Điên rồi"A --!!!"
Tiếng thét thống khổ vang vọng cả núi rừng, nỗi tuyệt vọng và sợ hãi vô tận khiến người ta như bị dội một gáo nước lạnh.
"Cứu mạng, cứu tôi với!!"
Tiếng hét đau khổ của cô gái khiến một số du khách chần chừ giảm tốc độ, nhưng những du khách khác lại chạy càng nhanh hơn! Trên mặt bọn họ chỉ còn sợ hãi và chết lặng, nóng lòng muốn chạy càng nhanh càng tốt.
Chỉ cần vượt qua người khác, bọn họ sẽ có thể sống sót!
"Đồ ngốc, cô dừng lại làm gì! Chạy mau!"
Lâm Hi phẫn nộ quát lớn, Thạch Đào mồ hôi lạnh đầy người, phát hiện bản thân lại vô thức dừng bước.
Người phụ nữ hô cứu mạng là Miêu Phương Phỉ cùng một "gia đình" với gã!
Thạch Đào từng hợp tác với cô trong mấy hành trình trước. Miêu Phương Phỉ tính tình quái gở, nhưng làm người không tệ, huống hồ cô ta lại còn là du khách cấp một sao cao nhất, là người mạnh nhất trong đội ngũ!
Với thực lực và danh hiệu của cô, tại sao lại rơi xuống cuối đội!
"Đồ đần, còn sững sờ cái gì, muốn chết sao!"
Không, gã không muốn chết. Gã còn đang mang theo Bính Cửu!
Bị Lâm Hi đẩy mạnh, Thạch Đào giật mình bước thêm một bước, nhưng bước chân kia lại vô cùng nặng nề!
"Giúp tôi! Mạng của tôi cho anh, tôi sẽ cho anh mạng sống của tôi --!!"
Âm thanh của Miêu Phương Phỉ càng thêm thống khổ. Trái tim Thạch Đào run lên, muốn bịt tai lại, chạy càng ngày càng chậm. Gã không đủ lạnh lùng quyết đoán, nhưng gã cũng không có can đảm quay đầu.
Là yếu đuối, là bản năng, là sợ hãi.
Sợ hãi đối với quái vật, sợ hãi đối với việc Miêu Phương Phỉ sắp tử vong, nhưng điều khiến Thạch Đào sợ hơn nữa là Bính Cửu sẽ bất mãn với biểu hiện vừa nãy của mình, vứt bỏ gã!
Hướng dẫn du lịch đều không phải là người bình thường, Bính Cửu lại còn điên hơn nữa. Những kẻ đối nghịch với hắn đều chết cả rồi, thậm chí đôi khi chỉ vì chút chuyện nhỏ.
Không ai đoán nổi suy nghĩ của người điên!
"Trở về."
Trở, trở về?
Thạch Đào chạy mấy bước theo quán tính, bỗng nhiên dừng lại, không dám tin!
Nhưng hướng dẫn viên du lịch trên lưng gã, đúng là lại nói --
"Trở về."
Những du khách chạy lên đầu tiên đều phát hiện có điều không đúng, lo sợ quay đầu lại sụp đổ phát hiện Thạch Đào cõng Bính Cửu xoay người sang chỗ khác, đang chạy trở về!
Bính Cửu lại "nổi điên", Thạch Đào tuyệt đối không dám chống lại Bính Cửu.
Vậy bọn họ phải làm sao bây giờ! Miêu Phương Phỉ là du khách mạnh nhất trong lữ đoàn, ngay cả cô cũng không có cách nào đối phó quái vật thì bọn họ càng không có khả năng chiến thắng!
Các du khách sợ hãi quái vật, nhưng còn sợ phải rời khỏi Bính Cửu hơn. Có mấy người cắn răng bất chấp tất cả tiếp tục chạy tới nghĩa trang Tiểu Long, không quay đầu lại. Cũng có mấy người do dự, cuối cùng lựa chọn quay người.
Chỉ là bọn họ không về được mấy bước đã gặp Lâm Hi nổi giận đùng đùng bước đến.
"Dừng lại làm gì, không muốn sống nữa à!"
Lâm Hi như muốn vỡ giọng, tóc chật vật dính ở trên mặt: "Anh Cửu bảo mấy người cút, tất cả đều cút! Đừng có cản đường ở đây!"
"Lâm Hi nói rất đúng, anh Cửu cho phép chúng ta đi trước, anh ấy sẽ đến sau."
