Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 31.2

Chẳng qua giờ không phải lúc lo chuyện đó, Vệ Tuân ném khẩu súng vô dụng sang bên rồi lao vào làn sương mù dày đặc như mũi tên lìa cung. Ngoài tiếng gào rống của thú hoang thì lớp sương mù sặc mùi máu tanh, cho thấy tên lửa đã đả thương Vua Cáo Bay xác sống!

Mùi máu nồng nặc khiến đôi mắt Vệ Tuân đỏ bừng, hô hấp nặng nề, nhịp tim nhanh như trống trận. Dù màn sương mù che khuất tầm nhìn nhưng bằng trực giác của quỷ, cậu vẫn phán đoán được vị trí của kẻ thù.

Gió giật thình lình nổi lên, Vệ Tuân vung bộ vuốt sắc nhọn kéo theo cảm giác xé nát truyền đến đầu móng vuốt, chợt một vỏ cây thô ráp hiện ra trước mũi cậu trong làn sương. Nom thì tưởng Vệ Tuân sắp va phải cây vợ chồng nhưng ngay sau đó cậu chợt oằn mình, linh hoạt xoay người đạp vào thân cây rồi ném mình vào con mồi trong màn sương.

Vệ Tuân tiện tay hất mảng da dính trên đầu móng vuốt xuống, Vua Cáo Bay xác sống di chuyển nhanh như chớp quanh cây vợ chồng, Vệ Tuân dí sát nút nó nhưng chỉ đụng phải bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, không còn ảo giác che mắt nên thảm cỏ xanh rờn giờ biến thành bãi đất hoang, cây vợ chồng cành lá xum xuê khô quắt queo, hàng trăm mảnh da người gầy xọp treo lủng lẳng trên cành cây cháy trụi lắc qua lắc lại.

Những bộ da này không cùng một nhóm mà là của dân trên núi hoặc du khách bị đầu người đẹp dụ dỗ đến gần cây vợ chồng, cuối cùng bị Vua Cáo Bay xác sống gian xảo xơi tái.

Vệ Tuân lùng sục Vua Cáo Bay xác sống nãy giờ vẫn ẩn mình trong màn sương mù giăng kín, cái bóng của nó thi thoảng mới hiện ra như phần nổi của tảng băng cho thấy cơ thể khổng lồ của Vua Cáo Bay xác sống kinh dị và khiếp đảm không tưởng đến mức nào!

Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ của khách sạn lướt qua tai Vệ Tuân nhưng cậu lơ đẹp, giờ đây cậu đã trầm mê trong cảm giác hồi hộp khi chiến đấu và rượt đuổi, hai chiếc sừng trên trán mọc dài ra uốn cong thành hình xoắn ốc, mũi sừng cực kỳ nhạy cảm với âm khí của oán niệm nên mỗi lần nhắm mắt thì Vệ Tuân có thể thấy rõ những đường nét màu xám đen trên cơ thể Vua Cáo Bay xác sống.

Đúng là rất to.

[Bạn đã quan sát thấy hỗn hợp oán niệm của Vua Cáo Bay xác sống, trưởng thôn thôn Thiết Bích và con trai cả của trưởng thôn tên A Long]

[Tiến độ nhiệm vụ: 3,5%]

Hình dáng của con quái vật không còn giống Cáo Bay xác sống bản phóng đại nữa, tám chi dài lòng thòng và gầy như cây sậy của nó chống đỡ phần thân trên trên rộng dưới hẹp, cơ thể khổng lồ hình chữ T di chuyển hệt như con rết bò lổm ngổm trên mặt đất nhưng không hề có cảm giác nặng nề, nó dễ dàng bò lên cây bằng tốc độ cực nhanh, mới đó còn ở trước mặt Vệ Tuân mà giây sau đã phóng ra sau lưng cậu.

Đằng sau!

Vệ Tuân thình lình quay người lại cắt ngược móng vuốt sắc như dao từ dưới lên trên, đúng lúc ấy một tiếng gầm thê lương phẫn uất dội vào trong đầu cậu:

“Gào!!!”

