Đoản Kiếm Thù

Chương 101

Võ Khiếu Thu ngắt lời :

- Thế thì màn kịch ôm người đó ra làm sao?

Tạ Kim Ấn tức giận quát :

- Võ Khiếu Thu! Ngươi...

Trước mặt mọi người, lão tức quá nói không nên lời. Một tiếng hú vang lên một luồng ngân hồng vọt ra. Cả người lẫn kiếm chụp xuống Võ Khiếu Thu.

Võ Khiếu Thu hơi biến sắc phóng ra hai chưởng cách không. Bỗng một luồng ngân hồng khác từ bóng tối bắn tới.

Hai luồng ngân hồng đều mau lẹ vô cùng đụng nhau ở trên không đánh choang một tiếng. Bóng người phân ra song song hạ xuống.

Quần hùng đảo mắt nhìn thấy Tạ Kim Ấn đáp xuống mé tả cách xa năm thước. Mặt đầy sát khí, thanh kiếm hãy còn rung động không ngớt. Hiển nhiên lão đã dùng toàn lực đánh một đòn.

Bên kia một nữ nhân nét mặt sa sầm đứng đó, mặt mụ không còn chút huyết sắc, toàn thân lạnh lẽo như ở dưới hồ băng vừa bò lên. Thanh kiếm trong tay cũng còn rung động. Mụ chính là nhị chủ nhân Băng Huyết Ma Nữ ở Thủy Bạc Lục Ốc. Khắp thiên hạ hiện nay người chống nổi một đòn của Tạ Kim Ấn đã hiếm lắm, nhưng chống nổi một đòn của Băng Huyết Ma Nữ lại càng ít hơn. Chiêu vừa rồi hai người ngang sức chẳng ai hơn ai chút nào.

Băng Huyết Ma Nữ lạnh lùng hỏi :

- Tạ Kim Ấn! Sao ngươi lại nóng nảy thế? Chúng ta chưa nói hết lời.

Tạ Kim Ấn đáp :

- Tạ mỗ không muốn nghe những chuyện theo gió bắt bóng nữa.

Băng Huyết Ma Nữ hỏi :

- Thế ra lão phủ nhận mối liên quan với gã họ Triệu chăng?

Tạ Kim Ấn ngập ngừng đáp :

- Như vậy càng hay...

Băng Huyết Ma Nữ giục :

- Triệu cô nương! Bây giờ cô nói đi.

Triệu cô nương mụ nói đây dĩ nhiên trỏ vào Hương Xuyên Thánh Nữ. Lúc này Hương Xuyên Thánh Nữ không còn nét mặt sáng sủa như lúc bình thời, tựa hồ bà xuất hiện dưới dong mạo của Triệu Chi Lan.

Triệu Chi Lan hỏi :

- Tôn giá muốn tiện thiếp nói gì bây giờ?

Băng Huyết Ma Nữ đáp :

- Ta từng nghe ngươi kinh thông môn học thần toán. Liệu đêm nay ngươi có bị hạ dưới bàn tay của ta không?

Triệu Chi Lan thở dài đáp :

- Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, còn nói gì nữa?

Băng Huyết Ma Nữ đắc ý nói :

- Ngươi biết rằng Cửu Thiên Tuế đã phái Địch Nhất Phi đi mời ta, nếu theo hành trình thông thường thì ít ra phải bốn ngày ta mới tới, nên ngươi lớn mật mạo xưng ta đến đây trước.

Triệu Chi Lan thở dài không nói gì.

Băng Huyết Ma Nữ dừng lại một chút rồi tiếp :

- Ngươi tới đây chỉ vì mục đích giúp gã quí tử một tay để gã hạ sát Cửu Thiên Tuế. Hừ! Ngờ đâu người tính không bằng trời định. Ngươi vừa bước chân vào ta đã tới nơi. Đêm nay mẹ con ngươi đều phạm tội ngập đầu. Các ngươi muốn sống sót dời khỏi nơi đây e rằng khó hơn cả lên trời.

