Anh nằm trên người cô, thở hổn hển, có vẻ đang rất khó chịu. Môi anh cọ sát bên tai cô, khẽ nói: "Nếu không thì... dùng tay trước. Ừm... làm bằng tay cho quen đã sau đó... mới đi vào, nhé?... có được không?"
Chỉ thoáng chốc, khuôn mặt Triệu Hương Nông lập tức đỏ bừng.
"Hửm" Anh cọ mũi vào thái dương của cô, giọng nói trầm khàn: "Bọn bạn anh nói... ai không có kinh nghiệm thì dùng tay... chính là dùng tay trước... em hiểu không?"
Trong đầu Triệu Hương Nông lập tức hiện lên đôi tay với những ngón tay trắng trẻo thon dài, lướt trên mặt phím đàn.
Gò mà cô ửng đỏ như thiêu đốt, trong lòng lặng lẽ nhen nhóm mong chờ, sự mong chờ đó dần dần lan tỏa khắp cơ thể cô.
"Có được không? A Nông?" Anh khẽ gọi tên cô.
"Ừm."
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, bàn tay đang đặt trên ngực cô từ từ đi xuống, men theo bụng cô chạm vào bàn tay đang che đậy của cô, dừng lại.
"A Nông ngoan..." Anh dỗ dành cô.
Bàn tay được lấy ra, đặt trên vai anh. Sau khi dẫn dắt tay cô đặt trên vai mình, anh lập tức chạm vào vùng đất bí mật của cô, lặng lẽ chờ đợi.
Cô đáp lại bằng việc nhắm mắt và mở chân ra. Nhận được tín hiệu của cô, anh dịu dàng vuốt ve đùi non của cô rồi từ từ cầm lấy cổ chân cô. Theo động tác của anh, chân cô được được mở ra thành hình chữ M.
Anh khẽ mút môi cô giống như khen thưởng sự hợp tác của cô: Vừa rồi em làm giỏi lắm.
Anh đúng là một tay mơ không có kinh nghiệm như anh nói, trong đầu nghĩ một đằng nhưng làm lại ra một nẻo.
Anh vẫn làm cô đau, dù chỉ dùng một ngón tay, dù động tác của anh có cẩn thận dè dặt thế nào nhưng cơ thể cứng ngắc của anh vẫn ảnh hưởng đến ngón tay anh.
Hễ đau là cô lại nổi giận với anh, nhất định lúc ở trong phòng tắm anh đã làm của cô bị sưng lên rồi.
"Tống Ngọc Trạch, vẫn đau..." Giọng nói lí nhí cảnh cáo anh.
"Ừm." Anh đáp lại lời của cô.
Vậy mà ngón tay của anh vẫn không có ý định rời khỏi đó.
"Tống Ngọc Trạch!" Cô lại gọi tên anh, ám chỉ rằng em đã nói đau rồi mà anh vẫn không bỏ tay ra mau.
"Ngoan... A Nông ngoan, một lúc là hết đau thôi." Anh khẽ nói bên tai cô, ra chiều dỗ dành.
Giọng nói đó giống như đang thôi miên, trong đầu Triệu Hương Nông lại nhớ đến ngón tay nhảy múa trên phím đàn, tay của Tống Ngọc Trạch mới đẹp làm sao.
Cảm nhận được người cô đã thả lỏng, ngón tay bên trong cô bắt đầu chuyển động nhịp nhàng. Ban đầu, mỗi nhịp đều khiến cô vừa tức vừa đau, nhưng vì nghĩ đến những ngón tay xinh đẹp của Tống Ngọc Trạch thì cô lại cắn môi, ép mình không thốt ra những lời bảo anh đi ra ngoài.
Cơn tê dại dần dần thay thế cho cảm giác đau đớn ban đầu, cô thả môi ra, từ từ ngả đầu về phía sau.
Khi ngón tay thứ hai đi vào, cô lập tức mở mắt ra, trong luồng sáng yếu ớt cô chạm phải ánh mắt anh, dù ánh sáng không đủ nhưng vẫn khiến cô cảm thấy đắm say. Cô từ từ nhắm mắt lại, giao quyền chủ động cho anh.
Cô tưởng rằng khi ngón tay thứ hai đi vào, cô sẽ lại nghênh đón một trận đau đớn nữa, nhưng hình như không có. Thậm chí cô còn chuyển động cơ thể theo nhịp ngón tay của anh.