Tiếng gào rống của Vua Cáo Bay xác sống đánh sâu vào màng nhĩ Vệ Tuân khiến đầu cậu vang lên tiếng u u, những móng vuốt sắc nhọn cứa vào lớp da của Vua Cáo Bay xác sống nhưng da nó vừa cứng vừa trơn như bôi dầu xác, ngay cả móng vuốt sắc nhọn của Vệ Tuân cũng khó mà cắt vào cơ thể nó.

Một phần ba cơ thể của nó bị tên lửa oanh tạc tạo thành những vết thương lớn gần như xé nó thành hai nửa làm chảy ra một chất lỏng màu nâu xám đặc sệt, sau đó vết thương khủng b0" nứt toác nhanh chóng lành lại nhưng Vệ Tuân không đời nào cho nó cơ hội này.

Mỗi đòn tấn công của cậu đều nhằm vào vết thương của Vua Cáo Bay xác sống khiến vết thương toác rộng hơn, Vua Cáo Bay xác sống gầm lên giận dữ và chói tai nhưng không hề ảnh hưởng gì đến Vệ Tuân bởi cậu là kẻ không biết đau.

Khi Vua Cáo Bay xác sống bị thương ngày càng nặng thì màn sương mù xám xịt toả một mùi tanh tưởi nồng nặc hòa lẫn vào lớp khói trắng dày đặc do tên lửa tạo ra, thoắt ẩn thoắt hiện như động tác của Vua Cáo Bay xác sống khó mà phòng thủ. Đến khi Vệ Tuân cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tê liệt thì chất độc đã ngấm sâu.

Nhưng cậu mặc kệ, bởi Vệ Tuân đang lợi dụng cơ hội Vua Cáo Bay xác sống bay tới để tóm lấy vết thương trên lưng nó, bật người nhảy lên rồi bám cứng vào người nó!

“Ha, giỏi chạy nữa đi”

Giọng cười của Vệ Tuân khản đặc, những vết thương trên cơ thể Vua Cáo Bay xác sống bị tên lửa đốt cháy đen sì, dịch nhầy đã biến mất hết đủ để cậu ra tay. Cả năm móng vuốt trên tay phải Vệ Tuân cắm sâu vào vết thương của Vua Cáo Bay xác sống khiến nó dù chạy nhảy loạn xạ cách mấy cũng không cách nào thoát được, còn tay trái cậu thì điên cuồng thọc sâu vào vết thương của nó xé nát từng miếng thịt như dưa hấu!

“Gào gào!”

“Gào gào!”

Cơ thể của Vua Cáo Bay xác sống vùng vẫy điên cuồng như ngựa hoang đứt cương, nhưng móng vuốt sắc bén của Vệ Tuân đã ghim chặt vào cơ thể nó như đinh đóng cột, dù nó có giãy giụa cỡ nào cũng không thoát được. Nó muốn lao vào rừng để dùng cành cây hất văng Vệ Tuân xuống đất, nhưng phạm vi hoạt động của Vua Cáo Bay xác sống lại bị cây vợ chồng giới hạn trong vòng chục mét, mà khoảng không gian này vô cùng trống trải!

“Ồn ào quá.”

Vệ Tuân mắng giọng khàn khàn, hai mắt đỏ rực hung tợn, h@m muốn giết chóc độc ác được tích lũy từ việc xé xác Vua Cáo Bay xác sống càng lúc càng mãnh liệt kẹt cứng trong lồng ngực cậu, Vệ Tuân cảm thấy mình như một quả bóng căng tròn, nếu không giải tỏa kịp thời thì cơ thể cậu sẽ nổ tung!

“Im mồm coi.”

Vệ Tuân nghe được giọng của mình mang theo một luồng khí âm quái dị hệt như âm thanh sôi trào của dung nham nhưng vẫn mặc kệ, cậu không còn khăng khăng muốn xé xác máu thịt của Vua Cáo Bay xác sống nữa bởi cơ thể nó quá khổng lồ, muốn xé xác nó thành trăm mảnh sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Giờ Vệ Tuân chỉ muốn chấm dứt tiếng gào thảm thiết của nó để nó yên lặng vĩnh viễn.

