Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 42

Đoàn Dự hung hăng trừng mắt liếc Mộ Dung Phục cách đó không xa, thấp giọng mắng,

“Mắt cẩu ngươi bị mù à, không phát hiện ta đang bị thương sao?”.

Thanh âm tinh tường truyền vào tai Trường Thanh, làm cho y cười khẽ liên tục. Đoàn Dự quay đầu nhìn y, nhẫn nhịn một lúc lâu mới buồn bực mở miệng,

“Ngươi có thể ngừng cười được không?”.

Trường Thanh ho khan hai tiếng, hơi hơi thu liễm ý cười. Lại không biết cảnh hai người hắn thấp giọng nói chuyện với nhau trong mắt người khác rất là thân mật, tất cả đều lọt vào mắt Mộ Dung Phục, trong lòng y cảm thấy cực kỳ căm tức.

Đinh Xuân Thu thấy Mộ Dung Phục trực tiếp không nhìn mình, vấn đề vừa rồi hỏi y cũng không được giải đáp, mặt mũi có chút không nhịn được, một lần nữa hạ thấp giọng mang ý áp bức,

“Những người có thanh danh trong võ lâm Trung Nguyên bất quá chỉ khoảng hai ba người, các hạ nếu tự ti mặc cảm không muốn cáo tri tục danh, lão phu tuyệt không ép buộc”.

Ánh mắt Mộ Dung Phục chuyển sang liếc Đinh Xuân Thu một cái, khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự tiếu phi tiếu,

“Tại hạ, Cô Tô Mộ Dung Phục”.

Lời vừa nói ra, bốn phía kinh hãi.

‘Cô Tô Mộ Dung công tử’ danh chấn thiên hạ cùng kỳ danh với bang chủ Cái Bang Kiều Phong, không ngờ lại là một thiếu niên tuấn nhã thanh tú như vậy, mọi người lập tức nhớ tới lời nói ngày xưa của võ lâm nhân sĩ:

“Mộ Dung công tử võ học uyên bác, sao lại mơ ước thứ tạp học của Tinh Tú phái ngươi”. Trong lòng không khỏi đã tin bảy phần, chỉ là không muốn nói ra trước mặt sư phụ, diệt hết uy phong của mình, đành phải giấu kín những lời này trong lòng.

Vừa thấy Mộ Dung Phục tiêu sái tuấn nhã, Đinh Xuân Thu sửng sốt, lập tức hoàn hồn cười nhạo,

“Mộ Dung công tử ở trên giang hồ có lai lịch lớn như vậy, tại sao lại làm ra việc trơ trẽn lấy cắp tuyệt học của người khác”.

Mộ Dung Phục dương môi cười, tuy là đáp lại Đinh Xuân Thu, nhưng hai mắt vẫn nhìn Đoàn Dự chăm chăm,

“Tại hạ cũng không cùng đường thảm hại đến mức muốn học võ công của Tinh Tú phái”.

Con ngươi đen như mực của Mộ Dung Phục tựa như biển rộng, sóng vỗ nhộn nhạo, khóe môi nở nụ cười thản nhiên ấm như mùa xuân. Nhưng Đoàn Dự lại cảm giác bên dưới đường cong ấy ẩn giấu một sự nguy hiểm.

Đinh Xuân Thu thấy lời y nói mang ý hèn mọn, tựa hồ không đem võ học của Tinh Tú phái để vào mắt, không khỏi giận dữ, xả miệng cười lạnh,

“Mộ Dung công tử hoàn trả nguyên vật là tốt rồi, bằng không nếu thật sự muốn tranh đấu, đừng trách lão phu ỷ mạnh hiếp yếu”.

Vừa dứt lời, một tiếng nói to hùng hùng hổ hổ từ ngoài cửa vang lên,

“Ta nói ai ở trong này thúi lắm, thì ra là Đinh lão quái của Tinh Tú phái. Ta lại không biết Tinh Tú phái có kỳ môn dị học gì có thể so sánh được với ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’ của Mộ Dung gia. Đừng nói là công tử gia, ngay cả lão tử ta cũng không thèm để mắt đến công phu mèo cào của lũ các ngươi”. Cùng với thanh âm truyền vào là khuôn mặt đầy vẻ hung thần ác sát của Phong Ba Ác.

Thấy người của Mộ Dung Phục hồ ngôn loạn ngữ, đệ tử Tinh Tú lòng đầy căm phẫn, rồi lại kiêng kỵ thanh danh của Nam Mộ Dung nên không dám động thủ bừa bãi.

Đinh Xuân Thu bị mất mặt trước chúng đệ tử, nghĩ lại nếu hôm nay không ra tay hảo hảo giáo huấn Mộ Dung Phục một phen, sau này ở Tinh Tú phái cũng khó thu phục được chúng.

Nghĩ đến đây, phiến quạt lông trong tay Đinh Xuân Thu vung lên, tất cả bát đũa trên bàn đều mạnh mẽ bây về phía Mộ Dung Phục.

