Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 49

Mộ Dung Phục trong lòng hơi do dự, mắt thấy người của ba mươi sáu động bảy mươi hai đảo chạy đến chỗ Đoàn Dự, vừa không bỏ xuống được an nguy của Đoàn Dự, lại không muốn bị hắn làm ảnh hưởng đến sự nghiệp phục quốc của mình, chần chờ như vậy một hồi, những người kia đảo mắt đã vô dạng tại mật lâm thâm xử.

Mộ Dung Phục đi qua đi lại, suy nghĩ đến tột cùng có nên đi cứu người đã bắt đầu mê hoặc tâm tư của mình hay không. Thời gian từ từ trôi qua, chờ đến khi tình cảm của Mộ Dung Phục rốt cục chiến thắng được lý trí rồi tung người chạy nhanh vào rừng, Đoàn Dự đã bị những người kia vây trên một cây đại thụ.

“Tiểu súc sinh”. Một người trong đó chĩa trường kiếm trong tay vào người Đoàn Dự quát to,

“Chỉ cần ngươi có thể nói ra tiểu hòa thượng và tiểu cô nương kia ở đâu, chúng ta cũng không làm khó ngươi. Nếu không…”. Người nọ quơ quào trường kiếm vài cái, uy hiếp,

“Kiếm trên tay đại gia cũng không phải ngồi không”.

Đoàn Dự vừa định mở miệng hung hăng châm chọc gã một phen, nhưng lại nghĩ, chính mình còn đang bị trói trong lưới, nếu không có người cứu thì tuyệt không thể tránh khỏi cái chết. Không bằng trước nhượng bộ đã, sau đó nghĩ biện pháp trốn đi cũng không muộn.

Nghĩ đến đây, Đoàn Dự cưỡng chế hờn dỗi trong lòng, câu một bên môi vui cười nói,

“Hảo hán, chuyện gì cũng phải từ từ, ngươi nếu muốn biết tiểu cô nương kia ở đâu, rất dễ dàng. Chẳng qua…”. Hơi ngừng một chút rồi lại nói tiếp,

“Các ngươi trói ta như vậy, ta toàn thân kinh cốt đều đau đến lợi hại, đầu óc trống rỗng, nhớ không được cái gì a. Không bằng…”. Đoàn Dự nhếch miệng cười,

“Các ngươi cởi trói cho ta, ta sẽ cẩn thận ngẫm lại, sau đó nói cho các ngươi biết đáp án được không?”.

Những người đứng trên mặt đất sợ bị Đoàn Dự đùa giỡn mấy động tác võ thuật đẹp mắt, cũng biết hắn có khinh công rất lợi hại nên đã một hơi cự tuyệt,

“Đừng nói đùa, biết thì nhanh nói ra, ngươi cũng đỡ phải chịu khổ”.

Tục ngữ nói: thủ bất đả tiếu kiểm nhân (duỗi tay không đánh người đang cười). Thấy người nọ ác thanh ác ngữ, Đoàn Dự không khỏi tức giận, hít sâu một hơi kiềm nén dục vọng muốn mắng chửi, hắn cười cười,

“Hảo hán, ngươi xem các ngươi phía dưới nhiều người vây quanh như vậy, chẳng lẽ còn sợ ta chạy đi sao? Hơn nữa, ta võ công không cao, một mình ta cũng không phải là đối thủ của bất cứ người nào trong các ngươi, huống hồ các ngươi còn có rất nhiều người a, phải không?”.

Nam nhân ban đầu cầm trường kiếm từng bước tiến lên, hung thần ác sát chỉ kiếm vào Đoàn Dự cả giận nói,

“Bớt dông dài, ai cho ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy. Còn dám ăn nói hàm hồ, cẩn thận ta đây cho ngươi thân thủ dị chỗ (đầu, thân hai nơi)”. Mới vừa nói xong, một cục đá đột ngột bay tới chọi vào miệng nam nhân kia làm cho gã lui về phía sau, khóe miệng tràn ra một ngụm máu đỏ tươi.