Lợi dụng tầm nhìn dị biến do cặp sừng trên trán mang lại, Vệ Tuân nhìn về phía vô vàn đường kẻ dày đặc màu xám tạo thành cơ thể trừu tượng của Vua Cáo Bay xác sống, những đường cong màu sắc khác nhau vặn vẹo đan vào nhau, từ sâu đến nông, rõ ràng nhất là hai đường ranh giới nằm ở phần đầu và một phần năm phía sau của cơ thể khổng lồ của nó.

Trên người Vua Cáo Bay xác sống có oán niệm của trưởng thôn Thiết Bích và con trai cả của trưởng thôn tên A Long. Điểm giao nhau của oán niệm là nơi yếu nhất trên cơ thể khổng lồ của nó.

Bản năng nhạy bén của một thợ săn bẩm sinh khiến Vệ Tuân nhanh chóng bắt được điểm yếu của con mồi. Khi Vua Cáo Bay xác sống đang lăn lộn nhảy nhót thì Vệ Tuân buông tay trượt khỏi cơ thể nó, tránh được những đốt chân sắc bén như dao trong gang tấc, ngay khi rơi xuống được nửa đường ranh giới ngón tay cậu cong lên như móng vuốt đại bàng hung hăng đâm thủng làn da cứng rắn trơn trượt để lại năm vết móng vuốt sâu hoắm!

“Gào gào!!!”

Bị thương đến nước này nên tiếng rít gào của Vua Cáo Bay xác sống đã thay đổi, tiếng gào rống chói tai thê lương ban đầu như xen lẫn với tiếng la hét thảm thiết của con người, cơ thể nó run rẩy co quắp, máu xám sền sệt phun ra từ vết thương như vòi phun nước bắn vào người Vệ Tuân. Dòng máu đen tanh tưởi nhớp nháp tiếp tục phun trào dính vào da lập tức khiến tình trạng tê liệt của cậu càng nặng hơn.

Máu của Vua Cáo Bay xác sống có độc, không chỉ có thể bay hơi và hòa vào sương mù mà còn độc hơn nếu tiếp xúc gần. Vệ Tuân cảm giác nửa người tê liệt, xém chút bị Vua Cáo Bay xác sống hất văng nhưng cậu không né tránh mà vẫn để mặc, móng vuốt sắc nhọn lại xé toạc vết thương trên người nó chẳng khác gì chó điên quyết cắn chết kẻ thù.

“Gào gào!!!!”

Vua Cáo Bay xác sống rống lên dữ dội, tiếng kêu gào thảm thiết của con người càng lúc càng thấp, Vua Cáo Bay xác sống bị Vệ Tuân gần như xé nát không nhúc nhích nữa, tuy rằng vẫn đang lăn lê bò lết nhưng động tác giãy giụa của nó đã yếu dần.

Vệ Tuân thở hắt ra, lồng ngực và phổi cậu tràn ngập mùi máu hôi tanh của Vua Cáo Bay xác sống, tình trạng tê liệt của cơ thể càng lúc càng nghiêm trọng khiến cậu dần mất sức, chất máu sền sệt như keo dán chặt người cậu vào làn da của Vua Cáo Bay xác sống. Tuy nhiên khoái cảm xé xác kẻ thù, hạ gục đối thủ đáng gờm làm máu trong cơ thể cậu sôi lên sùng sục, từng hơi thở d0c mang theo sức nóng hừng hực.

Hà.

Lại là một hơi thở dài, chẳng biết có phải là ảo giác không mà nhiệt độ cơ thể Vệ Tuân đang bốc hơi khiến máu xám dính trên người khô thành từng mảng, nứt ra và rơi xuống như vảy xám.

Nóng quá, tinh thần Vệ Tuân hoảng hốt như bị ngọn lửa bao trùm, cảm giác bồn chồn do sức nóng mang lại kích hoạt h@m muốn hủy diệt khiến cậu muốn xé nát thứ gì đó và nhai ngấu nghiến máu thịt của con mồi.

