Đóa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 23

“Thất tỷ, cảm ơn chị.”

Sáng sớm Tống Triều đã gõ cửa phòng Tống Phẩm Hoa để cảm ơn.

Tống Phẩm Hoa đã ngủ một ngày một đêm, tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều. Cô mở cửa cho Tống Triều vào rồi xoay người pha café: “Ngồi đi.”

Tống Triều nhìn chằm chằm kỹ thuật xay và pha café điêu luyện của Tống Phẩm Hoa, ánh mắt vô cùng khâm phục. Tống Triều luôn nghĩ Tống Phẩm Hoa chính là người tự tại và dũng cảm nhất Tống gia, cô không ôm quá nhiều trách nhiệm cũng không ôm mãi nỗi đau như đại tỷ, cũng không quá mức thông tuệ để người sầu lo như nhị tỷ.

Tống Phẩm Hoa chính là người hiểu rõ bản thân mình nhất.

Chính điều đó mới khiến Tống Triều khâm phục.

Trong lúc cậu suy nghĩ miên man, một tách café nóng hổi đã đặt xuống trước mặt. Tống Triều đang muốn từ chối thì Tống Phẩm Hoa đã nói: “Thử chút xem, chị có cho thêm sữa, không đắng quá đâu.”

Tống Triều do dự bưng lên nhấp nhẹ một ngụm, mắt sáng lên, ngon ngoài ý muốn nha. Không hề đắng tới mức không nuốt nổi như trước. Tống Triều vô cùng nghi hoặc, sao lại khác nhau nhỉ?

Tống Phẩm Hoa nói: “Đó là vì trước kia thứ em uống đều là café đen, vô cùng đắng.”

Tống Triều im lặng.

Người nhà rất thương cậu, sợ cậu nghiện mấy thực phẩm rác liền nói tất cả những thứ đó đều rất độc hại. Còn cho cậu uống thử loại café đen đó để sau này cậu luôn uống sữa, vì nghĩ café rất đắng.

Từ việc nhỏ này đã đủ thấy người Tống gia chiều chuộng Tống Triều đến mức hơi cực đoan, tuy họ đã giáo dục Tống Triều rằng thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng lại không muốn để cậu phải đối mặt với gió mưa.

Tình yêu của họ như kén tằm bọc Tống Triều lại, muốn cậu sống trong bình yên ấm áp đến cuối đời. Cậu rất hiếm khi được bước ra ngoài thế giới, không tham gia hoạt động ngoại khoá, còn tuỳ tiện thất hứa (vụ hẹn đi leo núi với Chu Tiếu), những thứ đáng ra ở tuổi này đều được thử nghiệm thì cậu đều không được thử.

Tuy Tống Triều ngoan ngoãn, nhưng nhìn từ khía cạnh khác, nếu quá mức yên lặng vậy thì khác gì một đầm lầy chết?

Nhưng nếu cậu có thể xé mở kén tằm bao quanh mình, vậy cậu sẽ chui ra khỏi kén và trở thành một con bướm tự do lại xinh đẹp.

Giờ Tống Triều đã sinh ra ý thức muốn phá bỏ kén tằm, vậy thì Tống Phẩm Hoa sẽ hướng dẫn cậu.

Đây chính là yêu thương của Tống Phẩm Hoa đối với Tống Triều.

“Chị ủng hộ em rời khỏi Tống gia, xuất ngoại du học, chính là hy vọng em có thể nhìn thấy thế giới này. Hy vọng em có thể tự mình độc lập chứ không chỉ được người khác bao bọc nữa. Đương nhiên, chị biết em rất yêu quý mọi người, nhưng tình yêu phải bình đẳng. Mọi người đều đã trưởng thành, đã già, nhưng em còn rất trẻ. Khi em trẻ tuổi, em sẽ không cần chúng ta bảo vệ nữa, ngược lại, em còn muốn bảo vệ chúng ta. Bảo Nhi, chị hy vọng em cũng có thể bảo vệ tất cả những người mà em yêu thương.”

Trước đây, chưa từng có ai nói với Tống Triều những lời này, Tống gia từ Tống lão phu nhân trở xuống chỉ toàn nói với cậu: “Bảo Nhi, đừng sợ, có chúng ta ở đây.”

Tống Triều rất yêu quý người nhà mình, nhưng không ai cần cậu bảo vệ. Cậu cũng không có suy nghĩ này, hoặc có thể là có nhưng còn chưa rõ ràng. Bảo vệ người nhà, bốn chữ đơn giản nhưng đâu phải chuyện dễ dàng. Muốn làm được việc đó cần có năng lực và trách nhiệm. Cho tới nay, người đảm nhiệm việc này chỉ có ba Tống, Tống nhị thúc, và hiện tại có thêm Tống Thiện Cầm. Nhưng họ đều đã có tuổi, Tống Thiện Cầm cũng đã gần bốn mươi. Khi họ về già, họ đều cần có người bảo vệ mình, các tiểu thư Tống gia và cả những thế hệ trẻ đang trưởng thành cũng cần có người trông coi.