Võ Khiếu Thu giục :

- Nhị chủ nhân nói huỵch tẹt ra cho rồi. Đêm nay cả cha mẹ cùng thằng con chung một lỗ. Vừa rồi Nhị chủ nhân còn quên Chức Nghiệp Kiếm Thủ chưa nhắc tới.

Băng Huyết Ma Nữ cười lạt đáp :

- Khi nào ta dám quên Tạ đại hiệp, nhưng người ta đã phủ nhận điều đó thì chúng ta hà tất dính líu vào chuyện người?

Ma Vân Thủ nói theo :

- Đúng thế! Như vậy Hương Xuyên Thánh Nữ tự tìm Tạ Kim Ấn để trả oán mới là lý do chính đáng.

Cả ba nhân vật kẻ tung người hứng dường như đã nắm chắc phần thắng đêm nay. Người nào cũng nhơn nhơn đắc ý không coi ai vào đâu cả.

Triệu Tử Nguyên hồi lâu không nói nhưng chàng ruột đau như cắt. Những chuyện trước mắt khiến cho chàng phải điên đầu. Con người cơ trí như chàng mà trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào? Kẻ thù chàng muốn tìm kiếm đã lâu là Tạ Kim Ấn, không ngờ lão lại là phụ thân chàng, nhưng phụ thân lại là kẻ thù của mẫu thân. Chàng được mẫu thân nuôi dưỡng cho đến khi trưởng thành thì dù sao chàng cũng đứng về phe bà. Đã mấy lần chàng toan xông vào hạ sát Tạ Kim Ấn, nhưng chàng lại không đủ dũng khí. Bất giác chàng than thầm :

- “Trời hỡi trời! Sao trời lại khắc nghiệt với ta như vậy?”

Chàng nghĩ đến những chỗ đau khổ, trong lòng lại nảy ra nhiều mâu thuẫn, nên những câu chuyện ngoài thân thế mình, chàng đứng ngây người ra, tựa hồ không nghe thấy.

Tô Kế Phi nhẹ bước đến bên Triệu Tử Nguyên khẽ nói :

- Hiền khế hãy trấn tĩnh lại.

Triệu Tử Nguyên cất giọng bi ai hỏi :

- Đại thúc! Bây giờ tiểu tử nên làm thế nào?

Tô Kế Phi đáp :

- Cứ làm theo lời của lệnh đường là đúng.

Triệu Tử Nguyên cất tiếng run run nói :

- Nhưng Tạ Kim Ấn lại là...

Chàng muốn nói Tạ Kim Ấn lại là gia phụ, nhưng không nói hết lời được.

Tô Kế Phi thở dài nói :

- Lão phu đã hiểu rõ tâm ý hiền khế. Hiền khế cũng nên biết Tạ Kim Ấn bình sinh giết người đã lắm. Cả một nhà ngoại tổ của hiền khế cũng bị lão tàn sát.

Có điều hiền khế chưa hiểu mà thôi.

Triệu Tử Nguyên nhăn nhó cười đáp :

- Sự thực đã bày ra, vãn bối còn quên thế nào được?

Tô Kế Phi hỏi :

- Hiền khế nói đúng, nhưng lệnh đường phải ngậm bồ hòn nuôi hiền khế cho đến khi khôn lớn là vì lẽ gì?

Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần, miệng lẩm bẩm :

- Phải rồi! Mẫu thân vì ta mà phải chịu trăm cay nghìn đắng. Nếu không được sư phụ thu nạp thì mẹ con ta bị chết đói chết rét rồi, làm gì còn có ngày nay.

Tô Kế Phi dừng lại một chút rồi tiếp :

- Vừa rồi lệnh đường đã bảo khẽ lão phu: Đêm nay không thể đòi món nợ của Tạ Kim Ấn thì để đến mai đòi cũng vậy.

Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi :

- Đêm nay gặp cơ hội rất tốt, sao còn để đến ngày mai.

Tô Kế Phi lắc đầu đáp :

- Những biến cố đêm nay hoàn toàn ra ngoài dự liệu của lệnh đường. Lệnh đường không ngờ Băng Huyết Ma Nữ lại tới nơi lẹ thế, nên y mới cả gan mạo xưng là mụ để giúp hiền khế một tay. Ngờ đâu mụ chỉ đến sau một lát khiến cho kế hoạch của lệnh đường hoàn toàn hỏng hết.

