Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 17

Trên đời này không chỉ mỗi mình bạn có bí mật, rất nhiều người hiểu đạo lý đơn giản này. Trong những bí mật không thể nói, có 80% số đó thuộc về miền đất tăm tối trong lòng mỗi người.

Trong lòng Triệu Hương Nông chôn giấu một bí mật không thể nói với người khác. Khi màn đêm buông xuống, bí mật đó thường gặm nhấm trái tim cô. Dần dần, Triệu Hương Nông đã hiểu, cách tốt nhất để vứt bỏ bí mật đầy năng lượng tiêu cực kia đi chính là lơ nó đi, hờ hững mà đối diện với nó khi nó đang chiếm thế thượng phong.

Ngó lơ – tê liệt – quên lãng.

Triệu Hương Nông vẫn luôn cho rằng mình đang làm rất tốt, ít ra, những năm gần đây cô đã ít mơ thấy khuôn mặt của người đó.

Thế nhưng, giây phút này, tên trộm rượu vang kỳ quặc này bất chợt chạm vào vết thương xấu xí trước kia của cô.

"Đôi mắt của cô nói cho tôi biết cô là một người thành thật, cô không phải là người biết nói dối." Ngón tay người đàn ông chỉ vào cô.

Triệu Hương Nông quay mặt đi, không thèm để ý anh ta.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Hương Nông bước đến cánh cửa phòng, vừa chạm tay vào cửa, người sau lưng liền lên tiếng.

"Vừa rồi, tôi vô ý mở máy ghi âm trong điện thoại lên."

Triệu Hương Nông nhíu mày, quay đầu lại.

Người đàn ông bật điện thoại lên.

Trùng hợp làm sao, trong phần ghi âm đều là những lời mắng chửi của cô. Quan trọng nhất là cô còn mắng chửi cấp trên của cô - đặc phái viên được tổng thư kí Liên Hợp Quốc điều đến Chicago. Một tuần trước, dựa vào hình tượng tốt đẹp và tài ăn nói khéo léo của mình, Triệu Hương Nông đã chiếm được thiện cảm của người trợ lý của đặc phái viên kia, rồi trở thành thành viên trong đội ngũ PR của bà ấy.

Mở cửa ra, Triệu Hương Nông nở một nụ cười với vị giám đốc đứng ở bên ngoài, cô ngại ngùng nói với mấy người bên ngoài, hình như cô có chút nhầm lẫn.

Sau khi mấy người kia đi khỏi, người đàn ông kia lại bày tỏ anh ta không muốn lưu lại bất cứ tội trạng gì trong hồ sơ của cục cảnh sát, anh ta còn giải thích: "Máy ghi âm chỉ là chuyện tình cờ thôi, tôi có thể cam đoan sẽ không có người thứ ba biết được chuyện này. Nhưng với điều kiện là không có vị cảnh sát nào đến tìm tôi."

"Cút!" Triệu Hương Nông lạnh lùng thốt lên.

Người đàn ông gật đầu, đi được vài bước anh ta dừng lại, nói: "Trước kia tôi đã nhìn thấy cô, tôi biết cô là ai."

Rất nhiều người ở thành phố Chicago này đã từng thấy cô, rất nhiều người biết cô là ai. Thậm chí, thỉnh thoảng cô và bạn bè gây ra vài chuyện rắc rối, thì người thừa kế nhà họ Triệu lại là người đầu tiên được gạt ra khỏi chuyện đó. Bọn họ đều tự động giải thích thay cô: "Triệu Hương Nông đáng yêu như vậy, nhất định cô ấy sẽ không làm ra những chuyện như này, cô ấy chỉ bị bạn bè liên lụy mà thôi."

Quả thực, đúng như những gì mấy người kia nói, cô rất hiếm khi làm ra những chuyện vượt quá giới hạn. Phần lớn đều là bạn bè của cô gây náo loạn, còn cô là người xem trò hay, cũng là một người thích xem náo nhiệt.