Mà ứng cử viên sáng giá nhất chính là Tống Triều.

“Đi ra ngoài một chút, rời khỏi vòng bảo vệ này, em mới có thể trưởng thành.”

Tống Triều mím môi, do dự hồi lâu mới nói: “Thất tỷ, em muốn học thiết kế.”

Tống Phẩm Hoa yên lặng nhìn cậu, một lúc lâu sau, cô ngả người xuống ghế, khoanh chân, chống khuỷu tay lên ghế, “Nghĩ kỹ rồi?”

“Vâng.”

Tống Triều trầm tư một lát, lại hỏi: “Muốn đi London? Học viện St. Martins?”

Tống Triều gật đầu: “Em đã gửi hết tài liệu ứng tuyển đi rồi, hẳn là tháng sau sẽ có kết quả.”

“Chị không quen ai ở London, để chị hỏi cô ấy một chút. Em đi tới đó, dù sao cũng cần có người quan tâm.”

Cô ấy trong lời Tống Phẩm Hoa đương nhiên là người yêu đồng tính người Pháp của mình.

Tống Triều lại nhấp một ngụm café để vị ngọt kia vương trên đầu lưỡi mình, “Thất tỷ, em có người quen ở đó.”

“Hửm?”

“Tin được mà, anh ấy tên Đường Đại. Quốc tịch EG, sống ở London. Em có thể nhờ anh ấy hỗ trợ.”

“Chị sẽ giúp em thuyết phục mọi người.”

Tống Triều bật cười, có Tống Phẩm Hoa hỗ trợ, tỷ lệ người nhà đồng ý cho cậu đi du học là rất lớn.

“Nhưng chị chỉ có thể đảm bảo họ sẽ đồng ý để em xuất ngoại, không đảm bảo vụ học thiết kế.”

Tống Triều nói nhỏ, “Ba mẹ và mọi người sẽ không biết em học thiết kế đâu.”

Tống Phẩm Hoa nheo mắt, “Được đó tiểu Bảo Nhi, em dám lừa mọi người?”

“Không lừa chị mà.”

“Nhóc quỷ, lại còn kéo chị xuống nước.”

Tống Triều dẩu môi, mỗi lần thấy Tống Phẩm Hoa hung dữ là cậu lại biệt nữu.

“Được rồi, cho em thời gian năm năm, nếu em có thể thành danh, chị sẽ chống đỡ bên này giúp em. Còn nếu sau năm năm mà vẫn im lặng vô danh, vậy em ngoan ngoãn quay về kế thừa gia nghiệp đi.”

Tống Triều hớn hở, nhảy dựng lên làm quân lễ tỏ vẻ tuân mệnh. Tống Phẩm Hoa bật cười, bảo cậu biến ngay, đừng quấy rầy cô làm việc. Tống Triều đóng cửa phòng Tống Phẩm Hoa, tâm trạng vui phơi phới, nghĩ muốn chia sẻ chuyện vui này với người khác. Nghĩ nghĩ, trong đầu cậu bỗng xuất hiện một người, cư nhiên là Albert.

Nhưng cuối cùng Tống Triều cũng không gọi điện cho Albert để chia sẻ tin tức tốt này, càng khiến cậu cảm thấy mất mát đó là từ hôm ấy, Albert cũng chẳng hề liên lạc với cậu. Tống Triều im lặng hồi lâu, cuối cùng dứt khoát tự gõ đầu mình cho tỉnh.

Chính Đường Đại cũng nói anh ấy tới Trung Quốc làm việc mà, có phải đi chơi đâu, không liên lạc với mình là chuyện bình thường. Dù sao quan hệ giữa hai người cũng đâu có thân thiết gì, gần như chỉ vì một chuyện hiểu nhầm mà thành hận gặp nhau quá muộn….. Không, có lẽ chỉ mình cậu thấy vậy thôi.

Tống Triều quyết tâm phải cư xử bình thường với Albert, cậu cảm thấy mình đã để tâm đến anh quá nhiều rồi.

*****************

Chuông tan học vang lên, Tống Triều còn đang thu dọn đồ đạc. Lớp trưởng đứng ngoài cửa gọi: “Tống Triều, có người tìm cậu đó.”

Tống Triều ngạc nhiên, còn tưởng là người nhà tới đón. Cậu vội nhanh chóng cất đồ vào cặp rồi ra ngoài, đi đến cửa còn bị lớp trưởng gọi lại. Tống Triều cúi đầu, vẻ mặt nghi hoặc.

Lớp trưởng thần bí hỏi: “Người bên ngoài tìm cậu là ai thế? Minh tinh hay người mẫu?”

Tống Triều sửng sốt, đáp: “Tôi còn chưa thấy người mà.”

