Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi

Chương 25


Kiều Trăn Trăn bỗng nhiên cảm thấy buồn lòng.

Kiếp trước khi cô mười mấy tuổi, chỉ vội vàng tránh né Trì Thâm, vội vàng gây rắc rối cùng với Triệu Luyến Kiều,  chưa từng chủ động quan tâm đến tâm trạng của mẹ cô, còn tưởng rằng từ sau khi cùng nhà họ Tần cãi nhau, bà ấy sẽ  tuyệt đối không nhắc đến đến ông ngoại cùng với cậu, là bởi vì hoàn toàn thất vọng đối với họ, không muốn dính dáng một chút nào với bọn họ.
Lúc này, khi cô thực sự trưởng thành mới biết được, đâu phải không muốn dính dáng đến nhau, mà rõ ràng là cảm giác tội lỗi sinh ra sau những sóng gió, sau đó cảm giác tội lỗi  càng ngày càng lớn dần, càng ngày càng không có cam đảm để  gặp lại những người thân yêu nhất cùng chung máu mủ của mình.
Khi cô vẫn còn là một đứa trẻ, cô ấy có thể làm tổn thương gia đình của mình và lăn lộn cầu xin để được tha thứ, nhưng người lớn chỉ có thể thu mình lại, khép mình vào bên trong.

Cũng giống như ngày hôm nay cô có thể bước vào ngôi nhà này mà không chút sợ hãi, nhưng mẹ cô chỉ có thể gửi một tin nhắn trên điện thoại di động của bà đó là ‘Mẹ cũng nhớ ông ấy’.
“Sao cháu không nói lời nào nữa,  muốn điđi về bây giờ  sao?” Giọng nói Tần Chiếu vang lên.
Lúc này Kiều Trăn Trăn mới có thể hoàn hồn, mê mang ngẩng đầu lên: “Dạ? ”
“Đã hơn mười giờ rồi, cậu hỏi cháu có muốn về hay không, nếu muốn về thì bây giờ cậu sẽ đưa hai đứa về, không về thì ở lại đâymột đêm.” Tần Chiếu vừa nói xong, Tần Thăng giống như lơ đãng liếc nhìn cô một cái, hiếm khi có lúc không có nói mấy lời ác ý.
Chắc chắn, ông ấy muốn cô ở lại.
Kiều Trăn Trăn hít mũi một chút, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cháu vẫn nên về thì hơn ạ.


Tần Thăng hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt trở nên mất hứng.
Đáy mắt Kiều Trăn Trăn hiện lên ý cười: “Nhưng cháu chắc sẽ ở lại thêm một chút nữa.


Vẻ mặt của Tần Thăng lúc này mới tốt hơn một chút.
Kiều Trăn Trăn dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm tin nhắn của mẹ một lúc lâu, cuối cùng trả lời cho mẹ một tin nhắn: “Mẹ, một chút nữa mẹ đến đón con và Trì Thâm đi, ông ngoại không chịu đưa bọn con về, chỗ này cũng không dễ bắt xe.”
Người lớn, làm gì cũng cần một lý do, khi có một lý do, thì mọi chuyện đều trở nên đơn giản.

Quả nhiên, Tần Tĩnh sau khi nhận được tin nhắn thì im lặng vài phút,rồi trả lời một chữ: Được.
Kiều Trăn Trăn lập tức cảm thấyvui vẻ, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Trì Thâm, cô dừng một lúc mới liếc mắt nhìn bốn phía, mới nhỏ giọng nhắc nhở anh: “Cậu đừng nhìn chằm chằm vào mình như thế, nếu bị ông ngoại cùng cậu nhìn thấy, bọn họ lại phải suy nghĩ nhiều, đến lúc đó mình còn phải giải thích với bọn họ, thật sự phiền phức lắ.


Trì Thâm mím môi, chuyển ánh mắt từ trên mặt cô sang đồ ăn vặt.
Kiều Trăn Trăn nhìn anh như vậy, trong lòng lại có chút hụt hẩng, hắng giọng nói: “Được rồi,cậu có thể nhìn mình.



