Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 68

Dịch: Hé

Cởi dây an toàn ra, Triệu Hương Nông mở cửa định xuống xe thì bị kéo lại.

"Triệu Hương Nông..."

Cau mày, bàn tay được tự do thì cầm ống nghe điện thoại lên, đập mạnh vào đầu Tống Ngọc Trạch: "Cẩu tạp chủng, anh câm miệng cho tôi!" Triệu Hương Nông gằn từng chữ một: "Trên thế giới này ai cũng có tư cách gọi tên tôi, chỉ riêng anh! Tống Ngọc Trạch là không có."

Tống Ngọc Trạch vẫn nắm tay cô, lặng lẽ nhìn cô.

Triệu Hương Nông giễu cợt: "Có phải Tống tiên sinh đang nghĩ thầm trong lòng rằng đáng lẽ tôi phải giống Clara hoặc cái cô hắt rượu vang vào anh... À, xin lỗi nói sai rồi, tôi đoán căn bản chẳng có cô gái hắt rượu vang vào anh đâu nhỉ? Tống Ngọc Trạch, nếu anh còn tưởng tôi sẽ trở thành một Clara thứ hai thì anh nhầm rồi, Tống Ngọc Trạch anh chẳng là cái đinh gì trong mắt tôi cả."

Nói đoạn, Triệu Hương Nông lập tức bấm còi inh ỏi, tiếng còi xe thu hút sự chú ý của bảo vệ Triệu công quán.

Tống Ngọc Trạch lái xe rời khỏi đó.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, anh nói với cô một câu: "Đừng kết hôn với Bách Nguyên Tú."

Nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói như vậy, Triệu Hương Nông lập tức bụm miệng bật cười.

Ánh đèn trong khoang xe hắt lên mặt anh khiến sắc mặt anh có chút nhợt nhạt: "Triệu Hương Nông, chẳng bao lâu nữa em sẽ biết lời của anh chẳng buồn cười chút nào đâu. Anh có cách làm em không lấy được Bách Nguyên Tú lần một thì cũng có cách khiến hai người phải hủy hôn lần hai."

"Vì cớ gì? Tống Ngọc Trạch, vì sao lại làm chuyện lạ lùng như vậy?" Triệu Hương Nông hỏi anh.

Tống Ngọc Trạch chẳng nói một lời nào.

Triệu Hương Nông cười nghiêng ngả, cô bảo bảo vệ nhìn cho kỹ mặt mũi của Tống Ngọc Trạch: "Sau này hễ người này xuất hiện ở đây thì các anh có thể trực tiếp báo cảnh sát."

Về đến nhà, Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho Bách Nguyên Tú, nhưng điện thoại của anh ta vẫn luôn trong tình trạng không có người nhận máy. Sau khi không gọi cho Bách Nguyên Tú được, cô lại gọi điện đến nhà Bách Nguyên Tú. Từ sau khi tuyên bố kết hôn, Bách Nguyên Tú liền chuyển về sống trong nhà. Người nhận điện thoại là Bách Chính Sơn, ông ta nói với Triệu Hương Nông rằng vì công ty có việc đột xuất nên Bách Nguyên Tú cần đi xử lý.

Ngày hôm sau, Triệu Hương Nông mặc chiếc sườn xám mà Rice chuẩn bị cho cô. Hai ngày trước Triệu Diên Đình gọi điện thông báo hôm nay cô không được đi đâu vì hôm nay Triệu công quán sẽ có vị khách vô cùng quan trọng. Vì vị khách quan trọng này mà từ hai ngày trước Triệu công quán đã bắt đầu chuẩn bị, sửa sang lại phòng ăn, thực đơn bữa tối ngày hôm nay đã được chuẩn bị xong từ hai ngày trước.