Nhìn khuôn mặt của người đàn ông, bỗng nhiên Triệu Hương Nông cảm thấy vô cùng bực mình. Ánh mắt cô du ngoạn một vòng trên người anh ta, cuối cùng, dừng ở trên mông của anh ta.

Ừm, khuôn mặt và cơ thể của người đàn ông này rất phù hợp chụp hình quảng cáo quần jean.

Triệu Hương Nông nở một nụ cười ngọt ngào với người đàn ông: "Anh nói quen tôi, còn biết tôi là ai ư?"

Triệu Hương Nông bước đến gần người đàn ông, đặt tay lên mông của người đàn ông, cô nhướn mày: "Tôi nói này, anh trộm rượu vang, hay là, anh muốn kiếm chút tiền boa?"

"Cô có ý gì?" Trong đôi mắt đẹp của người đàn ông hiện lên vẻ nghi hoặc.

Nụ cười càng lan rộng trên khóe môi, bàn tay đang đặt trên mông người đàn ông dịch xuống dưới. Đám bạn của cô đều trêu chọc đàn ông như thế này, cô muốn thử một lần xem sao. Cô kiễng chân lên, thì thầm bên tai người đàn ông: "Bây giờ đã hiểu chưa? Hửm? Nếu anh muốn thì tôi có thể bảo đảm, ít nhất trong một năm này anh không cần chạy ra ngoài tìm việc làm thêm."

Trong lòng Triệu Hương Nông có một ý định, ý định đó lúc ẩn lúc hiện, nó đang dần dần thành hình, rất mơ hồ mờ nhạt nhưng cũng rất điên cuồng.

"Anh chàng đẹp trai, anh có hiểu ý tôi không?" Cô cong miệng cười, giọng điệu rất suồng sã.

Người đàn ông không né tránh, chỉ lạnh nhạt nhìn cô.

Đột nhiên Triệu Hương Nông cảm thấy tụt hứng, cô bỏ tay ra, người đàn ông liền đi khỏi đó. Triệu Hương Nông quay lại đứng trước gương, tô thêm một lớp son rồi điều chỉnh vẻ mặt của mình, chuyện bất ngờ vừa rồi, hình như đã quét sạch trạng thái chiến đấu của cô.

Triệu Hương Nông vừa tô son vừa nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, nhưng người đàn ông chưa đi mà quay đầu nhìn cô, ánh mắt của hai người chạm vào nhau trong tấm gương.

Người đàn ông chần chừ một lúc, rồi chỉ vào giầy cao gót của cô, nói: Nếu tôi là cô, tôi sẽ hẹn hai người ở tầng hai mươi bảy và tầng hai mươi ba cùng lúc. Như vậy, vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa có thể cho đối phương một ví dụ sinh động."

Lời của người đàn ông khiến Triệu Hương Nông trượt tay quẹt một vệt son xuống cằm.

3 giờ chiều, Triệu Hương Nông ngồi ở vị trí gần cửa sổ phía Đông Nam trong nhà hàng trên tầng hai mươi ba của tòa nhà nằm ở khu Golden Coast, trước mặt cô là hai người phụ nữ.

Hai người phụ nữ kia đều là người châu Á, ba cô và vị hôn phu của cô đều thích phụ nữ châu Á. Ba cô vẫn luôn thích phụ nữ châu Á, còn vị hôn phu của cô mấy năm gần đây mới bắt đầu thích những cô gái châu Á, trước kia anh ta thích mấy cô ả tóc vàng hơn.

Hai người phụ nữ trước mắt này, nên nói là một người phụ nữ và một cô gái mới đúng.

Người phụ nữ tên là Jessica, là tình nhân của Triệu Diên Đình. Còn cô gái thì có một cái tên rất hợp với khí chất của cô ta, Hạ Tiểu Thuần.

Mấy phút trước, nghe theo lời tên trộm rượu vang kia, Triệu Hương Nông gọi hai người này đến đây gặp nhau một thể.