Vương Bành Phái cười ha hả, lau nước mưa lăn trên mặt béo, tay cầm tấm bản đồ không hoàn chỉnh, trấn an những người đang khủng hoảng:
"Ở đây cách nghĩa trang Tiểu Long không xa, anh Cửu ngăn cản thứ kinh khủng nhất, mấy đứa tôm tép thì chúng ta cũng có thể xử lý."
"Có thể, nhưng..."
Có người thoáng chần chừ nhìn về phía Bính Cửu phương, có vẻ do dự.
"Nhưng mà cái gì! Cái thứ ngu dốt này, không thấy chúng ta đều đã đến tận đây à! Anh Cửu sẽ không để chúng ta chết!"
Lâm Hi như mắc chứng cuồng loạn chửi mắng không ngừng, cãi chày cãi cối, lại ngoài dự kiến chửi đến mức khiến bọn họ an tâm. Mấy người họ không đắn đo nữa, lập tức vội vã chạy đến nghĩa trang Tiểu Long. Trên đường gặp được mấy người chạy trước, bọn họ đang đối phó với một vài quái vật nhìn như sơn tiêu.
Đều là người từng trải, các du khách nhanh chóng cùng nhau giải quyết kẻ địch. Sau đó những lần gặp phải tập kích trên đường đều là hữu kinh vô hiểm, cuối cũng cũng đến nơi.
Tạm thời an toàn, nhưng không có hướng dẫn du lịch dẫn đầu, bọn họ không cách nào bước vào. Các du khách chỉ có thể canh giữ bên ngoài nghĩa trang Tiểu Long, tự tìm chỗ tránh mưa rồi sững sờ xuất thần, tiêu hóa nỗi sợ hãi trong lòng.
Hồi lâu, có người nổi giận mắng một câu.
"Tên ngốc Thạch Đào đó... Xém chút bị gã hại chết."
"Giờ thì tốt rồi, để xem Bính Cửu tra tấn gã đến chết như nào đi."
Bọn họ hiểu rõ, Bính Cửu ra lệnh Thạch Đào trở về nhất định không phải là vì cứu Miêu Phương Phỉ.
Khả năng lớn nhất có thể là trừng phạt vì Thạch Đào không tuân theo mệnh lệnh, tự ý dừng lại.
Trong quá khứ, Bính Cửu thường xuyên làm như thế. Trong lúc hắn dẫn dắt lữ đoàn, hắn chính là vị vua duy nhất. Nếu ai dám có ý định riêng của mình sẽ không có kết cục tốt.
"Xùy... Đến lúc mày gặp nạn cũng không ai muốn đến cứu đâu."
Không biết là ai trào phúng một câu.
"Tốt bụng nhỉ, giờ còn muốn chạy về cứu người à?"
Người kia thẹn quá hoá giận nghẹn họng, lạnh lùng nói: "Đều là ruồi cùng một tổ, còn giả vờ cái gì!"
Hiện trường lập tức lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
Đúng vậy. Sợ chết, bọn họ đều sợ chết.
Trải qua càng nhiều hành trình, bọn họ càng sợ chết.
"Tại sao tôi lại bị chọn đến Say đắm Tương Tây chứ..."
Có người sup sụp nức nở: "Đều phải chết, cuối cùng chúng ta cũng đều phải chết..."
"Nói không chừng Bính Cửu đi để cứu người -- "
Có người dường như muốn an ủi, nhưng vừa mở miệng liền đột ngột dừng lại.
Bính Cửu có thể đi cứu người sao?
Không thể nào.
Bọn họ hiểu rõ Bính Cửu là loại hướng dẫn du lịch gì.
Thay vì ôm lấy hy vọng, không bằng trực tiếp tuyệt vọng.
"Tại sao, tại sao lại là tôi..."
Bầu không khí bi thương bao trùm tất cả mọi người. Đó là sự thương cảm giữa những người cùng hoàn cảnh, vô vọng chờ đợi.
Chỉ có Lâm Hi và tên mập vẫn nhìn về phía đường núi, như đang chờ đợi ai đó xuất hiện. Ánh mắt Lâm Hi cũng ngẩn ra, không một tia cảm xúc, giống như chờ đợi sẽ mang đến một điều gì đó. Nhưng trong mắt gã mập lại có vài phần suy tư.
Bính Cửu... Hình như đã có chút khác.
**
Không còn những du khách khác, trong núi liền trở nên quạnh quẽ. Thạch Đào cõng Bính Cửu từng bước đi về phía Miêu Phương Phỉ đang không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Đầu óc gã trống rỗng, gân ở bắp chân đều đang quay vòng. Nhưng kinh nghiệm của một cựu vận động viên giúp gã vẫn có thể hành động bình thường ngay cả khi thần kinh căng thẳng cực độ.