Thân mình Mộ Dung Phục ngả ra sau né tránh, ở phía dưới cũng chẳng di động mảy may nào. Phong Ba Ác không biết từ đâu lấy ra một phiến quạt phàn kim trạo cốt ném cho Mộ Dung Phục, trong miệng hô,

“Công tử đón quạt!”.

Đoàn Dự không thể nhịn được xì dài một tiếng cười, nhỏ giọng lẩm bẩm,

“Người này thực biết đùa. Người ta đánh nhau đều là đón kiếm đón đao, hắn đánh nhau là đón quạt”.

Nhưng mà rất nhanh, Đoàn Dự liền biết phiến quạt kia không phải quạt giấy bình thường.

Một cái chén bay qua bị Mộ Dung Phục thoải mái tránh được, lửa giận trong lòng Đinh Xuân Thu bùng cháy mãnh liệt, tung người cùng với quạt lông trong tay tiến lên, gió thổi vù vù, đánh một đòn xuống bả vai Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục nghiêng người lách qua, không thấy thân hình di động, người đã ngồi xuống băng ghế phía tay trái.

Tay phải Đinh Xuân Thu vung quạt lông sang, tay trái xuất chiêu tấn công Mộ Dung Phục, lại bị y cực nhanh lắc mình dời xa. Mộ Dung Phục lùi lại mấy bước, mũi chân dùng nội lực đá một cái bàn bay đến phía lão, phiến quạt trong tay Đinh Xuân Thu xoay xoay chuyển động, đánh cái bàn kia trở về, kéo theo cái bàn bên cạnh bay đi.

Mộ Dung Phục nghiêng người thối lui vài bước, phiến quạt trong tay đánh vào cái bàn trước mặt, cái bàn nhất thời vỡ vụn làm cho mảnh gỗ văng tung tóe, còn chưa kịp ra tay đánh trả, Đinh Xuân Thu đã nhảy lên, đưa chân quét về phía mảnh nhỏ kia, nhất thời tàn gỗ như lưỡi kiếm vọt tới chỗ Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục vung quạt tới những mạnh vụn kia, tung người nhảy về phía sau, đứng vững trên cái bàn gần cây cột, chiếc quạt trong tay được mở ra, che trước người đỡ lấy những mảnh gỗ sắc như dao kia, ngón tay vòng quanh quạt thản nhiên chuyển động, mảnh nhỏ lập tức quay đầu lao tới Đinh Xuân Thu.

Ngay tại lúc Mộ Dung Phục cùng Đinh Xuân Thu đối chiến, Phong Ba Ác đã sớm phi thân vọt đến bên người Đoàn Dự, một tay điểm huyệt đạo của Trường Thanh, ôm lấy Đoàn Dự từ sườn biên phá cửa sổ nhảy ra, nháy mắt đã vô ảnh.

Đệ tử Tinh Tú thấy võ công Mộ Dung Phục đăng phong tạo cực (lên tới đỉnh cao), cũng không dám không biết lượng sức tiến lên hỗ trợ Đinh Xuân Thu, để tránh ngộ nhập vào vòng chiến mà đánh mất mạng nhỏ. Lúc Phong Ba Ác cứu Đoàn Dự, chúng đệ tử tuy có tâm muốn đuổi theo, nhưng lại kiêng kị thực lực của Mộ Dung Phục mà không dám tùy ý hành động, bởi vì một hồi do dự nên đã mất cơ hội tốt, chờ những người khác giải khai huyệt đạo của Trường Thanh xong, Phong Ba Ác đã sớm mang Đoàn Dự chạy khỏi đó.

Mộ Dung Phục thấy Phong Ba Ác đã mang Đoàn Dự đi, cũng không ham chiến, phiến quạt trong tay phất đống bát quét về phía Đinh Xuân Thu, thừa dịp lão đánh vỡ đám đồ sứ làm khói bay dày đặc phòng, y liền tung người bay ra khỏi cửa, cười nói,

“Tinh Tú lão quái, sau này còn gặp lại!”.

Vừa nói xong, người đã mất dạng.

Mộ Dung Phục lập tức nhảy lên nóc nhà bay qua hậu viện, vững vàng đáp xuống lưng ngựa vỗ chiếc quạt lên mông nó, con ngựa cất vó chạy đi.

Sau khi rời khỏi thôn nhỏ, Mộ Dung Phục liền đến chỗ đã hẹn trước với Phong Ba Ác, thấy Đoàn Dự ngồi bên dưới tàng cây với sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, y bước lên phía trước nâng hắn dậy nói,

“Ngươi bị thương?”.

Đoàn Dự đem ánh mắt hóa thành lợi đao dùng sức chém y vài cái,

“Ngươi nếu chỉ đến để xem, không bằng quên đi”.

Mộ Dung Phục câu môi cười, thân thủ bắt mạch Đoàn Dự nghe ngóng một lát, mày lập tức nhíu lại,

“Là ai đả thương ngươi?”.

“Thế này còn chưa rõ ràng sao?”. Đoàn Dự tức giận nói,

“Ngay cả việc này còn phải hỏi, uổng cho ngươi còn tự xưng mình là thông minh”.