Trì Thâm dừng một chút, lại một lần nữa nhìn về phía cô.
“…… Nhưng đừng nhìn quá lâu.” Kiều Trăn Trăn nhắc nhở.
Trì Thâm tất nhiên không hiểu rõ tầm đó là bao nhiêu, vì thế nhìn cô trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn vào đồ ăn vặt, sau đó lặp lại.
Sau khi lặp lại ba bốn lần, Tần Thăng lại không kiên nhẫn được mở miệng: “Cậu muốn ăn thì cứ trực tiếp lấy, không cần hỏi con bé! ”
Kiều Trăn Trăn: “…”
Cô im lặng một lát, lúc đi toilet đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì thế điều chỉnh điện thoại di động thành màn hình sáng vĩnh viễn, sau đó mở giao diện chat giữa mình với mẹ, rồi trực tiếp đặt ở trên bàn, lúc này mới xoay người rời đi.
Trì Thâm nhìn thấy hành động của cô, đôi mắt khẽ nhúc nhích, cúi đầu tiếp tục ăn bánh quy.
Tần Chiếu rất nhanh đi tới, cầm lấy cái ly trên bàn rồi muốn đi đâu đó, trong lúc đó Trì Thâm vô tình đụng phải điện thoại di động, làm phát ra một chút tiếng động rất nhỏ, ông ấy liền dừng một chút, theo tiếng động nhìn qua.

Khi nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Kiều Trăn Trăn vẫn còn sáng, Tần Chiếu vốn định theo lễ phép chuyển ánh mắt đi, nhưng sau khi nhìn thấy nội dung trò chuyện  lại sửng sốt một chút.
“Bảo con lấy một cái ly sao lại chậm như vậy?” Tần Thăng nhíu mày.
Tần Chiếu hoàn hồn, cầm ly đưa tới cho ông ấy, chỉ là vẻ mặt lại thể hiện sựu khổ sở nói không nên lời.
Tần Thăng nhíu nhíu mày: “Con làm sao vậy? ”
Tần Chiếu muốn nói lại thôi.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Tần Thăng lại bắt đầu trở nên không kiên nhẫn.
Tần Chiếu do dự một lúc lâu, rốt cuộc đem điện thoại di động của cô đến trước mặt ông ấy.
Tần Thăng đầu tiên là tùy tiện nhìn một cái, sau khi xem rõ nội dung thì hơi dừng lại, ông ấy luôn luôn nghiêm khắc đột nhiên có chút nói không nên lời.
“Ba…”
“Đừng gọi ta.” Tần Thăng lạnh mặt, quay đầu đi vào trong phòng.
Cửa phòng phanh một tiếng thật to, Tần Chiếu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu đặt điện thoại lên bàn.
Kiều Trăn Trăn vừa trở về, liền có chút mong đợi nhìn về phía Trì Thâm.
“Nhìn kìa.” Trì Thâm trả lời.
Kiều Trăn Càng thêm mong đợi: “Phản ứng thế nào? ”
Trì Thâm không nói, nhưng lạitrầm mặc nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Kiều Trăn Trăn nhất thời cảm thấy thất vọng, thở dài một tiếng rồi ngồi xuống.

Trì Thâm nhìn cô rõ ràng buồn bực, nhưng trong lúc tạm thời cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Trải qua một ngày hôm nay, anh coi như đã biết phần lớn khổ não của cô, cũng mơ hồ hiểu được vì sao cô đột nhiên thay đổi rất nhiều, anh rất muốn giúp cô, nhưng cuộc sống nông cạn của mình đã là một mớ hỗn độn, thật sự tìm không ra phương pháp có thể giúp đỡ cô.

Im lặng một lúc lâu, anh cẩn thận vươn ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, giống như chạm vào cô một chút, đều là bất kính với cô.
Kiều Trăn Trăn ngẩn người, bật cười: “Cậu coi mình là người ngoài hành tinh sao? ”
Trì Thâm nhìn về phía cô, con ngươi thật sự rất sạch sẽ.
Kiều Trăn Trăn dụi dụi mắt: “Mình không sao, cứ từ từ thôi.


Cảm thấy tâm trạng của cô đã tốt lên, Trì Thâm mới chậm rãi thu tay lại.
Nửa tiếng sau,nhìn tin nhắn của Tần Tĩnh gửi tới, Kiều Trăn Trăn mới lấy lại tinh thần nhìn về phía Tần Chiếu đang chơi điện thoại di động: “Cậu ơi, mẹ cháu đến đón bọn cháu.


Tần Chiếu hoàn hồn: “A… Vậy thì cháu trở về đi.