"Anh muốn cứu Miêu Phương Phỉ, đúng không?"
Giọng nói thờ ơ của Bính Cửu quanh quẩn bên tai khiến Bính Cửu gần như muốn lắc đầu vì sợ hãi ập đến. Nhưng gã cũng nghe được tiếng kêu nghẹn ngào thảm thiết và tuyệt vọng của Miêu Phương Phỉ.
"Vâng."
Thạch Đào nghe thấy những lời từ miệng mình, cảm thấy bản thân điên rồi.
Lần này chỉ sợ sẽ xong đời (*).
Đáy lòng Thạch Đào rét lạnh, gã biết Bính Cửu là bạo quân ghét những du khách có ý định riêng.
Gã hối hận vì đã thốt ra câu nói kia, nhưng cũng không quá hối hận. Gã thật sự không muốn nhìn đồng đội của mình chết đi.
Dù đây là một hành trình tàn khốc.
"Được rồi."
Ngữ điệu của Bính Cửu vẫn thờ ơ lãnh đạm, như giọt mưa rơi trên cành lá. Nhưng Thạch Đào lại cảm thấy âm thanh của hắn có chút êm tai.
"Lát nữa lùi lại cho tôi."
Vệ Tuân ra lệnh. Thấy Thạch Đào sửng sốt, sợ gã không nghe rõ, Vệ Tuân lặp lại: "Cõng cũng được."
Một thứ gì đó thoáng qua trong lòng, Thạch Đào không miêu tả nổi cảm xúc trong tim mình lúc này. Tay hắn bận rộn quấn thêm vài vòng dây leo núi, cố định chắc chắn Bính Cửu. Giờ mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời, vội hoảng loạn nói:
"Vâng!"
Vệ Tuân không để ý Thạch Đào, hắn nhìn chòng chọc vào con quái vật màu đỏ đang cắn xé trên vai Miêu Phương Phỉ, lắc cờ một cái. Tấm vải đỏ thấm đầy nước mưa rủ xuống, hình như cái cán trong tay Vệ Tuân còn có một dây tua rua đỏ.
"Chạy."
Thạch Đào bỗng co giò chạy, nhanh như một cơn gió. Đã hai ba phút từ khi gặp nạn mà Miêu Phương Phỉ còn chưa chết. Một con rắn hoa bằng cánh tay hung hãn trèo lên bả vai Miêu Phương Phỉ, cùng con quái vật hình dạng như đứa trẻ bị lột da chiến đấu trên không.
Được rắn hoa yểm hộ, Miêu Phương Phỉ liều mạng muốn gϊếŧ chết quái vật. Nhưng đao trong tay cô chém lên người quái vật cũng chỉ có một tiếng "Phốc" trầm vang, như chém vào một bề mặt cứng rắn. Mà hàm răng bén nhọn của quái vật lại có thể xé rách con hắn hoa dễ như trở bàn tay!
Nhìn thấy các đồng đội vứt bỏ cô chạy đi, Miêu Phương Phỉ tuyệt vọng cùng cực, nhưng vẫn còn liều mạng chống cự.
Cô không muốn chết!
"Hít -- "
Một tiếng rít lên yếu ớt, con rắn hoa nhẹ nhàng ngã xuống như một ống nước vỡ, không động đậy được nữa. Mất đi trở ngại, quái vật trực tiếp cắn về phía cổ họng Miêu Phương Phỉ! Miêu Phương Phỉ vẫn không bỏ cuộc, cô ngoan cố há miệng, răng nanh bén nhọn như răng rắn phát ra ánh sáng xanh kịch độc. Đúng là muốn cắn nhau với quái vật, vùng vẫy giãy chết!
Ầm --
Máu động vật tanh hôi ấm áp dán lên mặt, Miêu Phương Phỉ bối rối, nhất thời không biết chuyện gì đang xảy ra. Đến khi một tiếng quát nghiêm trọng như sấm chớp xuyên qua linh hồn cô.
"Miêu Phương Phỉ, về đội!"
Trên lá cờ đỏ của hướng dẫn du lịch là con quái vật màu máu. Cột cờ quét ngang, Vệ Tuân nhanh chóng xô ngã Miêu Phương Phỉ đang sững sờ tại chỗ, tránh đi ánh đỏ từ trong rừng bắn tới!
"Éc --!!"