“Anh ta nói lên là…..ơ chưa nói.” Cô bé kia ủ rũ, nhưng lại lập tức lên tinh thần, “Tuy anh ta rất đẹp, nhưng Tống Triều cậu đừng lo, cậu vĩnh viễn là chính cung của tôi.”

Tống Triều dở khóc dở cười, lớp trưởng rất thích mấy câu chuyện giả tưởng, bản thân là một cô gái đáng yêu kích cỡ loli nhưng cứ thích làm ngự tỷ. Cậu cảm ơn cô bé rồi mới rời đi. Sau khi nghe lớp trưởng hoa si, Tống Triều đã có thể đoán đại khái là ai.

Trừ Đường Đại thì làm gì còn nhan sắc của ai có lực sát thương cao thế nữa!

“Đường Đại, anh tìm tôi có việc à?”

Không thể phủ nhận, lúc đoán được là Albert, nội tâm Tống Triều bỗng cảm thấy vui sướng đến khó hiểu.

Albert quay lại mỉm cười ấm áp rồi đưa cho Tống Triều một thứ.

“Gì vậy?”

Tống Triều nhận lấy, đó là một tờ giấy viết thư màu trắng như tuyết, có họa tiết hoa hồng đỏ như máu ở phía trên. Cậu mở ra, đó là lời nhận xét của Lâm An về sản phẩm ví tiền kia của cậu. Lời nói đúng trọng tâm, còn mang theo cổ vũ cùng tán dương, tuy cũng chỉ ra khuyết điểm nhưng khen ngợi vẫn chiếm đa số. Đoạn sau còn có ý chỉ dẫn, rất bình dị gần gũi.

Tống Triều kích động đến đỏ cả mặt, cậu quý trọng nâng niu tờ giấy. Dù đã đọc xong nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn.

Đúng chuẩn fan boy luôn.

Nhưng cũng may, Albert nghĩ thầm, dù kích động nhưng vẫn rất ngoan. Không giống mấy người anh em họ hàng của anh, kích động là rống lên như quỷ, thậm chí còn có thể biểu diễn múa thoát y. Nhưng chính vẻ ngoan ngoãn của Tống Triều lại khiến Albert thấy trìu mến, đồng thời cảm thấy yêu cầu Lâm An lười biếng đổi đoạn ghi âm thành một bức thư chân thành như vậy quả là một quyết định tuyệt vời.

Sự thật chứng minh, anh rất thích nhìn bộ dáng vui vẻ của Tống Triều, hay nói đúng ra là anh rất thích chiều chuộng cậu.

“Cảm ơn.” Tống Triều cố gắng bình ổn lại tâm trạng kích động của mình, hơi ngượng ngùng ngước mắt: “Tôi mời anh ăn cơm nhé?”

“Chỉ ăn cơm thôi sao?”

“Vậy cho anh yêu cầu đó, miễn là trong phạm vi tôi làm được.”

Albert bật cười.

“Đúng rồi, chỉ cần nhận được Giấy báo trúng tuyển ở London là tôi có thể đi du học đó.”

Albert kinh ngạc, “Người nhà em đồng ý cho em đi rồi sao?”

“Họ rất yêu thương tôi, không muốn tôi đau lòng.”

“Đổi lại là tôi thì tôi cũng không muốn.” Albert dừng lại, rồi rũ mắt nhìn thẳng cậu: “Nếu cái giá phải trả là em sẽ rời đi, tôi cảm thấy mình sẽ khó mà lựa chọn.”

Tống Triều ngây người, mặt đỏ tưng bừng. Ánh mắt cậu nhìn khắp nơi nhưng không biết nên nói gì cho phải. Ánh nhìn nóng bỏng và dịu dàng của Albert trên đỉnh đầu khiến tim cậu loạn nhịp.

Albert khẽ cười, không nhịn được nhéo nhéo đôi tai đỏ rực của Tống Triều, “Sao lại dễ thẹn thùng như vậy chứ?”

Tống Triều cúi xuống, che lỗ tai, ánh mắt vô tội: "Anh đang trêu chọc tôi sao?"

“Không. Tôi đang nói những lời từ tận đáy tim mình.”

Ánh mắt thâm thuý của Albert dán chặt vào cậu không rời. Gương mặt Tống Triều nóng bừng, mắt nhìn đi chỗ khác, chân đá tới đá lui, cậu không dám tiếp lời Albert nhưng mãi không tìm được đề tài nào mà nói.

May mà Albert thông cảm cho cậu da mặt mỏng nên không nói nữa, chỉ nói lan man sang chuyện khác.

“Nếu em tới London, tôi sẽ đưa em đi du thuyền trên sông Thames. Em biết đó, những viên minh châu đẹp nhất chính là những thắng cảnh điểm xuyết bên hai bờ sông Thames.”
Bình Luận (0)
Comment