Kiều Trăn Trăn gật gật đầu, chạy đến cửa Tần Thăng gõ cửa: “Ông ngoại, cháu phải về nhà, ông không ra tiễn cháu sao?! ”
“- Lăn!” Tần Thăng chỉ cho một chữ.
Kiều Trăn Trăn bĩu môi: “Ông đưa cháu đến cửa tiểu khu đi mà, bên ngoài hơi tối, cháu sợ hãi.


“-Cháu đừng tới đây nữa, tôi không cần!” Tần Thăng vẫn từ chối, chỉ là nói xong liền im lặng, sau đó lại bổ sung một câu, “Để cho cậu đưa cháu về.


“Vậy được rồi.” Kiều Trăn Trăn nghĩ đến ông sẽ từ chối, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, gọi Tần Chiếu và Trì Thâm cùng nhau đi ra ngoài.
Đêm đã khuya, trong tiểu khu có chút im ắng, ba người trầm mặc đi một đường, Tần Chiếu đột nhiên mở miệng: Trăn Trăn, mẹ con mấy năm nay có khỏe không? Cha con đối xử với bà ấy thế nào? ”
“Mẹ còn khỏe mạnh, chỉ là thường xuyên nhớ hai người mà thôi.” Kiều Trăn biết ông sẽ nói chuyện này với Tần Thăng, vì thế cố tình nói nghiêm trọng một chút, “Thỉnh thoảng con còn nhìn thấy bà ấy trốn trong chăn khóc, chính là vì nhớ hai người.


Tần Chiếu vừa nghe lập tứccảm thấy khó chịu: “Ai, sớm biết hiện tại sẽ như vậy, lúc trước cần gì…”

Hà tất phải thế nào, ông ấy nói không nổi nữa.
Kiều Trăn Trăn mím môi, nhẹ nhàng nói với cậu bên cạnh: “Cậu ơi, cậu giúp cháu khuyên ông ngoại có được không, mẹ tôi thật sự rất nhớ ông ấy.


“…… Ừm, cậu sẽ cố gắng hết sức, nhưng tính tình ông ngoại thì cháu cũng biết mà, cũng đừng đặt quá nhiều hi vọng ”.

Tần Chiếu bất đắc dĩ nói.
Kiều Trăn Trăn ngoan ngoãn gật đầu.
Ba người rất nhanh đến cửa tiểu khu, Tần Tĩnh đã đợi ở phía bên ngoài, đầu tiên nhìn thấy Tần Chiếu thì ánh mắt sáng lên, tiếp theo thì nhìn về phía sau ông ấy, sau khi không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, đáy mắt bà lại hiện lên một tia thất vọng.
“Chị.” Tần Chiếu chào hỏi.
Đôi mắt Tần Tĩnh nóng lên: “Ai, Trăn Trăn lại gây thêm phiền toái cho em.

”.

Truyện Linh Dị
“Không có, cháu nó rất ngoan.” Tần Chiếu nói xong, nhìn Trì Thâm đang đứng bên cạnh, “Hai người đều rất ngoan.


Tần Tĩnh cười cười, muốn nói cái gì nhưng lại không dám nói, Tần Chiếu cũng muốn nói lại thôi, bầu không khí đột nhiên trở nên trầm mặc.
“Mẹ, không phải mẹ nhớ ông ngoại sao? Mẹ có thể hỏi một chút xem mấy năm nay cậu với ông ngoại như thế nào?.

“Kiều Trăn Trăn quang minh chính đại nhắc nhở.
Tần Chiếu không nhịn được cười.
Tần Tĩnh có ý chê trách mà liếc nhìn cô một cái: “Tự mẹ có miệng, không cần dùng của con hỏi đâu.


“Cơ thể ba vẫn rất tốt, chị yên tâm đi.” Tần Chiếu chủ động trả lời.
Tần Tĩnh ngượng ngùng gật gật đầu, cái khác cũng không dám hỏi nhiều, tâm sự thêm vài câu liền mang theo hai đứa nhỏ vội vàng rời đi.
Trên đường trở về, bà lặng lẽ lái xe, cũng không biết là đang nghĩ gì.
“Mẹ, bây giờ mẹ là tài xế, không thể thất thần được.” Kiều Trăn Trăn ở ghế sau lo lắng mà nhắc nhở.
Lúc này Tần Tĩnh mới hoàn hồn,lập tức nghiêm túc hơn: “Yên tâm, không mất tập trung.


Kiều Trăn Trăn gật gật đầu, nhìn về phía Trì Thâm đang yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Ngày mai không bằng chúng ta đến nhà ông ngoại học thêm đi, đồ ăn vặt ở nhà ông ấy còn chưa ăn xong,nếu chúng ta không ăn hết thì không có người ăn.