Sắc mặt Mộ Dung Phục đột nhiên âm trầm, Đoàn Dự hoảng hốt, không khỏi thốt lên,

“Ngươi sao lại có biểu tình như vậy, chẳng lẽ ta thương tận xương tủy không thể cứu được? Hắn một chưởng kia tuy rằng đánh cho ta nhãn mạo kim tinh (sao bay đầy trời), ngực còn đau muốn chết, nhưng không đến mức lấy luôn cả mạng nhỏ của ta chứ?”.

Thấy hắn nói nhăng nói cuội, lo lắng lúc đầu của Mộ Dung Phục cũng dần tan đi.

Mộ Dung Phục tránh Đoàn Dự thấp giọng nói với Phong Ba Ác,

“Phong Tứ ca, ngươi thay ta đi hái vài vị dược đến… điền thất, diên hồ sách*, xuyên luyện tử…”. Đằng sau còn có nói mấy vị, nhưng bởi vì thanh âm quá nhỏ nên không thể nghe được.

(* là loài cây lâu năm, lá kép, lá nhỏ hình quả trứng, hoa màu hồng nhạt hoặc màu tím. Rễ có hình cầu, có thể làm thuốc, có tác dụng giảm đau)

Sau khi Phong Ba Ác đã đi xa, thấy Mộ Dung Phục một lúc lâu cũng không lên tiếng, Đoàn Dự nhịn không được bầu không khí căng thẳng này, đành ra vẻ hiếu kỳ,

“Dược ngươi kê vừa rồi là gì?”.

“Độc dược”. Mộ Dung Phục vươn tay cởi bỏ huyệt đạo của hắn, dìu hắn ngồi xuống, tay phải chụp lên vai hắn, một luồng nội lực mát mẻ từ từ chảy vào thân thể Đoàn Dự.

Mộ Dung Phục biết Đoàn Dự trong người mang ‘Hóa Công Đại Pháp’ nên cũng không dám truyền nhiều nội lực cho hắn, chỉ thông vài đạo trong người hắn xong rồi thu tay về.

Đoàn Dự đối với việc cứu giúp của Mộ Dung Phục không khỏi cảm kích vài phần, vừa định nói lời cảm tạ, nghĩ đến câu ‘độc dược’ kia của y, không khỏi âm thầm bực mình.

Thật là một tên quái thai, thừa nhận là dược chữa thương giảm đau sẽ chết à?!

Không thèm để ý tới Mộ Dung Phục, Đoàn Dự xoay người sang hướng khác bắt đầu ngồi xuống điều tức.

Mộ Dung Phục đứng dựa vào thân cây, ngón tay cầm chiếc quạt từng chút từng chút đẩy ra, tường tận xem xét một lúc lâu lại chậm rãi đóng lại. Mở ra, đóng lại cứ lặp lại vài lần, Đoàn Dự điều tức xong, đứng dậy nhìn người nọ nhíu mày hô,

“Này! Ngươi có thể đừng làm như vậy trước mặt ta được không, thật sự là khó coi”.

Mộ Dung Phục thu hồi phiến quạt nhẹ nhàng xoay trong lòng bàn tay, nút thắt hình thoi ở chuôi quạt tản ra mùi thơm ngát trong không khí.

“Tốt không?”. Mộ Dung Phục hỏi.

“Tốt lắm”. Đoàn Dự cười hì hì đáp.

Khóe môi Mộ Dung Phục gợn lên một nụ cười, tiến đến gần bên người Đoàn Dự, y đột nhiên vung quạt đánh vào ***g ngực hắn, co rút thình lình xảy ra làm cho Đoàn Dự lui về từng bước, vuốt vuốt chỗ trái tim cả giận mắng,

“Đầu ngươi bị cửa kẹp sao? Biết rõ ta bị thương còn đánh ta”.

“Chẳng phải ngươi đã nói tốt lắm à?”. Ý cười phảng phất từ trong mắt Mộ Dung Phục tản ra, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra biểu tình thản nhiên.

Đoàn Dự trừng mắt nhìn khuôn mặt đáng đánh của Mộ Dung Phục, từ trong kẽ răng phun ra một câu,

“Mộ Dung Phục, hôm nay ngươi cứu ta một lần, sau đó lại đánh ta, hai người coi như hòa, chúng ta không ai thiếu nợ nhau”.

Mộ Dung Phục cười cười không cho là đúng, dắt ngựa tới,

“Đi thôi”.

“Từ từ”. Đoàn Dự níu lấy tay áo Mộ Dung Phục, lúc này mới nhớ tới mình còn có một đại sự chưa xong, nếu có thể được Mộ Dung Phục một tay tương trợ, sự tình tiến triển cũng có thể đạt được thành công lớn hơn.

“Hắc hắc, cái kia, chúng ta thương lượng chút đi!”. Đoàn Dự cười cười, hướng vẻ mặt nghi hoặc của Mộ Dung Phục thần bí nói,

“Ngươi giúp ta một chuyện, ta cho ngươi biết một bí mật kinh thiên động địa, thế nào?”.

Bình Luận (0)
Comment