Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp!

Chương 89

Chính ủy như phát điên mà chạy về phía người khuân đồ kia, Tiểu Triệu càng thêm hoảng hốt, sợ chính ủy xảy ra chuyện gì, cũng vội vã rảo bước đuổi theo.

Người vác đồ thuê kia nghe thấy sau lưng có ai gọi mình, mờ mịt quay đầu lại, còn chưa hiểu mô tê gì đã bị Tiểu Triệu đẩy ngã nhào xuống đất. Người vác đồ kia sợ hãi, còn tưởng bị cướp bóc nên liều mạng giằng co, miệng reo ầm cả lên: “Làm cái gì thế? Tôi có làm gì đâu?”

Lúc người vác đồ thuê kia quay đầu lại, chính ủy sững sờ một chút, cánh tay giơ lên lại buông xuống, gương mặt không giấu nổi thất vọng.

Tiểu Triệu đè chặt người vác đồ thuê kia: “Chính.. Anh Diệp, bắt tên này lại sao?”

Chính ủy khoát khoát tay, ý bảo Tiểu Triệu lui ra, anh đi lên đỡ người vác đồ thuê không may mắn kia dậy, dịu giọng nói: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Cái người vác đồ thuê kia ngẩn ra, tuy rằng chính ủy và Tiểu Triệu không mặc quân phục, nhưng xem chừng là người làm lính. Mấy người làm lính này, là quân cộng thì tốt, quốc quân cũng coi như được, nhưng nếu đụng phải Nhật ngụy thì dù có đúng có đạo lý cũng không nói lại được. Anh ta không dám tính toán với chính ủy và Tiểu Triệu, đứng lên vội vã bỏ chạy, vừa chạy vừa ngoái đầu lại, chỉ sợ họ đuổi theo.

Tiểu Triệu chẳng hiểu mô tê gì: “Nhận lầm á? Em còn tưởng tên ấy là đặc vụ.”

Chính ủy buồn cười nói: “Cậu táy máy thật đấy, đã dặn không được loi choi bao nhiêu lần rồi, dù có là đặc vụ thật đi chăng nữa, hai chúng ta cứ như thế tới bắt, cậu không sợ người ta có súng sao?”

Tiểu Triệu ngượng ngùng cúi đầu. Bởi cái tật loi choi mà cậu bị chính ủy nhắc nhở không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng thay đổi gì sất, đến chính cậu cũng tự thấy xấu hổ.

Chính ủy nhắc Tiểu Triệu mấy câu thì không nói gì nữa, đưa mắt nhìn về hướng ban nãy. Cái người vác đồ thuê kia đã chạy rất xa rồi, lúc anh ta chạy, vết sẹo trên lưng hơi giãn xuống, anh ta chạy mỗi lúc một xa, thân ảnh mỗi lúc một nhỏ, thoạt nhìn thật giống Hắc Cẩu.

Đã hơn bốn năm rồi, không ngày nào là anh không nhớ về Hắc Cẩu, nhưng rốt cuộc hình dáng Hắc Cẩu ra sao? Hắn da đen hay da trắng, người hắn cao tới đâu, cánh tay lớn cỡ nào, anh cứ ngỡ rằng mình rất rõ, nhưng bốn năm qua nhận nhầm hơn mười người, anh dần dần thấy mất tự tin.

A Hắc, rốt cuộc cậu đang ở đâu, cậu mà còn biệt tích như vậy thì tôi sẽ quên cậu đấy.

Diệp chính ủy cùng Tiểu Triệu quay trở về căn cứ, mới vào sân đã có người tiến lên đón: “Anh Diệp, cuối cùng anh cũng đã về, nhóm lựu đạn bọn em mới chế tạo không hiểu sao lại không dùng được, bọn em không tìm ra nguyên nhân, vẫn đang đợi anh đấy, anh mau đến xem thế nào!”

Diệp chính ủy vội vàng theo họ vào trong công xưởng. Vừa vào tới cửa, Diệp chính ủy đã thấy đoàn trưởng Hoàng Mộ của mình và doanh trưởng của nhóm sư đoàn trinh sát mười bốn Tân Tứ quân Lã Liên Long ở bên trong, hai người anh một câu tôi một câu chẳng biết đang nói gì.

Diệp chính ủy đi tới: “Đoàn trưởng, Lã doanh trưởng.”

Vừa thấy Diệp chính ủy, Hoàng Mộ và Lã Liên Long mỗi người một tay vội vã kéo Diệp chính ủy về hai hướng khác nhau.

Hoàng Mộ nói: “Diệp Tử à, cậu xem chỗ lựu đạn ta mới chế tạo một chút, không biết sao lại không nổ được.”