Vị khách quan trọng mà Triệu Diên Đình phải tiếp đón là Tống Học Nhữ, Triệu Hương Nông không hề xa lạ với ông ta vì đó là cha của cấp trên của cô. Trước kia, để có thể vào đội truyền thông của Tống Liên Tố một cách thuận lợi, Triệu Hương Nông đã tìm tư liệu về Tống Liên Tố, vì thế cô cũng được tìm hiểu về "Cá xấu nhai kẹo cao su" lẫy lừng kia. Sự việc ông lão làm gần đây mà khiến cho mọi người bán tán đó là cho 50 nghìn công nhân nghỉ việc tập thể để đi bỏ phiếu phản đối trong cuộc trưng cầu dân ý về việc thu hút nhà bán lẻ phương Tây của chính phủ Ấn Độ. Những ông trùm ngành bán lẻ phương Tây đang lăm le tiến vào thị trường Ấn Độ phải nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ dám âm thầm tỏ vẻ bất mãn mà thôi. Những nhà kinh tế học phương Tây dự đoán năm 2020 toàn cầu sẽ bước vào thời đại của năng lượng, ngành năng lượng sẽ chiếm vị trí chủ yếu trong cơ cấu kinh tế và trên trường chính trị. Những nguồn năng lượng trong tay Tống Học Nhữ sẽ khiến ông ta có tầm ảnh hưởng cực lớn trên mọi phương diện.

Triệu Diên Đình rất coi trọng lần gặp gỡ Tống Học Nhữ này. Bấy lâu nay Triệu Diên Đình luôn hi vọng Bách hóa Triệu thị dưới thời ông có thể hướng đến quốc tế hóa. Đặt cửa hàng ở các sân bay quốc tế lớn của các nước là bước đi đầu tiên trong quá trình quốc tế hóa mà ông vạch ra. Có điều, bước đi đầu tiên này vì mối quan hệ có hạn mà bị gác lại nhiều năm. Mấy ngày trước Triệu Diên Đình bất ngờ nhận được cuộc điện thoại từ Australia, còn người gọi điện thoại cho ông lại là Tống Học Nhữ.

Một ngày sau cuộc điện thoại đó, Triệu Diên Đình gặp gỡ người đại diện của Tống Học Nhữ ở văn phòng đồng thời đưa ra yêu cầu hợp tác. Bước đầu trong hợp tác là điều mà Triệu Diên Đình vẫn luôn mong muốn, có vị trí trong các sân bay quốc tế trên toàn cầu. Chẳng bao lâu sau hai bên đã ấn định thời gian gặp mặt. Xét thấy Tống Học Nhữ đã cao tuổi, nên đội truyền thông của Triệu thị đã biến buổi gặp gỡ thành buổi tiệc tối kiểu gia đình. Hôm nay Triệu Diên Đình sẽ ở nhà để lo liệu tiếp khách.

Đúng 6 giờ tối, Triệu Hương Nông và Lý Nhu theo sau Triệu Diên Đình đứng chờ ở bên ngoài Triệu công quán. 6 giờ 15 phút, một chiếc xe Rolls-Royce dừng lại trước cửa, Triệu Diên Đình tiến lên nghênh đón, Triệu Hương Nông đi theo sau ba mình.

Khi cửa xe mở ra, Triệu Hương Nông phát hiện ánh mắt của Tống Học Nhữ không nhìn vào đối tác của ông ta mà nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt của Tống Học Nhữ mang theo vẻ quan sát, hơn nữa còn có vẻ ông ta đang nóng lòng để được gặp cô vậy. Dưới ánh nhìn chăm chú ấy, Triệu Hương Nông vô thức nghiêng mặt sang bên, rồi nép người vào sau ba mình.

Ngay sau đó có một chiếc xe thứ hai dừng lại trước cửa Triệu công quán, điều khiến Triệu Hương Nông kinh ngạc là người bước xuống xe lại là Tống Liên Tố. Sau khi chào hỏi Lý Nhu xong, Tống Liên Tố đến trước mặt cô, trao cho cô cái ôm chào hỏi.

"Bộ sườn xám này mặc lên người cô quả là rất đẹp." Bà khen cô.

Một đoàn người bước vào Triệu công quán, Triệu Hương Nông đi ở phía sau, sự xuất hiện của Tống Liên Tố khiến tái tim cô bắt đầu nổi lên sự bất an. Là vì cái họ khiến cô nghĩ đến mà hoảng hốt kia sao? Hay là khí chất đặc biệt trên người Tống Học Nhữ và Tống Liên Tố dường như cũng từng có ở một người khác?

Hình như lại có xe đi vào, Triệu Hương Nông ngoảnh lại, qua cánh cửa chạm trổ hoa văn, cô loáng thoáng nhìn thấy có xe thứ ba đi vào.