"Mẹ tôi không rảnh để đến đây!" Trước khi nói câu này, Triệu Hương Nông nhìn đồng hồ một cái, ý tứ rất rõ ràng, Triệu phu nhân không rảnh để chào hỏi hai người, còn tôi cũng phải bớt chút thời gian để đến đây.

Triệu Hương Nông vừa nói vừa rút một tấm séc trong túi ra, để tấm séc ở trước mặt Jessica: "Một tháng trước, tôi cũng hẹn gặp một người ở chỗ này. Tôi cũng đưa cho cô ta một tấm séc có mệnh giá giống như này, lúc rời đi cô ta còn nói cảm ơn tôi."

Jessica không nhìn mệnh giá trên tấm séc, gương mặt trang điểm rất nhạt nhìn Triệu Hương Nông: "Tôi đã nói rất rõ ràng ở trong điện thoại rồi."

Triệu Hương Nông gật đầu: "Cô nói chuyện mang thai đó hả?

"Đúng vậy, tính đến tối qua là vừa tròn hai tháng. Ở đây có giấy khám của bác sĩ." Jessica vừa nói vừa cầm túi của cô ta lên.

"Không cần, không cần, tôi tin cô." Triệu Hương Nông ngăn cô ta lại.

Đặt chiếc cốc lên tấm séc trên bàn, Triệu Hương Nông hờ hững nhìn Jessica, lạnh nhạt nói: "Jessica, trước khi gọi cuộc điện thoại kia, cô nên nghe ngóng cho kỹ một chút. Rất lâu về trước, ba tôi đã lập di chúc, tôi là người thừa kế duy nhất của ông ấy. Trên bản di chúc đó ông ấy còn đặc biệt tuyên bố, bất cứ người nào bao gồm cả ông ấy cũng không có quyền sửa di chúc, lời này của tôi cô hiểu rồi chứ?"

"Tôi sẽ không bỏ đứa bé đâu." Giọng điệu của Jessica cũng lạnh nhạt giống như vậy.

"Hình như cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý bắt cô phải bỏ đứa bé đi." Triệu Hương Nông lại nhìn đồng hồ: "Cô có thể sinh nó ra. Nếu như cô có thể nuôi dưỡng đứa bé thì chúng tôi có thể cho cô và đứa bé đủ chi phí sinh hoạt mỗi tháng. Nhưng với điều kiện cả đời này cô không được lấy người khác. Chúng tôi sẽ làm việc dựa trên pháp luật, một khi cô lấy người khác, chúng tôi sẽ dựa theo pháp luật mà ngừng cung cấp phí sinh hoạt cho cô."

Trên khuôn mặt vẫn luôn bình thản của Jessica hiện lên vài cảm xúc khác.

Triệu Hương Nông gõ lên tấm séc: "Jessica, bây giờ cô đang đứng trước hai lựa chọn. Một là, làm theo những gì tôi vừa nói, lựa chọn còn lại chính là cầm tấm séc này và rời khỏi đây, chúng ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra."

Vài phút sau, Jessica cầm tấm séc rời khỏi đó, dĩ nhiên, cô ta không hề nói cảm ơn Triệu Hương Nông.

Đã giải quyết xong một người, còn một người nữa.

Ngồi trước mặt Triệu Hương Nông là Hạ Tiểu Thuần, bạn gái của Bách Nguyên Tú.

Triệu Hương Nông nheo mắt nhìn cô gái trước mắt. Hạ Tiểu Thuần để mặt mộc, nhìn có vẻ còn ít tuổi hơn cô, chiếc áo T-shirt in hình khiến cô ta càng giống một cô sinh viên năm nhất.

Mấy tháng trước, Triệu Hương Nông cũng tống cổ một cô gái tương tự như thế này. Để cô nghĩ xem, những chuyện vớ vẩn này bắt đầu từ khi nào.

21 tuổi? Hay là 22 tuổi?

Mùa hè năm đó, người mẹ luôn đau ốm bệnh tật của cô đã nói với cô: "Tiểu Nông, mẹ không biết nên làm gì bây giờ? Hình như mẹ không còn hơi sức nữa."