Con mồi dưới móng vuốt vẫn còn chút hơi tàn. Lớp chất nhầy đã khô không còn là xiềng xích trói buộc cậu nữa, Vệ Tuân rũ bỏ những mảng chất nhầy còn sót lại rồi khó nhọc rút móng vuốt tê dại ra khỏi vết thương của Vua Cáo Bay xác sống, sau đó lăn xuống dưới.

Một phần năm cơ thể phía dưới của Vua Cáo Bay xác sống là điểm chí mạng cuối cùng của nó, Vệ Tuân xé thành từng mảnh rồi nghiền nát, kết thúc trận chiến tàn khốc kéo dài này với thắng lợi của mình.

Dị biến xảy ra trong tích tắc.

[Giá trị SAN: 36]

Trong khi chiến giá trị SAN vẫn tiếp tục giảm, vốn dĩ việc duy trì ở giá trị này rất nguy hiểm nhưng Vệ Tuân vẫn còn tỉnh táo.

Tuy nhiên khoảnh khắc tiếp theo, giá trị SAN của cậu rớt một mạch 10 điểm.

[Giá trị SAN: 26]

Việc duy trì trạng thái đếm ngược tử vong thấp trong một thời gian dài khiến giá trị SAN của Vệ Tuân giảm xuống với tốc độ 10 điểm/24 giờ. Lần đầu tiên giá trị SAN của Vệ Tuân giảm là khi cậu đến nhà chính lấy túi vải batik ở nghĩa trang Tiểu Long.

3 giờ sáng.

Bắt đầu từ 0 giờ, Vệ Tuân đã lần theo dấu vết và tìm thấy cổ thụ vợ chồng, sau đó là một hồi chiến đấu kịch liệt với Vua Cáo Bay xác sống, thời gian lặng lẽ trôi qua.

Lại đến 3 giờ sáng.

Bình thường thì Vệ Tuân sẽ khéo léo tính toán thời gian và vạch ra ranh giới cuối cùng, nhưng có lẽ độc tố của Vua Cáo Bay xác sống đã gây tê, cậu chiến đấu quá nhập tâm, hoặc do ý thức của con quái vật trong cơ thể cậu đã lấn át lý trí, nó khao khát giá trị SAN giảm tiếp nên mới gian xảo không nhắc nhở.

Ranh giới cuối cùng mà Vệ Tuân rào lại đã bị lấn lướt.

Giá trị SAN đã giảm xuống dưới giá trị nguy hiểm.

Đầu óc trống rỗng, đờ đẫn mịt mù.

Tôi là ai?

Ý thức hỗn loạn như đang lơ lửng trên một vùng biển hư vô, bên trái thì nóng như thiêu đốt, bên phải thì lạnh thấu xương, còn cậu đang giãy giụa chìm nổi trong sự đối nghịch giữa hai luồng sức mạnh này, sự thay đổi luân phiên giữa nóng và lạnh khiến cậu rơi vào cảm giác hỗn độn lạc lối.

Tôi đang ở đâu?

Cơ thể lặng lẽ dị biến dưới tác động của năng lượng, nơi xương cụt bị thoái hóa của con người ngứa ngáy râm ran như có thứ gì đó đâm xuyên da phát triển ra ngoài.

Đó là gì?

Là cái đuôi, vũ khí sắc bén cứng rắn nhất của ác quỷ.

Ác quỷ? Tôi là ác quỷ?

Hay tôi là người?

Tư duy hỗn loạn bạo động khiến cậu không thể bình tĩnh suy nghĩ, dường như có vô vàn kiến thức nguy hiểm tràn vào đầu óc khuấy động tâm trí cậu thành một nồi canh sôi sùng sục, tất cả các mảng tư duy vụn vặt và ngổn ngang bành trướng, va chạm và quay cuồng, cuối cùng biến thành h@m muốn bản năng nhất.

Đói quá.

Dị biến cần năng lượng mà hiện năng lượng của cậu không đủ, cậu cần thật nhiều, thật nhiều năng lượng hơn nữa.