Triệu Tử Nguyên thở dài nói :

- Tội gì mà gia mẫu phải khổ thân như vậy?

Tô Kế Phi đáp :

- Đã là mẫu thân, ai chẳng đau xót đến sinh mạng của con cái. Lệnh đường có thể dùng danh hiệu Hương Xuyên Thánh Nữ để cách biệt hiền khế, nhưng y không thể trông thấy hiền khế dấn thân vào nơi nguy hiểm mà chẳng viện trợ.

Triệu Tử Nguyên cảm động nói :

- Gia mẫu thật hết lòng với tiểu tử.

Tô Kế Phi vỗ vai Triệu Tử Nguyên giục :

- Vậy hiền khế nên nghe lời đi.

Tô Kế Phi lại nói :

- Cục diện hôm nay, bên chúng ta thế cô lực bạc, kể cả Tạ Kim Ấn muốn phá vòng vây xông ra không phải chuyện dễ, huống chi lệnh đường lại không hiểu võ công.

Triệu Tử Nguyên động tâm hỏi :

- Đúng thế! Chẳng hay đại thúc có cao kiến gì không?

Tô Kế Phi đáp :

- Công việc biến cải đột ngột, lão phu cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay, chỉ nhận định theo ý lệnh đường: hãy thoát hiểm đã là hay hơn hết.

Triệu Tử Nguyên hỏi :

- Vãn bối hết sức làm việc này, còn đại thúc thoát hiểm bằng cách nào?

Tô Kế Phi ngang nhiên đáp :

- Chỉ cần hiền mẫu tử thoát nạn để mai hậu trùng hưng Thái Chiêu bảo, dù lão phu có phải hy sinh đến tính mạng cũng là đáng lắm.

Triệu Tử Nguyên sa lệ nói :

- Đa tạ mối thâm tìm của đại thúc. Bất luận trường hợp nào, vãn bối cũng không thể để đại thúc mạo hiểm.

Hai người khẽ bàn định với nhau ở bên này, thì tình thế bên kia thay đổi rất lớn. Nguyên Tạ Kim Ấn không chịu nổi những lời châm chọc của bọn Băng Huyết nữ ma, lão giận quá không suy nghĩ gì nữa vung kiếm đánh liền. Mục đích của lão nhằm vào Băng Huyết Ma Nữ. Mụ gặp chiêu nào chiết chiêu ấy. Hai tay đại kiếm thủ tuyệt thế chiến đấu rất ác liệt. Luồng kình phong rít lên ầm ầm tưởng chừng làm cho làn da trái đất phải nứt nẻ.

Ma Vân Thủ rảo bước tiến lại nói :

- Xin Võ viện chúa chú ý đến Hương Xuyên Thánh Nữ để lão phu đập chết Triệu Tử Nguyên.

Tuy miệng hắn nói vậy nhưng trong lòng đối với cuộc chiến này trong lòng không nắm vững phần nào! Cây búa lúc ẩn lúc hiện phần phòng thủ nhiều hơn phần công kích.

Võ Khiếu Thu đáp :

- Lão phu dĩ nhiên bắt giữ Hương Xuyên Thánh Nữ.

Tô Kế Phi bước ngang ra quát lớn :

- Không được làm tổn thương đến mảy lông của Thánh Nữ.

Võ Khiếu Thu lên giọng khinh miệt :

- Tấm thân tàn hoa bại liễu mà dám tự xưng là Thánh Nữ mà không sợ tiết mạn thần linh ư?

Tô Kế Phi đáp :

- Thánh Nữ không cầu danh hão. Đó toàn là lời hý hước của bạn hữu giang hồ.

Võ Khiếu Thu nổi giận trừng mắt hỏi :

- Tô Kế Phi! Ngươi tưởng lão phu không nhận ra ngươi hay sao mà dám mồm năm miệng mười trước mặt lão phu?