Cô ôm lấy mẹ và nói: "Mẹ à, không cần lo lắng, cứ giao cho con."

Thế là từ lúc đó, cứ cách mấy tháng, cô bắt đầu nhận được những cuộc điện thoại của mẹ mình.

Còn Bách Nguyên Tú, Bách Nguyên Tú...

Triệu Hương Nông duỗi tay day thái dương, cô gái trước mắt còn phiền phức hơn Jessica, bởi cô vừa nhìn Hạ Tiểu Thuần liền biết cô ta không phải một cô gái thông minh.

Trong thế giới của một số người, những kẻ cứng đầu còn khó chơi hơn những người thông minh.

"Hạ Tiểu Thuần đúng không?"

Hạ Tiểu Thuần gật đầu.

"Cô đoán xem người vừa nãy có mang thai hay không?" Triệu Hương Nông hỏi.

"Cô không nên để một người mẹ chịu cảnh nhục nhã như thế." Hạ Tiểu Thuần trả lời.

Đúng là ngu ngốc. Triệu Hương Nông chỉ muốn cười phá lên: "Hạ Tiểu Thuần, tôi nghĩ bản thân cô cũng rất rõ đầu óc của cô không cùng một đẳng cấp với người phụ nữ vừa rồi nhỉ?"

Hạ Tiểu Thuần không nói câu gì.

"Nước Mỹ cấm phá thai phi pháp, những người tự tay giết chết con của mình ở đất nước này sẽ bị dư luận lên án. Mà Jessica vừa lấy được thẻ xanh, cô cảm thấy tỉ lệ cô ta mang thai là bao nhiêu?"

"Cho dù như thế nào, tôi cảm thấy một người phụ nữ sẽ không..."

"Cô cảm thấy một người phụ nữ không nên lấy con mình ra làm trò đùa ư?" Lần này, Triệu Hương Nông bật cười: "Thôi đi, em gái à, cô vẫn còn cho rằng cô ta mang thai à? Sở dĩ cô ta phải làm giả giấy khám thai là vì cô ta muốn tôi viết thêm một số hoặc hai số không vào phía sau dãy số kia mà thôi. Cho dù có đi chăng nữa, sau khi nghe thấy bản di chúc của ba tôi thì cái ý định làm một cuộc đầu tư lâu dài cũng biến thành nghĩ mọi cách để lén lút bỏ đứa bé đi."

Sau đó, Triệu Hương Nông nhìn thấy khóe miệng Hạ Tiểu Thuần nhếch lên.

"Sao nào, cảm thấy tôi không giống với tưởng tượng của cô, nên bây giờ cô đang cân nhắc một vấn đề như này, có nên xin lỗi tôi, hoặc là trực tiếp ngả bài với tôi không!"

Hạ Tiểu Thuần mím môi, ngập ngừng nói: "Tôi... hôm nay tôi đến là vì..."

"Anh ta đã hôn cô chưa?" Triệu Hương Nông chợt hỏi.

Hạ Tiểu Thuần nhanh chóng né tránh ánh mắt cô, khuôn mặt trắng trẻo dần ửng đỏ.

Đúng là đã hôn rồi, Bách Nguyên Tú thật sự đã hôn cô gái trước mắt này rồi.

Tấm kính trong suốt phản chiếu bầu trời trong xanh rực rỡ của Chicago, sáng tới nỗi Triệu Hương Nông đành nheo mắt lại, chỉ cần nheo mắt lại một chút sẽ không bị ánh sáng chói lóa kia đâm vào mắt nữa.

Hôm nay, là tròn một tuần từ ngày cô trở thành vị hôn thê của Bách Nguyên Tú.

Hôm nay, cô mang trên mình thân phận vị hôn thê của Bách Nguyên Tú để hỏi cô gái Hạ Tiểu Thuần kia.

"Các người đã lên giường chưa?"
Bình Luận (0)
Comment