Đoàn Dự kinh ngạc quay đầu nhìn bốn phía, trừ bỏ đám người trên mặt đất hơi bối rối, trong rừng tĩnh lặng không nghe ra một tiếng côn trùng kêu vang hay chim hót gì.

“Là ai?!”. Người bên dưới đều cầm chắc chuôi đao tiến vào trạng thái cảnh giác,

“Người nào giả thần giả quỷ, đi ra!”.

Đoàn Dự đang suy đoán có lẽ là Hư Trúc đã quay lại, đột nhiên một thân ảnh từ trong rừng bay ra, kim phiến trong tay như lưỡi dao sắc bén bay về phía đỉnh đầu Đoàn Dự, chặt đứt miếng lưới đang trói buộc hắn, lúc thân thể hắn không còn lực đỡ mà rơi xuống dưới thì người nọ nhảy lên ôm lấy hắn, thuận thế lấy lại phiến quạt hướng bên kia cánh rừng bay đi, nháy mắt đã vô ảnh trước mặt đám người kia.

Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự một đường chạy vội ra khỏi rừng, hai người dừng lại một chỗ núi nhỏ, định giúp đỡ Đoàn Dự ngồi xuống thì thấy hắn hành động bất tiện, theo bản năng hỏi,

“Bị thương sao?”.

Đoàn Dự trong lòng vẫn còn nhớ tới lời nói lạnh nhạt lúc trước của Mộ Dung Phục, thở phì phì gạt tay y, cà nhắc bước qua một bên ngồi xuống, mặt không đổi sắc nói,

“Không cần ngươi lo”.

Đáy lòng Đoàn Dự lúc này tràn đầy tức giận, con mắt cũng không nguyện nhìn Mộ Dung Phục, hai gò má tuyển tú khó có thể che lấp tức giận mà hơi hơi phiếm hồng, con ngươi lay láy thứ ánh sáng khó nói, phản chiếu trong mắt Mộ Dung Phục, tự dưng khiến tim y đập tăng tốc.

“Sinh khí?”. Mộ Dung Phục cười cười đi đến bên Đoàn Dự ngồi xuống, thân thủ cởi tất hắn ra xem thử, lúc này mới thấy mắt cá chân hắn có chút sưng đỏ, con ngươi lập tức trầm xuống,

“Làm sao lại bị thương?”.

Không hỏi thì được rồi, vừa hỏi xong, khuôn mặt Đoàn Dự đã trướng đến đỏ bừng, nghẹn một hồi mới mơ hồ không rõ nói,

“Sơ ý giẫm lên cục đá, bị trật chân”.

Mộ Dung Phục sửng sốt, sau một lúc lâu mới hoàn hồn thấp giọng cười.

Đoàn Dự một phen đoạt lại tất trên tay Mộ Dung Phục, định lùi về mang vào chân, người nọ liền lấy ra một cái khăn lụa, đè chân Đoàn Dự lên chân mình, dùng khăn lụa quấn quanh nơi bị trật, ôn nhu cột chặt, nói,

“Về sau chớ sơ ý như vậy nữa”.

Đoàn Dự từ khi quen biết Mộ Dung Phục tới nay, nếu không phải bị y nô dịch chạy ngược chạy xuôi thì là bị y ác ngữ đến tức chết đi được, hắn chưa từng nhận được đối đãi nhu tình như nước của y như vậy? Lông tơ toàn thân lập tức dựng thẳng, da gà nổi đầy mình, tựa như điện giật mà rụt chân trở về, khóe miệng run rẩy nói,

“Ngươi không sao chứ? Có phải không thoải mái không, hay là không cẩn thận ăn phải đồ hỏng?”.

Mộ Dung Phục dở khóc dở cười, nghiêng đầu xem xét Đoàn Dự cười hỏi,

“Chẳng lẽ bộ dáng ta nhìn giống như có việc vậy sao?”.