Tô Kế Phi cười hô hố đáp :

- Bản lãnh Võ viện chúa chưa đáng gì đâu. Bất quá chỉ dùng mỹ nữ ở Lưu Hương Tứ Viện làm mê hoặc anh hùng thiên hạ mà thôi. Tô mỗ đã biết đến tổ chấy rồi.

Võ Khiếu Thu bị người động đến chỗ đau khổ, bất giác nổi giận đùng đùng, vươn tay ra chụp Tô Kế Phi.

Tô Kế Phi tự biết mình chẳng thể chống lại thế công của Võ Khiếu Thu, nhưng lão đã dốc lòng trung, gác bỏ sống chết sang một bên, quyết tâm liều mạng. Lão thấy Võ Khiếu Thu chụp tới cũng không né tránh, vung quyền đấm vào trước ngực đối phương. Lão định chơi đòn lưỡng bại công thương.

Võ Khiếu Thu đằng hắng một tiếng biến trảo thành chưởng đập tới. Võ Khiếu Thu toan chụp vào trong kiệu, ngờ đâu Tô Kế Phi bị hất ra lại xông tới, phóng chưởng công kích. Võ Khiếu Thu phải quay lại tự cứu, lớn tiếng quát hỏi :

- Ngươi muốn chết chăng?

Hắn nhảy vọt lên không xoay một vòng. Hai bàn tay đen như mực đánh xuống. Đó là chiêu “Hàn Thiếp Tồi Mộc Phách”.

Tô Kế Phi xoay mình được một vòng thì bị bàn tay đen sì của Võ Khiếu Thu đánh tới trước mặt. Lão than thầm :

- “Mạng ta nguy rồi!”

Triệu Tử Nguyên tan nát ruột gan, vì Võ Khiếu Thu lúc động thủ với Tô Kế Phi thì đồng thời Quỷ Phủ đại soái Ma Vân Thủ ra tay tấn công chàng. Ma Vân Thủ huy động cây búa nặng như núi đánh liền mười bảy, mười tám chiêu mà toàn là những chiêu trí mạng. Triệu Tử Nguyên nổi nóng phóng “Thương Lãng tam thức” liên miên không ngớt.

Búa kiếm đụng nhau choang choảng, cả hai người đều chưa đắc thủ, nhưng Ma Vân Thủ ngăn cản được Triệu Tử Nguyên không để chàng cứu viện Tô Kế Phi. Hắn đắc ý nổi lên tràng cười hô hố.

Bỗng một người cất tiếng lạnh lùng :

- Ỷ mạnh hiếp yếu, có thắng cũng là bất võ. Hỡi ơi...

Tiếng thở dài vừa dứt, người đã xuất hiện.

Người kia vừa xuất hiện, Võ Khiếu Thu chấn động tâm thần buộc miệng la :

- “Thái Ất Mê Tông Bộ”! Phải chăng các hạ là Thái Ất Tước?

Người mới đến là một văn sĩ trung niên, tuy lộ vẻ tươi cười nhưng khóe mắt đã hiện sát khí. Lão cười khằng khặc hỏi lại :

- Phải Thái Ất Tước thì sao?

Thái Ất Tước xuất hiện đột ngột khiến cho quần hùng trong trường đều kinh hãi. Mọi người đang động thủ cũng dừng tay lại giương mắt lên nhìn lão.

Ma Vân Thủ tuy ngang hàng với Linh Võ tứ tước nhưng lão bôn tẩu giang hồ gây nên nhiều thành tích nên uy danh vang dội. Còn Linh Võ tứ tước sinh hoạt như ẩn sĩ, ít khi xuất hiện trong võ lâm, ít người biết đến.

Võ Khiếu Thu tức giận hỏi lại :

- Chẳng lẽ lão phu lại sợ các hạ?

Thái Ất Tước vẫn thản nhiên mỉm cười.

Triệu Tử Nguyên tiến lại khom lưng nói :

- Vãn bối...

Thái Ất Tước tức giận hỏi :

- Sao ngươi lại tự xưng là vãn bối?

Triệu Tử Nguyên ngơ ngác một chút rồi tỉnh ngộ lạy phục xuống hô :

- Đệ tử bái kiến sư phụ.