Con quái vật dưới người cậu không thể cung cấp đủ năng lượng cho cậu, xương cụt ngứa ngáy, xương bả vai cũng có cảm giác tê ngứa do dị biến sắp xảy ra. Nhưng vì năng lượng không đủ nên dị biến đành phải tạm ngưng.

Không đủ, không đủ năng lượng.

Cậu đảo mắt qua cạnh sườn nơi có một con muỗi ma cấp thấp, nhưng năng lượng của nó ít ỏi đến mức tội nghiệp, vả lại cậu cũng đã ký giao ước với nó.

Không ăn được.

Cậu dòm sang hướng khác, ở nơi đó, có một năng lượng hỗn hợp nhưng rất dồi dào đang hoạt động.

Muốn chén.

Cậu l!ếm môi cố đứng dậy, lảo đà lảo đảo, cơ thể dị dạng do dị hóa chưa xong, những hoa văn ma mị che kín làn da tái nhợt, chiếc đuôi nhọn thon dài xấu xí đầy những cái vảy loang lổ chưa thành hình quấn quanh eo. Xươn9 bướm phình ra nom như suy dinh dưỡng nhưng thực chất đó là xương cánh chưa phát triển do thiếu năng lượng.

Cậu rất đói nên cần phải bắt mồi để bổ sung năng lượng ngay. Móng vuốt sắc nhọn và đen thui giơ lên chỉ về hướng Đông Bắc.

Con mồi đang ở hướng đó.

3 giờ sáng, Ô Lão Lục đang sứt đầu mẻ trán thoát khỏi sự truy đuổi của lệ quỷ Bình Bình thoáng rùng mình, một linh cảm vô cùng đáng sợ chợt dâng lên trong lòng.

Chạy đi, chạy mau đi!

Trong nháy mắt, bản năng sinh tồn cực kỳ mạnh mẽ khiến lão mất hết lý trí mà tự hủy phân nửa số giòi để quyết một trận sống mái với lệ quỷ Bình Bình, cuối cùng mới thoát khỏi chiến trường.

Vì thế mà lệ quỷ Bình Bình bị thương nặng.

[Ting… Bình Bình… bị thương nặng… Phong ấn của Vua Cáo Bay xác sống… sẽ được gỡ bỏ… đếm ngược…]

Một giọng nói vang lên trong đầu nhưng Vệ Tuân vẫn kệ, giờ đây toàn bộ ý thức bị cơn đói chiếm cứ khiến cậu chỉ muốn săn mồi, cắn xé và tiến hóa. Cậu tập tễnh bước đi về hướng ‘con mồi’ mà không biết rằng trong màn sương mù dày đặc phía sau, cây vợ chồng đột ngột đổ ập xuống, từ người con quái vật khổng lồ nằm bất động nãy giờ chảy ra những vũng mủ thật lớn.

Mấy đống mủ bao quanh Vua Cáo Bay xác sống, cơ thể cồng kềnh ban đầu co lại hai size, thân hình màu nâu xám biến đen mơ hồ hiện lên sắc máu. Vua Cáo Bay xác sống được giải trừ phong ấn mở bừng ba cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm kẻ thù trước mặt với vẻ oán độc, lặng lẽ áp sát từ phía sau.

Cảm nhận được sự kỳ lạ sau lưng nên Vệ Tuân quay đầu nhìn, nhưng cả người cậu đã bị bao phủ bởi một bóng đen khổng lồ.

BÕM!!!

Vua Cáo Bay xác sống to lớn mạnh mẽ gấp mấy lần trước đó, tát vào người Vệ Tuân khiến cậu bị hất văng xuống dòng suối phía sau cổ thụ vợ chồng.

Nóng quá!

Cơ thể nóng hừng hực ngâm mình trong dòng suối làm cậu thoáng chốc bừng tỉnh, lý trí như muốn bứt phá gông xiềng của bản năng hoang dã.