Diệp chính ủy, cũng chính là Diệp Vinh Thu, bị họ kéo đông kéo tây mãi không thôi: “Đừng kéo, đừng kéo nữa, nói rõ từng chuyện một đi xem nào.”

Lã Liên Long trừng hai mắt: “Theo tôi trước đi! Mấy cái lựu đạn kia thì có gì hay ho, Diệp chính ủy, cậu theo tôi đi, tới doanh trại chúng tôi xem khẩu chiến phòng pháo bị làm sao mà toàn bắn lệch!”

“Tới địa ngục đi, Diệp Vinh Thu là người của chúng tôi, có xem cũng phải xem cho chúng tôi trước!”

“Lão Hoàng, đừng nháo nữa, mấy trái lựu đạn của ông quan trọng bằng đại bác của bọn tôi sao? Cậu ấy mà sửa được khẩu đại bác kia, tôi tặng ông hẳn một rương lựu đạn!”

Hoàng Mộ không cam lòng tỏ ra yếu thế: “Một rương lựu đạn thôi mà đã đòi lấy người của tôi rồi? Mơ đẹp nhỉ?! Có Diệp Vinh Thu ở đây, một rương đạn làm chỉ mất vài phút! Diệp Tử, đừng nghe hắn, tôi mới là đoàn trưởng của cậu!”

“Vậy ông muốn cái gì?! Hai rương, hai rương được chưa, giờ tôi vội muốn chết!”

“Ai lạ gì mấy cái lựu đạn đểu nhà mấy người, hai mươi khẩu súng máy hạng nhẹ, không cò kè mặc cả!”

Lã Liên Long nóng nảy: “Ông muốn cướp giữa ban ngày à, hai mươi khẩu súng máy hạng nhẹ, ông bảo tôi cướp đâu ra cho ông?”

“Diệp chính ủy, tôi lấy thân phận đoàn trưởng ra lệnh cho cậu…”

“Này này này, đợi đã! Năm khẩu, năm khẩu súng máy hạng nhẹ, không thể nhiều hơn được nữa đâu!”

“Mười tám khẩu, một khẩu cũng không được thiếu!”

Lã Liên Long hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cái tên Hoàng Mộ này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Hắn cố ý quấy nhiễu ở đây cũng không phải vì muốn giữ Diệp Vinh Thu lại mà là muốn đi hôi của của bọn họ! Giờ công xưởng của họ có thể tạo ra lựu đạn, thuốc nổ, lưỡi lê và đạn, nhưng mấy thứ như súng máy thì vẫn còn rất khan hiếm, dựa vào khả năng của công xưởng họ hiện tại thì không thể sản xuất được, cho nên Hoàng Mộ giữ quân cờ Diệp Vinh Thu này trong tay, ai đến cửa tìm anh đều tranh thủ hôi của, các trưởng quan khác đều cắn răng nghiến lợi hận cái tên đức hạnh bị cho tha này, nhưng giờ có việc gấp cần người, trách ai được đây?

Diệp Vinh Thu bị hai người họ kéo tới kéo lui đến đau, đã thế giọng hai người choe chóe bên tai khiến anh đau cả đầu, anh tự dùng lực kéo tay mình về: “Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, nghe tôi, mười khẩu súng máy hạng nhẹ, Lã doanh trưởng, nếu được tôi đi theo anh luôn.”

Hoàng Mộ cười ha ha: “Được, Diệp Tử nói rồi đấy, mười khẩu là mười khẩu, tôi đây rất hào sảng, Lã doanh trưởng anh thấy sao?”

Lã Liên Long không còn cách nào, ai bảo giờ đang có việc gấp cơ chứ, chỉ đành phải gật đầu: “Được, mười khẩu. Nhưng tôi phải quay lại báo cáo cho lữ trưởng đã, phải có sự đồng ý của lữ trưởng mới được.”

“Đi thôi.” Diệp Vinh Thu nói, “Tôi tin lời Lã doanh trưởng.”

Hoàng Mộ cũng không quấy rầy nữa: “Cậu đi nhanh nhanh còn về, chúng tôi đang có việc cần cậu đấy.”

Lã Liên Long dẫn Diệp Vinh Thu ra khỏi công xưởng, quay đầu liếc nhìn Hoàng Mộ đang cười cười đắc ý, tranh thủ xúi giục lôi kéo: “Diệp chính ủy, tôi nói chứ, cậu đừng theo cái tên thổ phỉ kia nữa, tới lữ đoàn mười bốn bọn tôi đi, đảm bảo sẽ cho cậu ăn ngon uống đã!” Diệp Vinh Thu như món hàng đắt giá, giờ đội nào cũng muốn kéo anh về. Người như anh thắp đèn ***g tìm còn không được!