Thái Ất Tước đáp :

- Bản tâm lão nhân gia không muốn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi hành động khiến cho lão nhân gia rất hoan hỷ nhất là gần đây càng hợp tâm ý lão phu. Ha ha!

Lão nói đến chỗ đắc ý nổi lên tràng cười rộ như chỗ không người.

Băng Huyết Ma Nữ tức giận hỏi :

- Thái Ất Tước! Lão cười gì vậy?

Thái Ất Tước đáp :

- Người gặp hỷ sự tinh thần khoan khoái, sao lại không cười?

Rồi lão vẫy tay nói :

- Dậy đi! Dậy đi! Đã có ta đây thì việc tầy đình cũng không làm cho ngươi phải hoang mang.

Băng Huyết Ma Nữ tức giận nói :

- Thái Ất Tước! Lão nói vậy chẳng là quá tự phụ?

Thái Ất Tước lạnh lùng hỏi lại :

- Phải chăng mụ chưa tin?

Băng Huyết Ma Nữ đáp :

- Dĩ nhiên là ta không tin.

Mụ khẽ rung tay một cái từ từ đẩy ra.

Thái Ất Tước không thèm ngó đến chiêu thức của mụ, ung dung nhìn Triệu Tử Nguyên nói :

- Nơi đây không tiện ở lâu. Ngươi ôm lệnh đường xông ra đi, nhưng phải coi chừng. Bên ngoài còn hỏa tiễn hỏa pháo mai phục.

Triệu Tử Nguyên khom lưng đáp :

- Đệ tử hiểu rồi!

Thái Ất Tước lại buông tiếng thở dài nói :

- Khí số nhà Đại Minh sắp hết. Các ngươi có giết một tên Ngụy Tôn Hiền cũng khó bề vãn hồi được. Trương Cư Chính hỡi Trương Cư Chính! Lão thật là ngu xuẩn quá!

Lão vừa nói vừa xoay mình đưa hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm của Băng Huyết Ma Nữ.

Băng Huyết Ma Nữ bật cười nói :

- Ngươi ỷ vào chiêu thức nhỏ mọn đó mà dám nói khoác thì ra lão không biết tự lượng.

Mụ xoay tay một cái, kiếm quang nổi lên mờ mịt, chém luôn ba chiêu.

Thái Ất Tước vừa né tránh vừa phản kích, miệng không ngớt giục giã Triệu Tử Nguyên chạy đi.

Triệu Tử Nguyên tâm sự trầm trọng nói :

- Mẫu thân! Chúng ta đi quách.

Chàng giơ tay ôm Hương Xuyên Thánh Nữ lên. Quỷ Phủ đại soái vừa quát vừa xông lại. Triệu Tử Nguyên một tay chống kiếm một tay ôm người quay lại bảo Tô Kế Phi :

- Đại thúc chạy đi để tiểu điệt đối phó.

Tô Kế Phi tung mình nhảy lên nóc nhà.

Triệu Tử Nguyên toan chạy theo thì Ma Vân Thủ đã nhảy xổ lại quát :

- Ngươi chạy trốn thế nào được?

Lão quét cây búa nhằm bổ xuống đầu Triệu Tử Nguyên.

Triệu Tử Nguyên toan co mình phản kích thì bên kia Tạ Kim Ấn dường như không nghĩ gì hết hươi kiếm lên gạt.

Búa kiếm đụng nhau bật lên tiếng choang rùng rợn.

Ma Vân Thủ cười khằng khặc nói :

- Không ngờ cha con ngươi lại liên thủ với nhau.

Tạ Kim Ấn ngẩn người ra. Chính lão cũng không hiểu tại sao mình lại vung kiếm lên gạt thay cho Triệu Tử Nguyên. Khi lão tỉnh táo lại mới sinh lòng hối hận, vì làm như vậy là tỏ ra mình có mối liên quan với Triệu Tử Nguyên. Tạ Kim Ấn tức giận nói :

- Lão nói nhăng nói càn gì thế? Bất quá Tạ mỗ thấy hành động của lão rất đê hèn nên ra tay can thiệp mà thôi.

