở miệng quát lớn.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần đi về phía bọn họ, lúc này Tiểu Triệu đã mất thế thượng phong, không thể đánh lén được. Cậu đành phải ôm Diệp Vinh Thu trở mình, bảo hộ Diệp Vinh Thu dưới thân mình, sau đó ngồi xổm phía sau bao cát, định lấy bao cát làm cộng sự che chắn, tính sống mái một trận cùng giặc. Đã đến nước này rồi, không còn cách nào khác!

“Mấy người trông hai tên đặc vụ này đi!” Hắc Cẩu nói: “Tôi đi xem!”

Tiếng bước chân hỗn loạn ngưng lại, chỉ còn một tiếng bước chân đi về phía bên đây.

Tiểu Triệu khẩn trương nuốt nước bọt, nắm chặt súng trong tay mình. Người tới là Yamadera Kou, vậy cũng tốt, hôm nay cho dù có phải chết ở đây thì cậu cũng muốn giết cái tên Hán gian không biết tốt xấu kia.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, nháy mắt đã tới đầu hẻm nơi họ ẩn thân. Tiểu Triệu xuyên qua khe hở giữa các bao cát nhìn ra ngoài, định ngay lúc Yamadera Kou ló đầu ra sẽ bắn một phát súng giết hắn. Nhưng không ngờ tên Yamadera vô cùng ranh mãnh, hắn không tự bại lộ mà núp sau tường nhìn thoáng qua bên trong, Tiểu Triệu không bắt kịp động tác của hắn, chỉ đành phải cúi đầu lui về.

Kế đó, Diệp Vinh Thu và Tiểu Triệu nghe thấy tiếng ma sát kì lạ và âm thanh lẩm nhẩm, không biết là phát ra từ đâu.

Lại qua vài giây, vang lên tiếng bước chân bình ổn đi về phía kia.

“Không thấy ai cả, có hai bao cát bị rơi xuống đất.” Hắc Cẩu nói.

“Không có ai? Anh nhìn rõ chứ?” Giặc hỏi.

“Không có, tôi kiểm tra rồi. Không yên tâm thì tự tới mà xem.” Hắc Cẩu nói.

“Haha.” Tên giặc kia cười nói: “Yamadera tiên sinh đã nói không có thì chắc chắn là không có, ai không biết anh là lợi hại nhất chứ, ngay cả con chuột cũng không qua được ánh mắt anh, anh đã giúp chúng tôi bắt được rất nhiều phần tử tạo phản đáng ghê tởm.” Hắn ta tâng bốc Hắc Cẩu, biểu thị sự tín nhiệm của mình, bù cho câu hỏi xấu hổ lúc ban nãy.

Sau đó tiếng bước chân mất trật tự lại vang lên, chỉ là đi về phía bên kia con ngõ, càng ngày tiếng bước chân càng nhỏ, đến cuối cùng, họ không nghe thấy bất cứ tiếng động nào nữa.
Bình Luận (0)
Comment