Sau đó, tiết tấu càng gia tăng, cơ thể cô từ giẫy giụa chuyển sang run rẩy vì cơn tê dại. Bàn tay đang vắt trên vai anh bắt đầu găm sâu vào da thịt anh, cơ thể cũng dán chặt vào anh.
Hóa ra cơ thể cô lại khó chiều như vậy. Anh vừa rời khỏi cô liền nóng nảy, sự nóng nảy đó thôi thúc cô bắt lấy tay anh.
"Đừng..." Cô bắt lấy tay anh, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Trong bóng tối, anh nắm ngược lại tay cô rồi đặt tay cô lên trán anh, ngón tay cô lập tức chạm phải vầng trán mướt mồ hôi. Người đang nằm trên cô cũng đang run rẩy giống như cô. Cô có thể cảm nhận rõ nơi nóng rực của anh đang rục rịch biểu thị ham muốn nguyên thủy nhất của con người.
"Anh... muốn đi vào, có được không?" Giọng của anh khàn đặc giống như nó không thuộc về anh, chàng trai mặc áo sơ mi trắng vương mùi nắng.
Một chiếc gối được nhét dưới eo lưng cô, anh đi vào cô rất chậm. Vì cô quá khẩn trương nên mấy lần anh phải dừng động tác lại, sau đó dùng đôi môi mơn trớn cơ thể cô.
Khi đạt đến nơi sâu nhất, hai người đều nghe thấy hơi thở của đối phương, giống như bọn họ đã trải qua một hành trình dài dặc cuối cùng cũng chạm đến thiên đường mà bọn họ hằng hướng đến.
Nơi nóng rực vùi trong cô vẫn bành trướng sức mạnh, khiến cô sợ hãi. Nhận ra anh sắp bắt đầu chuyển động, cô vô thức ôm chặt lấy thắt lưng anh, thấp giọng cầu xin: "Tống... Tống Ngọc Trạch, anh cẩn thận một chút, em sợ... em sợ đau. Ở trong phòng tắm... em tưởng em sắp chết đến nơi rồi, anh làm em... đau lắm."
"Ừm." Anh khẽ đáp.
Nhưng anh vẫn làm cô đau một lần nữa, cô nằm dưới người anh không ngừng cầu xin, thậm chí một lần anh bỏ ngoài tai lời van xin của cô mà tiếp tục đi vào cô, cô vừa khóc vừa trách móc anh: "Tống... Tống Ngọc Trạch, về sau em sẽ không làm chuyện này với anh nữa. Đồ khốn nhà anh, em thề không bao giờ..."
Những lời phía sau biến thành tiếng nức nở trong cổ họng vì cú thúc vừa sâu vừa mạnh của anh. Cô vừa thút thít vừa mắng mỏ anh.
Nhưng đôi tay vẫn không tự chủ được mà níu lấy bờ vai anh, những tiếng mắng mỏ lại biến thành những lời van xin.
Những cú đưa đẩy của anh dễ dàng đánh vỡ giọng nói của cô. Lúc cô gần như lâm vào hôn mê, dường như cơ thể cô đã có sự thay đổi, không còn đau nữa, cơ thể cũng trở nên lâng lâng để mặc anh thao túng, ngay cả những tư thế có thể khiến cô sung sướng hơn.
Ví dụ như, nghe theo lời anh bảo gác một chân lên vai anh, ngâm nga theo nhịp chuyển động mạnh mẽ của anh. Tiếng ngâm nga vang vọng trong bóng tối, bàn tay không biết để đâu cuối cùng cũng đặt lên bàn tay đang nắm lấy ngực cô.
Trong không gian mờ tối, ngoài tiếng hơi thở nam nữ giao triền còn có âm thanh khi cơ thể hai người va chạm vào nhau, mỗi tiếng đều ẩn chứa ngôn ngữ của tình yêu. Dù âm thanh đơn điệu là vậy nhưng cũng đủ khiến người nào vô tình ngang qua nghe thấy cũng phải đỏ mặt tía tai, lòng bảo dạ mau đi khỏi đó, nhưng chân cứ như mọc rễ. Tần xuất của âm thanh ấy càng lúc càng nhanh khiến người nghe cảm thấy như có con nai chạy loạn trong lòng. Khi con nai sắp nhảy ra ngoài lồng ngực, tiếng ngâm nga đè nén của người phụ nữ bỗng hóa thành tiếng hét chói tai, sau tiếng hét của người phụ nữ là tiếng rên trầm thấp của người đàn ông, sau đó không gian trở nên vô cùng tĩnh lặng. Người vô tình đi ngang qua cửa sổ ôm lấy khuôn mặt nóng ran của mình, lặng lẽ chuồn khỏi đó.