Ma Vân Thủ nói :

- Lột da thì đau đến thịt. Lão đừng phủ nhận nữa.

Triệu Tử Nguyên đưa kiếm lên gạt, miệng nói :

- Tại hạ không hy vọng người khác đồng tình với mình.

Ma Vân Thủ cười khanh khách nói :

- Giỏi lắm! Giỏi lắm!

Đột nhiên lão biến đổi chiêu thức, tấn công liền mười mấy chiêu.

Triệu Tử Nguyên trong tay ôm một người, trước tình hình này, chàng muốn thoát khỏi tay Ma Vân Thủ không phải chuyện dễ dàng.

Tạ Kim Ấn đứng bên lại bị Triệu Tử Nguyên châm chọc một câu, tay kiếm không giơ lên được nữa. Lão đứng ngây người ra ngơ ngẩn xuất thần.

Tô Kế Phi đứng trên nóc nhà cũng sinh lòng nóng nảy, muốn ra tay trợ giúp nhưng tự biết võ công mình kém xa mà nhảy xuống trợ thủ càng thêm bận cho người chứ chẳng ích gì.

Triệu Tử Nguyên gạt được mấy chiêu rồi đột nhiên tìm thấy chỗ sơ hở liền nhảy vù đi. Chàng tưởng nhảy lên nóc nhà, không ngờ cây búa của Ma Vân Thủ bay ra rít lên những tiếng u ú khiến người nghe phải kinh tâm động phách. Triệu Tử Nguyên phấn khởi thần lực gạt đánh choang một tiếng. Tia lửa bắn tung tóe.

Tuy chàng gạt được chiêu này, nhưng chân khí tiết ra, người chàng sa xuống.

Ma Vân Thủ tiến lên một bước lại vung búa chém xuống Triệu Tử Nguyên.

Tô Kế Phi tái mặt lo thầm :

- “Hỏng hết rồi! Hỏng hết rồi!”

Tạ Kim Ấn mấy lần muốn vọt ra ngăn chặn giùm Triệu Tử Nguyên một vài chiêu, nhưng chân tay bủn rủn không đề tụ nổi dũng khí. Lão tự hỏi :

- “Tại sao? Tại sao ta lại quan tâm đến gã như vậy?”

Lão còn đang ngẫm nghĩ đột nhiên thấy hai chân Triệu Tử Nguyên đá vào nhau lấy đà. Người chàng từ từ vọt lên tránh khỏi lưỡi búa của Ma Vân Thủ chỉ khe chừng sợi tóc. Tạ Kim Ấn khen thầm :

- “Thằng nhỏ này thông minh đĩnh ngộ, lại luyện được “Thái Ất Mê Tông Bộ” đến trình độ xuất thần nhập hóa. Nếu gã rèn luyện thêm không chừng sẽ thành thiên hạ đệ nhất nhân.”

Triệu Tử Nguyên trước tình hình đó mà vọt lên nóc nhà được khiến mọi người đều sửng sốt. Cả Ma Vân Thủ cũng ngẩn người ra.

Tô Kế Phi cả mừng nói :

- Hiền khế thần công cái thế, khiến cho lão phu mở rộng tầm mắt.

Triệu Tử Nguyên lạnh lùng đáp :

- Nguy quá! Nguy quá! Ma Vân Thủ luyện búa đã thành tuyệt kỹ trong võ lâm. Lần sau còn gặp lão phải coi chừng mới được.

Tô Kế Phi nói :

- Hiền khế! Chúng ta đi thôi.

Triệu Tử Nguyên gật đầu đi trước dẫn đường.

Ma Vân Thủ và Võ Khiếu Thu đều muốn rượt theo Triệu Tử Nguyên nhưng Tạ Kim Ấn đột nhiên cầm ngang thanh kiếm đứng chắn đường.

Võ Khiếu Thu xẵng giọng hỏi :

- Tạ Kim Ấn! Lão đã phủ nhận mối quan hệ với gã, sao lại cản đường bọn ta?
Bình Luận (0)
Comment