Trì Thâm dừng một chút: “Được.


“Sao có thể làm phiền ông ngoại như vậy chứ.” Tần Tĩnh nhìn từ gương chiếu hậu liếc cô một cái, “Nếu con muốn ăn đồ ăn vặt thì mẹ mua cho hai đứa, không được đi nữa.


Trì Thâm yên lặng rũ mắt xuống.

Cả ngày hôm nay, anh đều được người lớn tóm gọn  trong “hai đứa”, đây là một loại trải nghiệm mà trước đây anh chưa từng có, làm cho anh có loại cảm giác rất kỳ diệu, giống như… anh như đã biến thành một người bình thường.
“Không sao, ông ngoại không sợ phiền phức.” Kiều Trăn Trăn nói xong thì lập tức nhìn về phía Trì Thâm, “Đúng không? ”
Trì Thâm trầm mặc trong chớp mắt, nhớ tới ông lão đã thất vọng khi bọn họ nói rằng sẽ không ngủ lại, yên lặng gật đầu.
Tần Tĩnh nhìn anh cũng cảm thấy như vậy, vì thế liền đáp ứng, Kiều Trăn Trăn nhỏ giọng ở bên tai Trì Thâm nói thầm một câu: ” Sao mình có cảm giác bọn họ giống như cảm thấy cậu đáng tin cậy hơn vậy? ”
Trì Thâm có chút bất an nhìn về phía cô.
“Khen cậu mà, mình cũng cảm thấy cậu đáng tin cậy hơn.” Kiều Trăn Trăn cười mắt cong cong, hoàn toàn không có chút nào không vui vì bị cướp đi sự nuông chiều của cô.
Trì Thâm lẳng lặng nhìn cô, cũng nhếch khóe môi theo, chỉ là không rõ ràng như trước.
【Giá trị hảo cảm +20, hiện tại có 210 điểm】
Kiều Trăn Trăn chớp chớp mắt, tâm trạng càng thêm vui vẻ.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, cô đúng giờ rời giường, vừa xuống lầu liền nhìn thấy trong phòng bày một đống thực phẩm chức năng để chăm sóc sức khỏe, không cần Tần Tĩnh nói cái gì, cô liền chủ động kêu Trì Thâm tới, hai người cùng nhau cầm đi.
Từ lúc 6 giờ Tần Thăng đã ra ngoài tập thể dục buổi sáng, buổi sáng tập xong thì cùng mấy người bạn tốt ngồi trong sân chơi cờ, đang nghiêm túc suy nghĩ, một ông già trở nên vui mừng: “Này, đúng thật là chuyện gì cũng có thể xảy ra, bây giờ đến cả hộp nhựa cũng có thể có chân dài để đi lại.


Những người khác nghe vậy cũng lập tức nhìn theo, liền nhìn thấy dưới hai đống núi nhỏ hộp thực phẩm chức năng để hăm sóc sức khỏe,,mỗi núi đều sinh một đôi chân đang cố gắng bước đi.
Một bà lão không biết nói sao: “… Cái gì gọi là hộp thực phẩm chăm sóc sức khỏe có thể đi bộ, đây không phải là hai người mang theo đống đồ sao? ”
“Để tôi nhìn xem… Nhà ai mà giàu có dữ vậy, bào ngư, tổ yến, áo giữ ấm,gối thắt lưng… Sao mà cái gì cũng có, chưa từng thấy ai hiếu thảo như vậy.

” Ông lão lúc nãy lập tức bật cười.
Khu biệt thự nơi này là nơi sinh sống của những gia đình thượng lưu nhất thành phố A, tất cả mọi người ở đây đều không giàu thì quý, dù là như thế nào thì  cũng chưa từng thấy ai mua một lần nhiều thực phẩm chăm sóc sức khỏe như vậy, tạm thời thì ai nấy đều hết lời khen ngợi.
Tần Thăng càng nghe thì tâm trạng ngày càng không vui, nhìn lướt qua hai ngọn núi nhỏ vẫn đang đi về phía trước, tức giận mở lời châm chọc: “Chỉ có đứa ngốc mới mua đồ như vậy! ”
“Ông ngoại! Cứu con với! “Kiều Trăn Trăn cầu cứu.
Tần Thăng: “…”.

Bình Luận (0)
Comment