Triệu Hương Nông ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh dậy cũng là lúc mặt trời đã lặn về phía tây. Căn phòng chìm trong ánh hoàng hôn còn chưa to bằng một góc phòng ngủ của cô. Đồ đạc sơ sài trong căn phòng cũng lần lượt hiện lên trước mắt cô, tủ quần áo, giá sách, đến chỗ để ngồi cũng không có. Triệu Hương Nông nằm trên giường, cảm thấy cõi lòng rất trống trải. Tống Ngọc Trạch không có ở cạnh bên, có lẽ anh đã rời đi từ rất lâu rồi, vì vị trí bên cạnh cô là một vùng lạnh lẽo. Cô cũng không biết một mình cô ngủ trong căn phòng đơn sơ này bao lâu.
Cô sờ người mình, phát hiện cơ thể rất sạch sẽ không còn dính dớp như hôm qua nữa, trên người cô đang mặc chiếc áo khoác rộng rãi. Cô kéo cổ áo lên ngửi, có mùi của Tống Ngọc Trạch. Chiếc áo khoác có mùi của Tống Ngọc Trạch khiến tâm trạng của Triệu Hương Nông tốt hơn một chút.
Cô lặng lẽ vùi mặt vào gối của Tống Ngọc Trạch. Triệu Hương Nông nghĩ, nếu như lúc này đèn phòng sáng lên thì hay quá. Dưới ánh đèn rực rỡ, phảng phất hương vị của thức ăn, có giọng nói sốt ruột gọi cô: Triệu Hương Nông, mau dạy đi, Triệu Hương Nông em không đói à?
Triệu Hương Nông sờ bụng mình, cô thật sự đói rồi. Để cô nghĩ xem nào, đã hơn 12 tiếng cô không ăn cơm rồi, cô chỉ mới uống một cốc sữa. Cốc sữa đó cô bị ép uống sau khi Tống Ngọc Trạch làm chuyện đáng ghét với cô.
Triệu Hương Nông ngẩn ngơ nhìn ánh hoàng hôn dần dần ảm đạm. Cũng không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân trên cầu thang. Lặng yên nghe còn có thể nghe ra tâm trạng ẩn sau những tiếng bước chân ấy. Mỗi lần cất bước đều rất chậm, giống như người đó đang cân nhắc, nên tiếp tục đi lên hay rời khỏi đây.
Một lúc sau người đó mới đi hết các bậc thang đến cửa phòng. Sau một hồi yên ắng, tiếng cửa mở vang lên, Triệu Hương Nông lập tức nhắm mắt lại, nhanh chóng quay lại chỗ nằm của cô.
Tiếng công tắc đèn bật lên, có tiếng sột soạt vang lên trong căn phòng, sau đó là tiếng bước chân đi về phía giường, cuối cùng có giọng nói khẽ gọi tên cô: "Triệu Hương Nông, Triệu Hương Nông."
Triệu Hương Nông vẫn nhắm nghiền mắt. Sau khi gọi cô vài tiếng, Tống Ngọc Trạch sờ gò má cô. Triệu Hương Nông lập tức hất mạnh tay anh ra.
Cô rất thích giở trò hờn dỗi với Tống Ngọc Trạch. Cô thấy rất ấm ức, rõ ràng tối qua cô đau như vậy mà anh vẫn cố tình đi vào. Còn anh thì hay rồi, xong chuyện là chạy biến đi mất dạng. Anh không hề biết rằng chưa đầy 24 tiếng cô đã làm ra bao nhiêu chuyện khiến cô nhớ lại mà sợ hãi. Mà vốn dĩ cô làm những chuyện như vậy chỉ để đến gặp anh và nói cho anh biết: Triệu Hương Nông chưa từng muốn và sẽ không bao giờ lấy danh nghĩa bà Bách để vụng trộm với anh.
Hơn nữa, khi làm chuyện ấy với anh cô hoàn toàn tỉnh táo. Càng tỉnh táo cô càng thấy tự trách. Năm mười mấy tuổi cô từng đồng ý với mẹ cô sẽ tôn trọng và tuân thủ tín ngưỡng tôn giáo của mẹ: không lên giường trước khi cưới.
"Anh đã mua đồ ăn về, chắc em đói bụng rồi." Sau khi bị cô tránh né, anh thu tay lại, khẽ nói với cô.