Thật ra vừa rồi cậu đã ý thức được mối nguy hiểm nhưng sự tiến hóa tiêu hao quá nhiều năng lượng nên cậu chỉ thấy đói và không thèm né tránh, chỉ khẽ xoay người che chắn điểm chí mạng.

Dị hóa chưa xong nên da cậu chưa đủ cứng cáp, nhưng dẫu bị xé nát hay chảy máu thì vẫn không quan trọng bằng dị hóa. Bản năng thôi thúc cậu đứng dậy kệ tía con quái vật để truy đuổi con mồi, có điều dường như một ý thức khác đang ra lệnh cho cậu nhanh chóng g!ết chết con quái vật rồi tiếp tục nằm lì trong dòng suối đến khi tỉnh.

Không thể để mất khống chế nữa!

Sự mâu thuẫn giữa ghét mất khống chế và h@m muốn truy cầu dị hóa khiến bộ não cậu hỗn loạn không quyết định được, cơ thể cậu như một cái máy ở chế độ chờ nằm bất động dưới dòng suối không khác gì đã chết.

[Tình huống của ngài trông rất tệ.]

Một giọng nam thanh lịch trầm thấp vang lên trong ý thức của cậu [Ngài có cần giúp đỡ không?]

Đầu óc Vệ Tuân mơ màng, đang bận cân nhắc vấn đề khó nhằn là ‘dậy đi’ hay ‘tiếp tục nằm dưới suối’ nên cậu chả thèm đoái hoài đến giọng nói kia.

Người nọ khẽ cười. [Xem ra tình hình tệ thật rồi! Vậy thì thưa ngài Vệ Tuân, ngài có muốn ký một hợp đồng nho nhỏ để vượt qua khó khăn này không?]

Ngài Vệ Tuân? Vệ Tuân?

Hình như giọng nói này đã xua tan lớp sương mù hỗn loạn trong đầu, giúp cậu khôi phục lý trí.

Phải rồi, Vệ Tuân, mình là Vệ Tuân.

Vệ Tuân cố đứng dậy nhưng phát hiện mình không nhận thức được thế giới bên ngoài, cơ thể mất điều khiển như đang ở trong một không gian ý thức đặc biệt. Sau nhiều lần cố gắng nhưng không thoát được nên Vệ Tuân kệ luôn, cậu đã biết âm thanh này là gì rồi.

Dịch vụ khách hàng của khách sạn mang tên ***.

“Hợp đồng sao?”

[Vâng!]

“Mẹ tôi bảo, đừng bao giờ ký hợp đồng với ba cái thứ kỳ cục.”

Vệ Tuân nói cho qua chuyện, tranh thủ còn tỉnh táo để nghĩ cách khắc phục khó khăn trước mắt. Sự tỉnh táo chỉ là tạm thời bởi một khi cuộc trò chuyện này kết thúc cậu sẽ biến thành một thằng ngốc không não mất kiểm soát, Vua Cáo Bay xác sống sẽ dí sát mông cậu, cắn xé cậu từng miếng đến chết.

Nhưng Vệ Tuân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ngoại trừ giá trị SAN phục hồi thì chẳng còn cách nào để tỉnh táo được. Huống hồ giờ cậu đã mất điều khiển cơ thể dị hóa, chỉ e đến lúc đó cả tên cậu cũng quên sạch bách.

[Ngài Vệ Tuân, ngài đã suy xét kỹ chưa?]

Giọng nam lại vang lên đúng lúc, cười tao nhã [Không còn nhiều thời gian để lãng phí đâu.]

“Tôi nói rồi, mẹ tôi bảo đừng có ký hợp đồng với những thứ kỳ cục.”

Vệ Tuân từ chối thẳng thừng. Thường khi sắp chết ít ai cưỡng lại được sự dụ dỗ của ma quỷ nhưng Vệ Tuân thì khác, nếu muốn cậu vẫn có thể duy trì lý trí đến mức tàn nhẫn.

Chết vì theo đuổi k!ch thích thì được, chứ gánh trên lưng một hợp đồng lạ hoắc thì từ giờ trở đi mọi hành động sẽ bị khống chế, không được.