“Giống lắm”. Đoàn Dự thành thật gật đầu, bị ánh mắt sáng rọi của Mộ Dung Phục nhìn chòng chọc mà hốt hoảng, không khỏi có chút tức giận đưa tay ngăn cản tầm nhìn của y về phía mình, giọng nói tràn đầy buồn bực,

“Lại cái ánh nhìn giống như lấy người khác làm thành bia mà bắn ấy. Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta một lần, ta sẽ đối với ngươi mang ơn, lúc trước ngươi không biết tra tấn ta bao nhiêu lần, một lần công đức này căn bản không đủ để triệt tiêu tội ác mà ngươi phạm phải”.

Mộ Dung Phục kéo tay Đoàn Dự xuống, ý cười lạnh nhạt lại nghiễm nhiên ẩn một tia nhu hòa,

“Một khi đã như vậy, về sau ta sẽ không trêu đùa ngươi nữa, được không?”.

Nghi hoặc nhìn chăm chú nụ cười cổ quái tràn đầy ý vị thâm trường của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự đánh giá y một hồi rồi mới cẩn thận hỏi,

“Ngươi thật sự là Mộ Dung Phục?!”.

“Không thể giả được”. Mộ Dung Phục nắm lấy tay Đoàn Dự hơi xiết chặt, lúm đồng tiền nhu hòa phảng phất như tỏa ra ánh mặt trời ôn nhã đến loá mắt.

“Nhưng…”. Khóe miệng Đoàn Dự kịch liệt run rẩy, cười gượng hỏi,

“Sao ngươi đột nhiên lại thay đổi như vậy, dường như…”. Chỉ vào Mộ Dung Phục cao thấp bảo, Đoàn Dự trong lúc nhất thời tìm không ra một từ để hình dung bộ dáng lúc này của người nọ.

Thật giống như kẻ đồ tể cả đời giết heo đột nhiên có một ngày lại đi bán hoa, Đoàn Dự làm sao cũng thấy không được tự nhiên.

“Ta đối ngươi như vậy, ngươi không thích?”. Mộ Dung Phục không đáp mà hỏi lại.

Đoàn Dự ngẩn ra, phản xạ tính gật đầu,

“Cũng không phải không thích, chẳng qua cho tới nay ngươi đều đem ta đùa giỡn như khỉ, hiện tại chẳng những tới cứu ta, còn thay ta băng bó”. Tạm dừng một lát, bừng tỉnh đại ngộ nói,

“Ta biết rồi! Nói thật đi, ngươi có phải muốn cầu ta cái gì không?”.

Mộ Dung Phục bật cười lắc đầu, phủ nhận câu hỏi của Đoàn Dự, nói tránh đi,

“Kế tiếp ngươi có dự định gì không?”.

Đoàn Dự cực kỳ tự nhiên nói tiếp,

“Cái này, ta còn chưa nghĩ đến. Vốn muốn về Đại Lý thăm cha ta, bất quá Chu Tứ ca nói cha hiện tại đang ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy, sau đó sẽ đến Thiếu Lâm tự”.

“Du sơn ngoạn thủy”. Mộ Dung Phục loan môi cười, con ngươi ấm áp chứa một tia sủng nịch,

“Ý kiến hay. Không bằng ta cũng mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh sắc thác nước ở Trung Nguyên, chờ đến khi Trấn Nam Vương đến Thiếu Lâm tự, ta sẽ mang ngươi về cùng hắn hội hợp, được không?”.

Đoàn Dự mặc dù đối với Mộ Dung Phục còn hơi nghi hoặc, nhưng hai người ở chung lâu như vậy, hắn bất tri bất giác sinh ra một tia ỷ lại và tín nhiệm với y. Hôm nay, người nọ tuy biểu hiện kỳ quái, nhưng Đoàn Dự không để trong lòng, nghĩ lại câu nói y muốn dẫn mình đi du sơn ngoạn thủy, nội tâm cân nhắc một phen, sau đó gật đầu lên tiếng,

“Hảo, ngươi đã nói vậy, tất cả phí dụng để ngươi bao a!”.