Cơn giận bốc lên, cô dứt khoát để lại cho Tống Ngọc Trạch một bóng lưng.
Một thoáng trầm mặc, Tống Ngọc Trạch nhét một xấp báo vào tay cô: "Triệu Hương Nông, có lẽ em nên xem cái này."
Triệu Hương Nông lập tức vo viên xấp báo kia rồi ném xuống đất. Không cần nhìn cô cũng đoán được những tờ báo còn có thể viết gì ngoại trừ tin tức về người thừa kế nhà họ Triệu.
Có lẽ? Tống Ngọc Trạch đang muốn đuổi cô đi sao? Có phải bây giờ trong mắt anh cô đã biến thành một Clara khác. Ý nghĩ này khiến cô không thể ngồi yên được nữa, cô lập tức bật dậy khỏi giường.
Ai ngờ, vì động tác quá nhanh quá đột ngột khiến...
"A đau..." Triệu Hương Nông hít mạnh một hơi, giữ nguyên tư thế vừa rồi.
Người đang đứng bên giường lập tức vọt đến, vội vã hỏi: "Sao thế? Đau ở đâu em?" Vừa hỏi vừa cuống quít kiểm tra khắp người cô.
Ở khoảng cách gần, Triệu Hương Nông nhìn thấy vẻ mặt của Tống Ngọc Trạch, lo lắng, nôn nóng.
Tâm trạng lập tức tốt lên, cô thấy xấu hổ vì ý nghĩa vừa rồi của mình. Người trước mặt là Tống Ngọc Trạch, là người đặc biệt nhất đối với Triệu Hương Nông.
Nắm lấy đôi tay hoảng loạn trên người cô, cô đỏ mặt nói: "Tống Ngọc Trạch, đau ở..."
Anh thoáng ngẩn người, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.
"Đói bụng rồi đúng không, anh mua đồ ăn về rồi đấy." Nói xong Tống Ngọc Trạch đưa tay về phía cô, Triệu Hương Nông đặt tay vào tay anh. Nhưng vừa động đậy thì lập tức lại...
Lần này Triệu Hương Nông không dám kêu đau nữa. Cô giữ nguyên tư thế lúc đầu, gọi anh rồi cúi đầu.
Tống Ngọc Trạch dừng động tác kéo cô khỏi giường, hỏi cô bằng giọng điệu dè dặt như ban nãy: "Vẫn đau à?"
Triệu Hương Nông gật đầu, cô nghĩ bây giờ cô đi không nổi rồi, dù có đi được thì cũng vô cùng khó coi. Cô khẽ hắng giọng: "Giờ em vẫn chưa đói."
Vừa dứt lời, bụng cô lập tức lên tiếng phản đối: "Ục ục."
Triệu Hương Nông cuống quít ngẩng phắt lên, chạm phải ánh mắt của Tống Ngọc Trạch. Trong mắt anh đong đầy ý cười, ý cười đó lan đến khóe miệng anh. Sức quyến rũ của nụ cười ấy bao quanh Triệu Hương Nông, như có tính truyền nhiễm, Triệu Hương Nông cũng không tự chủ được mà cong miệng cười.
Giây phút ấy, trong căn phòng chật chội đó có năm tháng tĩnh lặng.
"Anh đã mua ít bánh ngọt, bánh ở tiệm này đều được làm thủ công, muốn nếm thử không, anh lấy cho em nhé?"
Giọng nói của Triệu Hương Nông vô cùng mất tự nhiên: "Nghe đã thấy ngon rồi."
Tống Ngọc Trạch mang bánh ngọt đến bên giường, mở từng gói bánh ra đặt lên đĩa rồi đưa cho cô. Những miếng bánh ngọt làm từ táo và khoai môn ngon vô cùng. Có lẽ do quá đói nên Triệu Hương Nông bắt đầu ăn ngấu nghiến bất chấp Tống Ngọc Trạch đang ngồi bên cạnh.
Cô đói chết mất!
Đến khi cô ăn sạch bánh ngọt Tống Ngọc Trạch mua về, cô mới để ý đến bộ dạng nhếch nhác của mình lúc này, ngon tay và khóe miệng dính đầy bánh kem.
Liếc Tống Ngọc Trạch một cái, Triệu Hương Nông nhíu mày: "Tống Ngọc Trạch, anh ra ngoài một lát."
Tống Ngọc Trạch không nhúc nhích, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Tống Ngọc Trạch, anh không nghe thấy em nói gì à?" Triệu Hương Nông nói to hơn, vừa nói cô vừa cảm nhận được cơn đau truyền đến từ nơi nào đó trên người.
Tống Ngọc Trạch gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi căn phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Triệu Hương Nông mới chậm chạp nhích từng chút từng chút một, cô cần phải đến phòng tắm. Đặt hai chân xuống đất, vừa mới nhổm người dậy một chút lập tức ngã ngồi xuống giường.
Lúc cô định đứng dậy một lần nữa, cửa phòng bỗng mở ra.
Triệu Hương Nông ngượng ngùng giữ nguyên tư thế ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng vừa rồi, cúi đầu nhìn chân Tống Ngọc Trạch. Tống Ngọc Trạch đứng trước giường, hai người lặng im không ai lên tiếng.
"Tống Ngọc Trạch, không phải em bảo anh ra ngoài rồi sao?" Giọng nói tức giận của Triệu Hương Nông phá vỡ sự im lặng.
"Thật sự đau lắm à?" Anh đột ngột hỏi cô.
Đồ khốn, còn dám chêm thêm chữ "thật sự" vào nữa chứ, cũng không nghĩ xem hôm qua anh đã làm gì với cô? Triệu Hương Nông cầm gối ném về phía Tống Ngọc Trạch, thốt ra một tràng: "Đương nhiên là đau thật rồi, còn không phải tại anh cả."
Trong ánh đèn êm dịu phảng phất làn hơi nước khiến người ta cảm thấy biếng nhác. Tống Ngọc Trạch đang đun nước, Triệu Hương Nông vẫn ngồi trên giường như cũ.
"Ngồi đây đợi anh, không được đi lung tung." Vừa rồi Tống Ngọc Trạch đã nói như vậy với cô.
Ngữ điệu khi Tống Ngọc Trạch nói những lời này khiến người khác quyến luyến không thôi. Triệu Hương Nông ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt luôn dõi theo bóng dáng của anh. Nhìn anh xách ấm đi lấy nước, một lúc sau ấm nước bốc khói nghi ngút, rồi Tống Ngọc Trạch cầm chiếc khăn bốc hơi nóng đến bên cô, lau mặt rồi lau tay cho cô.
Lúc này, Triệu Hương Nông dường như rất nghe lời, cô vừa ngoan ngoãn duỗi tay cho Tống Ngọc Trạch lau ngón tay cho cô, vừa lải nhải: "Thể nào anh cũng cho rằng từ nhỏ đến lớn em đều lớn lên trong sự bao bọc giống hệt với đám con nhà giàu kia mà xem. Thực ra không phải như vậy. Lúc em ra đời, ba em vẫn chưa biết đến sự tồn tại của em, vì mẹ đã mang em trốn đi nơi khác. Lúc còn nhỏ, nơi em và mẹ sống chẳng có gì khác ngoài mỏ than đen sì và đoàn tàu đi qua mỗi ngày."
"Tống Ngọc Trạch, từ lúc còn bé tí em đã biết giá rau rợ ở chợ rồi. Không chỉ có giá rau đâu, còn có táo này, gạo này... Thường thì một trăm củ than hòn có thể đổi được gần một cân rau rẻ nhất. Nắm than hòn nửa ngày có thể đổi được hai quả táo, còn giá gạo ăn trong một tuần thì em phải nắm than rất nhiều ngày mới đủ, cơ mà..."
Triệu Hương Nông cụp mắt: "Cơ mà tay em nhỏ quá, nên tốc độ gom tiền rất chậm. Lúc nhỏ em luôn mong mình lớn thật nhanh, như vậy em cũng có một đôi tay của người lớn rồi. Lúc ấy người em lúc nào cũng lấm lem, lần nào về nhà cũng bị mẹ mắng em lúc chơi trốn tìm không được nấp ở mấy đống than nữa, sau đó..."
Không có sau đó, lời của Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch cắt ngang.
"Triệu Hương Nông, em có thể yên lặng hộ anh được không?"
Triệu Hương Nông không nói gì nữa, giống như khi ở New Orleans, cô nói vòng vo tam quốc như vậy cũng chỉ vì muốn biểu đạt sự quyến luyến của cô với anh mà thôi. Hồi cô còn bé, cũng trong một căn phòng đơn sơ chật chội như này, mẹ cô lúc nào cũng không ngại việc đun nước rửa ráy cho cô con gái lần nào đi chơi về cũng lấm lem của mình.
Trong căn phòng nhỏ xíu lúc nào cũng vang lên cuộc hội thoại như này: "Tiểu Nông, rốt cuộc con chơi kiểu gì vậy?" "Mẹ ơi, con chỉ chơi trốn tìm với bạn thôi mà, con thích nhất là trốn sau mấy đống than kia, nên..." "Lý Hương Nông! Mẹ cảnh cáo con, lần sau mà còn như này thì mẹ sẽ đưa con cho người khác đấy."
Nhưng lần nào mẹ cũng không nỡ đưa cô cho người khác nuôi. Lúc ấy, trái tim mẹ vẫn chưa có quá nhiều oán hận, và cô vẫn chưa giống Lý Khả quá nhiều.
Động tác dịu dàng ban nãy bỗng trở nên cứng rắn, bàn tay đang nắm cổ tay cô bỗng siết chặt lại.
"Tống Ngọc Trạch!" Triệu Hương Nông giẫy tay khỏi anh.
Tống Ngọc Trạch thả tay cô ra, đứng dậy rồi quay người đi.
"Vừa nãy anh sao vậy?" Triệu Hương Nông khẽ hỏi. Rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự khác thường trên người Tống Ngọc Trạch, mà điều đó bỗng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Anh không quay đầu lại, giọng điệu không có gì khác thường: "Vừa rồi... anh chỉ là nghĩ lại một số chuyện thôi."
Triệu Hương Nông vừa định lên tiếng thì Tống Ngọc Trạch lại nói tiếp: "Một số chuyện không mấy vui vẻ."
"Chuyện gì vậy? Có liên quan đến em không?" Triệu Hương Nông miễn cưỡng nuốt câu này trở lại. Giác quan thứ sáu khiến cô không dám nói ra câu hỏi này.
Cất khăn về chỗ cũ, Tống Ngọc Trạch sờ túi áo theo thói quen, nhận ra thuốc lá để trong áo khoác treo bên ngoài. Anh đành buông tay, đứng lặng ở đó, nhận ra lòng anh lúc này vô cùng buồn bực. Giây phút ấy, anh vô cùng tỉnh táo mà ý thức được nguồn cơn của sự buồn bực này: Anh chán ghét những lời mà Triệu Hương Nông lải nhải với anh, chán ghét cùng cực. Sự chán ghét đó nhanh chóng biến thành sự phẫn nộ sau khi nghe thấy giọng nói đầy vẻ đáng thương của cô.
Trong cơn phẫn nộ, dường như Tống Ngọc Trạch có thể nhìn thấy mỏ than đen sì, đoàn tàu đi qua đó mỗi ngày, một thôn xóm hẻo lánh nghèo túng, và cả đứa bé đen đúa bất lực ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Phòng tắm có một lỗ nhỏ, ánh mắt cua Tống Ngọc Trạch vô tình nhìn qua cái lỗ ấy, anh có thể nhìn thấy rõ cô gái đang ngồi trên giường, cúi đầu, dáng vẻ hồn nhiên vô tư.
Một giọng cảnh cáo vang lên trong lòng: Tống Ngọc Trạch, không được nhìn
Anh có thể nghe thấy rõ ràng lời cảnh cáo ấy, nhưng bản năng của anh đã hành động trước tư duy của anh, đẩy cửa phòng tắm ra, đi về phía chiếc giường.
Dừng lại trước mặt cô, duỗi tay vuốt đầu cô. Cô không buồn ngó ngàng mà tránh né bàn tay anh. Rõ ràng cô đang giận anh, à không, nên nói là cô lại giận anh rồi.
"Triệu Hương Nông, sao em thích giận dỗi như vậy." Giọng điệu Tống Ngọc Trạch đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cô ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, không nói gì mà chỉ nhìn anh.
"Hình như em chưa đánh răng." Tống Ngọc Trạch hạ giọng xuống một chút.
Cô vẫn không chịu lên tiếng. Thế là...
Tống Ngọc Trạch nghe thấy giọng mình như đang dỗ một con mèo đang làm nũng với anh: "Anh đoán, thực ra khi đó, cô bé Tiểu Nông không phải vì chơi trốn tìm mới lấm lem như vậy, mà do cô bé dùng đôi tay nhỏ xíu của mình nắm than hòn, cô bé rất muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ."
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Suy nghĩ của TNT lúc này: Chọn con t(r)ym hay là nghe lúy trúy