Sau màn hàn huyên lịch sự thì mọi người bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Chiếc ghế chủ xị của bàn ăn 12 người bỏ trống, Triệu Diên Đình ngồi đối diện Tống Học Nhữ, Lý Nhu ngồi trước mặt Tống Liên Tố, còn ghế đối diện Triệu Hương Nông thì để trống. Chiếc ghế đối diện Triệu Hương Nông dành cho vị khách thứ ba, lúc này, vị khách ấy có chút việc nên không kịp đến đúng giờ.

Vị khách thứ ba là cháu trai Tống Học Nhữ, do trước kia Tống Liên Tố đã bày tỏ bà sẽ không thừa kế tài sản của nhà họ Tống nên cháu trai Tống Học Nhữ liền trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống. Người ta không mấy hay biết về người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống này, họ chỉ có thể biết đến sự tồn tại của nhân vật này từ bức ảnh cả gia đình. Đó là một chàng trai vô cùng đẹp trai, người từng nhìn thấy bức ảnh gia đình kia đều nói như này: Xét thấy những người có tiền có thói quen giữ kín như bưng cuộc sống cá nhân của mình nên mọi người cũng không hề bới móc chuyện này.

Triệu Hương Nông cũng không biết rõ về người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, tối qua cô mới nhận được tư liệu, trong tư liệu chỉ ghi chép vài dòng ít ỏi: Năm nay 24 tuổi, tên tiếng anh là Adolp, chính xác mà nói đây là một cái tên tiếng Đức, theo ngữ tộc German thì nó có nghĩa là người anh hùng cao quý.

Nếu Triệu Hương Nông nhớ không nhầm thì cô đã từng nghe qua sự tích về cái vị tên Adolp này rồi. Thiên kim của một vị chính khách Đức đã từng kể lại một trải nghiệm đáng sợ của cô ta: Trong một buổi tiệc, một con chó Caucasus đã vật ngã cô ta xuống đất, cậu thiếu niên anh tuấn tên là Adolp đã giải cứu cô ta. Sau đó cô ta vẫn luôn quan tâm đến tin tức của thiếu niên đó, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cho đến khi cô ta lấy chồng vào năm ngoái, cô ta vẫn nhớ mãi không quên chàng thiếu niên đẹp trai ấy.

Mà cái vị Adolp này là đối tượng mà Triệu Hương Nông phải lấy lòng, phải thông qua cuộc trò chuyện thân thiết để lấy được sự tín nhiệm và tán thưởng của đối phương.

7 giờ 10 phút, bữa tối đã trôi qua được một phần ba thời gian, vị trí đối diện Triệu Hương Nông vẫn trống huơ trống hoắc. Tống Liên Tố thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn cô, ánh mắt của bà ấy mang theo vẻ chờ kịch vui. Ánh mắt của Tống Liên Tố khiến Triệu Hương Nông càng lúc càng bất an.

7 giờ 15 phút, người đại diện của Tống Học Nhữ và quản gia của Triệu công quán cùng đi vào rỉ tai với chủ nhân của mình, sau đó Tống Học Nhữ rời khỏi vị trí của ông ta, ngay sau đó Triệu Diên Đình cũng rời khỏi vị trí của mình, hai người một trước một sau rời khỏi phòng ăn.

Mười phút trôi qua, Triệu Hương Nông cuối cùng cũng đã nhìn thấy vị khách thứ ba, sự xuất hiện của vị khách này đã khiến sắc mặt Triệu Diên Đình xanh mét.

Triệu Hương Nông không thể nào hình dung được tâm trạng khi nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đi phía sau Tống Học Nhữ.

Dưới ánh đèn lưu ly, khuôn mặt ấy như thể bị chia cắt thành vô số hình ảnh trong kính vạn hoa, tách rời, tập hợp rồi biến ảo, cuối cùng hợp thành một khung cảnh. Trong khung cảnh đó, vẻ mặt cô đầy tự tin, giọng nói của cô cũng vậy, giọng nói ấy còn đang nói: Tống Ngọc Trạch, sau này tôi che chở anh.

Ngày đó có bao nhiêu hả hê tự đắc thì bây giờ có bao nhiêu khờ khạo ngu ngốc.

Lúc ấy, cô dựa vào đâu mà tự tin, dựa vào cái gì mà che chở cho anh. Nghe nói tại Australia có không dưới năm mươi công viên mang tên Adolp, mọi người đều biết đó là món quà mà Tống Học Nhữ tặng cho cháu trai mình.