Dù sao hồng quân cũng không thể so sánh với quốc quân, nhân tài rất khan hiếm, chỉ biết chữ thôi là đã được các đoàn giành giật rồi, càng chưa nói đến biết sửa súng ống!

Diệp Vinh Thu chỉ cười: “Phải rồi, Lã doanh trưởng nói cho tôi nghe xem pháo của các anh bị làm sao đi.”

Lã Liên Long không thể làm gì hơn là thở dài. Đây cũng không phải lần đầu tiên anh xúi giục Diệp Vinh Thu, chỉ tiếc Diệp Vinh Thu là người không có chí hướng, cũng không còn cách nào, anh chỉ có thể đợi thời cơ mà lôi kéo, mong một ngày Hoàng Mộ đắc tội với Diệp Vinh Thu, khi đó Diệp Vinh Thu sẽ cân nhắc đến chuyện về đoàn bọn họ. Đây cũng là điều mà anh kính phục Diệp Vinh Thu, người này không chỉ có bản lĩnh mà còn rất nghĩa khí, nghe nói trước đây Hoàng Mộ có ân với Diệp Vinh Thu, cho nên mấy năm nay anh vẫn đi theo Hoàng Mộ. Anh chỉ hận họ không gặp nhau sớm hơn, nếu không người tài này đâu bị Hoàng Mộ nhúng chàm?

Ân đức của Hoàng Mộ với Diệp Vinh Thu, có lẽ là bởi anh ta đã giúp Diệp Vinh Thu xây dựng công xưởng.

Nhà xưởng kia được Diệp Vinh Thu thành lập từ hai năm trước, ban đầu chỉ sửa cơ khí, lúc theo Cố Tu Qua và Finn Haugen anh học được không ít cách tự chế súng, lại thêm tự mình học hỏi nên cũng có chút ít kỹ thuật, cũng là không bột đố gột nên hồ. Khi đó anh ở lại chiến khu kháng Nhật ở Ngạc Nam, nhận thấy có rất nhiều đội viên du kích không có súng ống, tuy họ nhặt được không ít súng bị quốc quân vứt trên chiến trường, nhưng súng quốc quân vứt lại phần lớn đều đã bị hư hại, họ muốn dùng cũng không được. Lâu dần, Diệp Vinh Thu bắt đầu nghĩ đến việc lập một nhà máy sửa chữa vũ khí.

Họ ở Ngạc Nam, là tiền tuyến kháng Nhật, quân Nhật lúc nào cũng để mắt tới bọn họ, lại thêm quốc dân đảng ngoan cố coi họ như cái gai trong mắt. Thời gian ấy trốn còn chẳng kịp, ai xuất đầu thì đồng nghĩa với việc tự tìm đường chết. Thoạt đầu Diệp Vinh Thu chỉ tìm một nhà dân làm cứ điểm, lén truyền tin ra ngoài để thành viên đội du kích mang súng hỏng tới cho anh sửa chữa. Tuy cẩn thận như vậy nhưng vẫn có vài lần anh bị Nhật ngụy và đặc vụ của địch phái người theo dõi, bị đuổi giết nhiều lần, bao nhiêu tình huống nguy hiểm anh cũng đã đều kinh qua.

Mấy năm này liên tục xảy ra ‘thảm án ở Hạng Gia Sơn’ và ‘thảm án ở Bình Giang’, khiến cho tình hình Diệp Vinh Thu càng thêm khốn khó. Sau khi Hoàng Mộ biết chuyện của Diệp Vinh Thu liền chủ động tới tìm anh mời anh nhập đoàn họ, tìm cách cho anh có thể sửa vũ khí. Mới đầu đến một cái cờ lê đàng hoàng cũng không có, chỉ có vài cái búa, đục, đồ mài giũa, đá để sửa và tháo súng bị hỏng. Sau này Hoàng Mộ nghĩ cách lôi kéo người từ mấy nhà xưởng gần đó tới, giúp nhà xưởng của anh tiến một bước dài, có quy mô lớn như ngày hôm nay. Tuy rằng vẫn chỉ là mấy gian nhà dân dựng lại, nhưng nay đã có thể chế tạo đạn dược, hơn hai năm trước rất nhiều.

Cũng vì như vậy mà Diệp Vinh Thu tận tâm tận lực với Hoàng Mộ, dựa vào bản lĩnh của mình mà giúp anh ta thu về rất nhiều lợi lộc.