Cậu chỉ thuộc về chính mình, cả xác lẫn hồn.

[Đương nhiên tôi không phải là ác ma, nếu ngài khó chịu với tiêu đề của hợp đồng thì sửa thành thỏa thuận kinh doanh cũng được.]

Giọng nam bật cười rồi lại lễ phép xin lỗi: [Xin lỗi, không phải tôi cố ý đọc trộm suy nghĩ của ngài, chỉ là hiện tại ngài đang trong địa bàn của tôi!]

[Trên thực tế, thỏa thuận này không quá hà khắc, càng không khống chế hành động của ngài, đây là điều khoản bên B.]

Một tờ giấy trắng bay phấp phới rơi xuống trước mặt Vệ Tuân, trên đó liệt kê vài dòng thông tin như giấy đăng ký kết hôn.

[Họ tên: An Tuyết Phong]

[Giới tính: Nam]

[Chiều cao: 1m95]

[Cân nặng: …]

[Xu hướng tính dục: …]

[Sở thích: …]

[Tài sản: …]

Vệ Tuân lịch sự đọc sơ, cậu chẳng mấy hứng thú giao kết hợp đồng với ma quỷ chứ nói gì đến đàn ông, nhưng Vệ Tuân lại có chút ấn tượng với cái tên An Tuyết Phong này, hình như cậu đã gặp đâu đó.

Những thứ được cậu nhớ kỹ chắc chắn phải có ích.

Rốt cuộc cậu đã gặp cái tên này ở đâu nhỉ?

Vệ Tuân nghĩ ngợi miên man, mà khi nhìn thấy ảnh thẻ bên cạnh thông tin cá nhân của An Tuyết Phong thì cậu sửng sốt lập tức nhớ ra.

Đây chính là bức ảnh mà cậu đã nhìn thấy khi truy cập vào máy tính của anh trai mình và bẻ khóa tập tin được mã hóa! Sau khi anh cậu mất tích, Vệ Tuân đã phải căng não phá giải mật khẩu máy tính suốt ba ngày ba đêm, những tưởng sẽ biết được một số thông tin quan trọng về người anh mất tích, nào ngờ tập tin mã hóa chỉ chứa một bức ảnh của một người đàn ông khiến cậu suýt nữa nhảy dựng lên vì tức.

Sau đó cậu lên mạng tìm tòi thì phát hiện hầu hết thông tin của người này đều bị che giấu, thông tin duy nhất cậu có được là An Tuyết Phong là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự công an thủ đô, lập được nhiều chiến công nhưng không may lúc còn trẻ đã hy sinh vì nhiệm vụ.

“Anh ta chưa chết sao?”

Vệ Tuân bỗng thấy hứng thú với người đàn ông ‘chết vì thực hiện nhiệm vụ’ này, đã thế bức ảnh của anh ta còn nằm trong tập tin mã hóa của anh cậu, dù lúc ấy ghi chú của anh trai cậu với người này trong tập tin là ‘cực kỳ nguy hiểm’, nhưng nó càng k!ch thích trí tò mò của Vệ Tuân hơn.

[Chắc là không.]

“Nhưng giờ anh ta đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm.”

Vệ Tuân nhướng mày: “Vì sao phải ký hợp đồng với tôi? Anh ta sẽ chết nếu không ký hợp đồng à?”

[À!]

Giọng nam chỉ cười không đáp nhưng Vệ Tuân gian manh đã lờ mờ nhận ra, có lẽ không phải mình cậu gấp ký cái hợp đồng này. Miễn cậu nắm quyền chủ động trong hợp đồng, vậy thì ký cũng được.

“Ký hợp đồng xong, giá trị SAN của tôi phục hồi lại đúng không?”

[Không.]

Giọng nam nói: [Ngài phải gia nhập lữ đội của anh ta nữa!]

“Nước xa không cứu được lửa gần.”

Vệ Tuân ra điều kiện: “Hiện giờ giá trị SAN của tôi thấp quá, e rằng hành trình Tương Tây chưa kết thúc thì tôi đã biến thành một thằng ngốc chết bất đắc kỳ tử rồi.”