Mà mới đây thôi, người cha nâng niu cô như châu báu trong lòng bàn tay, không để cô chịu bất cứ ấm ức gì đã nói: "Tiểu Nông, ngoài làm con gái của ba ra thì con cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Triệu. Gia nghiệp của ba phải được con thừa kế và truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác."

Cô hiểu lời của Triệu Diên Đình, cô biết cái người khiến Triệu Diên Đình nói ra những lời như vậy nhất định là một người có máu mặt. Nếu có thể lấy được sự tín nhiệm của ông ta thì Bách hóa Triệu thị sẽ dành được 60% thị phần ở các sân bay quốc tế trên toàn cầu.

Chỉ là, lần này Triệu Hương Nông thật sự không biết nên lấy lòng người trước mặt như thế nào. Hay là nói rằng "Tống Ngọc Trạch, tôi che chở anh" ư?

Anh được quản gia dẫn đến vị trí của mình, anh gật đầu mỉm cười với cô, vẻ mặt anh như thể bọn họ mới gặp nhau lần đầu vậy. Cũng đúng, Tống Ngọc Trạch có thừa khả năng diễn xuất mà.

Triệu Hương Nông cũng muốn diễn như Tống Ngọc Trạch, nhưng tình huống bất ngờ này khiến trái tim cô nhỏ máu: Hóa ra, ngoại trừ cái tên Tống Ngọc Trạch thì tất cả mọi thứ đều là giả.

Đều là giả!

Triệu Hương Nông cúi đầu, bây giờ cô không thể cầm cốc nước trước mặt hắt vào mặt Tống Ngọc Trạch. Thời gian bữa tối còn nửa tiếng nữa, chỉ cần cầm cự qua nửa tiếng này là được rồi.

Người không thể ngồi yên là Triệu Diên Đình, mười phút sau Triệu Diên Đình ném mạnh khăn ăn xuống mặt bàn, nói một câu: "Tiễn khách."

Sáu người đang ngồi trên bàn ăn chỉ có mình Triệu Diên Đình đứng lên, năm người còn lại đều ngồi yên ở vị trí của mình.

"Tiểu Nông!" Triệu Diên Đình gọi một tiếng.

Triệu Hương Nông đứng lên, khi cô đang định rời đi thì Tống Ngọc Trạch lên tiếng: "Lần này đến cùng chúng tôi còn có giám đốc ngân hàng chuyên quản lí tài sản của nhà chúng tôi. Tôi biết Bách hóa Triệu thị đang đối mặt với vấn đề thiếu hụt nguồn tài chính khổng lồ, ông ấy sẽ chứng minh chúng tôi có thể lấp đầy lỗ hổng tài chính ấy chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ."

"Tiễn khách!" Triệu Diên Đình lại ra lệnh đuổi khách một lần nữa.

Tống Ngọc Trạch đến trước mặt Triệu Diên Đình, nói: "Nếu ngài Triệu còn hi vọng cuộc liên hôn giữa hai nhà Bách Triệu sẽ tạm thời kìm chế nguy cơ tài chính thì e rằng ngài phải thất vọng rồi."

Anh liếc đồng hồ một cái rồi nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ hẳn là Bách Chính Sơn sẽ xuất hiện trên truyền hình để bác bỏ tin đồn về hôn lễ ở Hawaii đang gây sốt gần đây."

Quản gia bật ti vi lên.

Quả nhiên! Bách Chính Sơn đang ở trên ti vi.

Bách Chính Sơn đưa ra lời thanh minh đơn giản: Không có hôn lễ ở Hawaii, bây giờ không có sau này cũng không có. Hôn lễ ấy chỉ là tin đồn mà mà kẻ xấu tung ra nhằm giải quyết khó khăn tài chính mà thôi.

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên, một giây sau, Triệu Diên Đình hung dữ nắm lấy cổ áo Tống Ngọc Trạch.

Người bị túm cổ áo lên tiếng, giọng điệu chân thành: "Ngài Triệu, xin ngài hãy gả Tiểu Nông cho tôi."

Lời của Tống Ngọc Trạch khiến ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào Triệu Hương Nông. Sau khi nghe rõ lời Tống Ngọc Trạch nói, Triệu Hương Nông cười như điên dại.

Rốt cuộc cái gã này phải hận cô đến nhường nào?

- ---------------------------------------------

Lại được cùng các chế đón thêm cái tết nữa rồi. Chúc các chế Trung thu vui vẻ
Bình Luận (0)
Comment