Âm thanh thảm thiết chói tai của con thú như tiếng trẻ sơ sinh khóc ré tràn đầy oán hận! Quái vật không chết, dù Vệ Tuân có đập nát sọ nó vẫn nhảy nhót tưng bừng như cũ. Lúc này Thạch Đào nhanh trí tiến lên một bước, che Miêu Phương Phỉ ở phía sau, như vậy thì Vệ Tuân sẽ không cần bận tâm đến cô để tập trung chiến đấu!
Cánh tay phải bởi vì dùng quá nhiều sức mà tê dại, Vệ Tuân phất phất tay, cán cờ trong lòng bàn tay nóng bừng lên.
Cờ của hướng dẫn du lịch đang nóng lên, từ lúc Miêu Phương Phỉ rời đội đến giờ càng ngày càng nóng!
【 Hướng dẫn du lịch kinh nghiệm phong phú trong bất cứ trường hợp nào cũng có thể dẫn du khách của mình về đội! 】
Quả nhiên, cờ hướng dẫn du lịch có thể phô bày uy lực mạnh mẽ đối với "trở ngại" ngăn cản Miêu Phương Phỉ trở về!
"Éc --!!"
"Éc --!!"
Dáng hình máu me quay về che lấp bóng cây ở trung tâm, hót vang âm thanh phảng phất quái dị như đang kêu gọi. Ngay lúc này, một con quái vật xuất hiện từ sau lưng nó!
Miêu Phương Phỉ bị thương nặng vẫn cắn răng xoay người bò lên, tay cầm lưỡi dao, ánh mắt hung dữ như sói mẹ, âm thầm liếc mắt ra hiệu với Thạch Đào. Thạch Đào đè thấp cơ thể, toàn thân đều đang căng cứng, chuẩn bị mang Bính Cửu chạy trốn bất cứ lúc nào.
Miêu Phương Phỉ đã được cứu trở về, bây giờ bọn họ hoàn toàn có thể nhân cơ hội nhanh chóng chạy trốn. Không ai có thể tưởng tượng nổi sức mạnh của hai con quái vật to lớn này!
Đến nghĩa trang Tiểu Long là an toàn rồi!
Nhưng --
"Xông lên."
Vệ Tuân từ trước đến giờ đều không có ý định trốn chạy! Hắn muốn thử một chút uy lực của cờ hướng dẫn du lịch, xem thực lực sau khi bản thân thay thế Bính Cửu sẽ như thế nào!
Tính chất đặc biệt của hướng dẫn du lịch khiến Vệ Tuân nhất định phải luôn đi đầu đội ngũ, phải đối mặt với các loại nguy hiểm. Sớm muộn gì cũng phải chiến đấu, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!
Những con quái vật gặp phải trên đường trước khi đến khu tham quan đầu tiên đều tương đối yếu. Có Thạch Đào ở bên, Vệ Tuân có thể tiến lùi thử uy lực của cờ hướng dẫn du lịch cờ và ra lệnh cho Thạch Đào dẫn hắn chạy trốn.
Vệ Tuân trực tiếp nhập vai hướng dẫn du lịch nghiêm túc chơi cái trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.
Quan trọng hơn là, bản tính truy đuổi sự nguy hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ chưa bao giờ biến mất, Vệ Tuân thích chủ động nghênh chiến, thích mạo hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không làm người bình thường!
Hai con quái vật một trái một phải nhào về phía Vệ Tuân, hót vang âm thanh khủng bố có thể làm cho người can đảm cũng phải kinh hãi. Thạch Đào sợ tới mức đại não trống rỗng nhưng cơ thể vẫn trung thành phục tùng mệnh lệnh của Vệ Tuân, cõng hắn xông tới!
Điên rồi, đều điên rồi!
Nửa người trên đứng dậy, Vệ Tuân nở nụ cười hưng phấn đến gần như là điên cuồng. Hắn giơ tay nhấc ngang cột cờ, chủ động đâm về quái vật!
Đi chết đi!
Tác giả có lời muốn nói:Chương sau sẽ là tên điên Tiểu Tuân Tuân!
Huhu số lần nhấp vào bộ sưu tập đã gấp ba rồi, các thiên thần nhỏ vẫn chưa xem à QAQ
Đừng có đợi nuôi mập mà qaq, muốn khiến Tuân Tuân có thể lên tới xếp hạng cao hơn qwq
- ----------------
Sơn tiêu: Trong thần thoại Trung Quốc, sơn tiêu là những con ma một chân trên núi. Baidu Click để xem ảnh
(*) Gốc là 栽了, theo ý hiểu của mình là gặp khó khăn, ngã xuống, rớt đài, nên mình chọn một cụm từ có nghĩa tương tự mà mình cảm thấy phù hợp hơn và có tính biểu cảm hơn.