[Nếu ký thỏa thuận thì một phần thù lao sẽ được trả trước cho ngài!]

Một huy chương màu đồng đỏ rơi trên tay Vệ Tuân, vòng ngoài của huy chương hình tròn có một hình tam giác phóng xạ giống như mặt trời hướng vào mình.

[Tên: Thẻ tên của ***]

[Phẩm chất: Không xác định.]

[Tác dụng: Ghi lại tên của bạn, dù rơi vào hoàn cảnh điên cuồng đến đâu bạn sẽ không bao giờ quên tên của mình và luôn giữ được lý trí.]

[Tên đã ghi: 0/1]

Ngoài thẻ tên còn có một miếng da dê màu nâu được buộc bằng một dải ruy băng đỏ, tiêu đề là ‘thỏa thuận kinh doanh’. Thỏa thuận không dài mà chỉ gói gọn trên một miếng da dê.

[Bên A: An Tuyết Phong.]

[Bên B: Vệ Tuân.]

[Điều 1. Thời gian hợp tác: Thời gian hợp đồng là nửa năm.]

[Điều 2. Nghĩa vụ của Bên B:

Bên A sẽ thanh toán cho Bên B phí dịch vụ theo đúng thời hạn đã thỏa thuận, đồng thời chi trả cho Bên B năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở(*) theo quy định của bảo hiểm xã hội quốc gia và địa phương có liên quan.

(*) Năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở là tên gọi chung của một số quyền lợi an sinh mà người sử dụng lao động trao cho người lao động, bao gồm bảo hiểm trợ cấp, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn nghề nghiệp, bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở.

Bên A sẽ chịu trách nhiệm về chỗ ở, sức khoẻ thể chất, sức khoẻ tinh thần của Bên B, chịu trách nhiệm bồi hoàn cho Bên B các chi phí cần thiết về đạo cụ, vật phẩm, v.v.

[Điều 3. Nghĩa vụ của Bên B:

1. Tham gia lữ đội của Bên A.

2. Làm quen với cuộc sống sinh hoạt, thói quen làm việc, môi trường xung quanh của Bên A và hiểu sở thích của Bên A.

3. Hỗ trợ cho Bên A trong khả năng của Bên B lúc cần thiết.

4. Không làm tổn thương Bên A và các thành viên trong nhóm.

[Điều 4. Thanh toán lương:

1. Thẻ tên (đã trả trước)

2. Ba đạo cụ từ loại đặc biệt trở lên.

3. Lương cơ bản: 20.000 điểm, sẽ được chuyển vào tài khoản của Bên B đúng hạn vào hàng tháng.

[Điều 5. Nghĩa vụ bảo mật…

[Điều 6: Trách nhiệm do vi phạm hợp đồng…



Vệ Tuân đọc xong bản thỏa thuận, không cần ký tên mà chỉ cần cậu đồng ý thì xem như thỏa thuận được ký thành công. Nói thật thì bản thỏa thuận này lỏng lẻo không khác gì một tổ chức từ thiện.

Nghĩa vụ quá thiếu trong khi lợi ích lại khá lớn. Ngoài việc gia nhập lữ đội của An Tuyết Phong thì bất cứ thứ gì yêu cầu cậu trả tiền đều được đánh dấu “trong khả năng”, nếu cảm thấy nguy hiểm Vệ Tuân có thể từ chối.

Nhưng trên đời làm gì có bữa ngon nào miễn phí chứ nói gì đến tiền lương hậu hĩnh, những việc càng trả giá ít và mập mờ bao nhiêu thì cái giá phải trả càng đắt bấy nhiêu. Tuy nhiên hiện tại, Vệ Tuân lại thấy thỏa thuận này rất thơm ngon.

Có điều Vệ Tuân vẫn chưa đồng ý ngay.

“Tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng.”

[Xin cứ hỏi.]

Vệ Tuân búng vào miếng da dê, bất thình lình hỏi:

“Anh là An Tuyết Phong à?”
Bình Luận (0)
Comment