Mộ Dung Phục sau khi phát giác mình có tình cảm với Đoàn Dự, lấy tốc độ cực nhanh mà sửa sang lại tâm tư, cuối cùng cho ra kết luận đó là —— người cũng muốn, Đại Lý cũng muốn.

Nếu mình thích hắn đã là chuyện không thể tránh khỏi, Mộ Dung Phục cũng không phát giác có nỗi khổ riêng gì không thể nói. Chẳng qua, chuyện Đoàn Dự là Thế tử Đại Lý Trấn Nam Vương không tránh khỏi là sự thật. Đại Lý Bảo Định Đế dưới gối không có con, Trấn Nam Vương Đoàn Chính Thuần cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất, cưng yêu như bảo ngọc, Đoàn Dự nếu làm thái tử, tương lai sẽ được kế thừa ngôi vị của Đại Lý quốc, nếu mình cưa đổ được người này, như vậy việc phục quốc Đại Yến sẽ thành công.

Mộ Dung Phục không kiêng dè cảm tình của mình đối với Đoàn Dự, nhưng thu được cả người và nước mới chính là việc y muốn đạt được.

Mộ Dung Phục tìm một khách *** nghỉ ngơi vài ngày, chờ thương chân của Đoàn Dự hoàn toàn khỏe lại liền mang hắn đi du ngoạn khắp nơi, chỉ cần hắn thích hay muốn đi đâu, Mộ Dung Phục cũng không chút do dự một hơi đáp ứng.

Đoàn Dự mặc dù đến ‘Thiên Long Bát Bộ’ đã hơn mười năm, nhưng từ trước đến nay chưa từng được du ngoạn chân chính, cũng chưa bao giờ có việc đi đâu.

Tính tình Đoàn Dự vốn ngoan nháo, lại thấy những thứ ở dân gian cổ đại mà hắn chưa từng gặp qua hay là tiếp xúc nó, cho nên mới có cảm giác mới lạ hiếu kỳ, thấy cái gì cũng phải đến kiểm tra, đụng qua một cái. Mà trong mắt Mộ Dung Phục, nhưng thứ đó bất quá chỉ là vật cực kỳ bình thường, nhưng thấy Đoàn Dự vui mừng nhảy nhót như vậy, cũng không nhẫn tâm phá hỏng tâm tình hắn, chỉ đứng một bên lẳng lặng nhìn, ánh mắt chuyên chú giống như trừ bỏ Đoàn Dự ra, người khác hoàn toàn không có mặt ở đó.

Đoàn Dự một thân bọt nước liễm diễm từ chiếc cầu nhỏ chạy tới, trên gương mặt ướt nước trong suốt, dưới ánh mặt trời doanh diệu hoa mỹ sáng rọi,

“Giẫm lên guồng nước kia rất vui, lúc trước ta xem trong TV các cô nương đều ghé vào lan can giẫm lên như vậy, thật vui nha”.

Mộ Dung Phục không biết ‘TV’ trong miệng hắn là vật gì, thấy khuôn mặt hắn tràn đầy bọt nước ướt sũng liền lấy khăn tay nhẹ nhàng thay hắn lau đi, lại cười nói,

“Thú vị sao?”.

Trên mặt Đoàn Dự vựng khai một tầng đỏ ửng, có chút ngượng ngùng tiếp nhận khăn tay lung tung lau vài cái, xấu hổ mà biện giải,

“Ta cũng không phải là ngây thơ, chỉ là chưa thấy qua nên tò mò mà thôi, không có gì hết”.

Mộ Dung Phục cười nói,

“Ngươi thích thì chơi nhiều một chút, người nào dám chê cười ngươi?”.

Nghe Mộ Dung Phục nói vậy, Đoàn Dự trong lòng mừng thầm, trả khăn tay lại cho y, chỉ vào một tiệm rèn phía trước,

“Đi, đến chỗ chế tạo binh khí trong truyền thuyết kia xem một chút”. Nói xong, dẫn đầu chạy tới phía trước, Mộ Dung Phục mỉm cười theo sát phía sau, trong con ngươi ôn nhu tràn đầy sự lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment