“Không cảm thấy chuyện đó có bao nhiêu lạc thú.” Nguyệt Mai lẩm nhẩm:“Đêm đầu tiên cậu không biết đáng sợ biết bao nhiêu, cả người đau thắt lại, tớ giãy giụa đá đấm cào cắn anh ấy, anh ấy cũng phát điên lên rút đai lưng ra trói hai cổ tay tớ lại, đè cứng chân tớ lại, cảm giác như bị anh ấy cường gian vậy, căn bản là mặc kệ tớ chết sống ra sao, thứ đó của anh ấy trướng lớn như lừa vậy, khiến tớ chảy rất nhiều máu, đi đường cũng đau, cực kỳ đáng sợ.”
Phùng Chi an ủi nói: “Lần đầu tiên đều như vậy, lúc đó tớ còn đau đến ngất xỉu. Về sau thì tốt hơn thôi.”
Nguyệt Mai rầu rĩ: “Bây giờ cũng không thấy tốt hơn bao nhiêu, vẫn rất đau, mỗi lần thứ đó của anh ấy ra vào như con dao đang rạch từng đường vậy, đau rát giống như chịu cực hình, tớ cũng không dám hỏi ai, cả đám không sợ thiên hạ loạn, may mà còn có A Chi, cậu dạy tớ một cách đi để tớ không chịu cái tội này.”
Phùng Chi có chút khó mở miệng, cô cũng không muốn nói chuyện tính phúc của mình với ai cả, đó là chuyện cực kỳ tư mật, chỉ cô và Thường Yến Hành mới biết được.
Nhưng thấy gương mặt đã hóa trang của Nguyệt Mai, hai má hồng hồng, đáy mắt ứ thanh lộ ra dưới lớp phấn, nhìn kỹ có vài phần tiều tụy.