Lã Liên Long dẫn Diệp Vinh Thu đi tới đơn vị mình, Diệp Vinh Thu lập tức kiểm tra khẩu chiến phòng pháo bị hư, đại khái tìm ra được nguyên nhân. Nhưng sửa một khẩu pháo lớn cũng không phải chuyện dễ dàng gì, tuy rằng trước đây Diệp Vinh Thu từng sửa qua một khẩu chiến phòng pháo, nhưng lúc sửa tốn không ít thời gian và sự giúp đỡ, bởi vậy nên đêm ấy anh ở lại đơn vị của Lã Liên Long.

Trong đội không có gì ăn, nhưng để hoan nghênh Diệp Vinh Thu tới, Lã Liên Long đặc biệt gọi người mang hai bầu rượu tới mời Diệp Vinh Thu.

Lúc ăn cơm, Lã Liên Long cũng không quên thắt chặt quan hệ với Diệp Vinh Thu, dù sao thì người tài giỏi như anh mà phải ở lại đoàn kia đúng là hao hụt tài năng.

“Cậu Diệp này, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

Diệp Vinh Thu nói: “Tính tuổi mụ là hai mươi bảy.”

Lã Liên Long giật mình: “Hai mươi bảy? Nhìn không ra nha, mới đầu tôi còn tưởng cậu mới đôi mươi!” Dù sao thì Diệp Vinh Thu cũng xuất thân thiếu gia, từ nhỏ đến lớn đã được bao bọc trong nhung lụa, tuy rằng mấy năm nay có ít nhiều vất vả, nhưng anh trời sinh da trắng mắt to, thoạt nhìn không đoán được tuổi thật.

Lã Liên Long suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, hai mươi bảy, nên là hai mươi bảy.” Diệp Vinh Thu hiểu sâu biết rộng như vậy, nếu còn trẻ tuổi thì thật không còn gì để nói.

“Nghe khẩu âm cậu, là người Tứ Xuyên phỏng?”

Diệp Vinh Thu cười nói: “Trùng Khánh.”

“Ồ.” Lã Liên Long nói: “Doanh trại bọn tôi cũng có mấy người Trùng Khánh, cậu đợi chút, để tôi gọi họ tới.”

Diệp Vinh Thu vội vàng kéo tay anh ta: “Không cần đâu.”

Lã Liên Long cười he he. Chẳng phải anh đang muốn thắt chặt quan hệ với Diệp Vinh Thu sao.

“Nghe nói cậu từng tham gia trận chiến ở Vũ Hán, cậu tòng quân từ khi nào vậy?”

“Phải đến năm năm rồi.” Diệp Vinh Thu đáp.

“Vậy sao cậu lại ở Ngạc Nam chúng tôi?” Lúc hỏi câu này Lã Liên Long tương đối mơ hồ. Anh từng nghe nói Diệp Vinh Thu gia nhập quốc quân. Chuyện này cũng không có gì, thời buổi loạn lạc bây giờ, quốc quân đầu quân cho cộng, cộng lại tiến nhập quốc quân, có đôi khi còn làm Nhật ngụy là chuyện bình thường. Mọi người đều xuất thân dân chúng, quốc quân cũng không xấu, hàng nghìn hàng vạn anh em đã tử nạn ngoài chiến trường vì chống Nhật, điều này rất đáng kính nể. Chỉ là bây giờ có không ít phần tử quốc dân ngoan cố không để tâm kháng Nhật mà lại liên tục thảm sát quân cách mạng, những người đấy mới thật sự tàn ác. Còn Lã Liên Long chỉ cảm thấy hiếu kì với thân thế của Diệp Vinh Thu mà thôi. Một người tài ba như vậy, sao không ở lại quốc quân làm lãnh đạo mà lại theo đám lính cộng nghèo nàn chỉ có thể đánh du kích bọn họ chứ.

Diệp Vinh Thu nhấp một hơi lão tửu, bởi cay mà há to miệng, giọng kéo dài: “Tôi muốn tìm một người.” (Lão tửu: rượu lâu năm, chỉ dùng riêng cho rượu Thiệu Hưng vùng Chiết Giang Trung Quốc)

Lã Liên Long giật mình: “Là ai vậy?”

Diệp Vinh Thu nói: “Một người rất quan trọng với tôi. Lã doanh trưởng, nếu được mong anh lưu ý dùm tôi, nếu anh gặp người giống tôi miêu tả thì hãy báo cho tôi một tiếng.”

.o.

Tân Tứ quân: tên đầy đủ là Quốc dân Cách mạng Quân Lục quân Tân biên Đệ tứ quân là một đội quân về danh nghĩa thuộc chính phủ Trung Hoa Dân quốc, trên thực tế do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment