Mắt bà ta quay tít một vòng, sờ bụng hơi lồi nói: “Ôi, Chấn Quốc, anh nói con trai chúng ta có phải là rất có có lộc ăn, con vừa mới đến, bà nội đã lấy được nhiều đồ ăn ngon cho con như vậy, thật là một đứa bé có phúc!”
Kiều Chấn Quốc: “Vợ à, em nghĩ nhiều, những vật này là người khác cảm ơn mẹ, không phải mẹ mua.”
Vạn Xuân Cúc: “......”
Trong nội tâm bà ta quả thực muốn chửi tục!
Sao cho tới bây giờ người đàn ông này cũng đều không biết phối hợp bà chứ?
Bà ta đương nhiên biết những vật kia là người khác cảm ơn mẹ chồng, bà ta nói như vậy chỉ là muốn mượn bụng chiếm nhiều chút chỗ tốt, sao ông ta lại ngốc như thế chứ?
Trần Xảo Xảo cười nói: “Chị dâu cả, chị đừng cứ mang bụng ra nói, nếu chị muốn ăn, trực tiếp nói với mẹ là được, cho tới bây giờ mẹ vẫn không phải người hẹp hòi.”
Vạn Xuân Cúc lập tức khó chịu: “Thím có ý tứ gì? Lúc nào tôi nói mẹ hẹp hòi? Thím...”
“Phanh!”
Kiều Tú Chi vỗ lên bàn một cái: “Tất cả im miệng cho ta!”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người rơi xuống mặt bàn, có chút lo lắng cái bàn kia đột nhiên sập.
Kiều Tú Chi quét hai cô con dâu một cái nói: “Toàn bộ đồ vật chia đều thành năm phần, một phần để lại cho ta và cha mấy đứa, cái khác mấy đứa một nhà một phần, ai cũng không nhiều ai cũng không ít, còn ai có ý kiến?”
Kiều Chấn Quốc: “Mẹ, cha, toàn bộ cho cha mẹ ăn, chúng con cũng không có ý kiến.”
Kiều Chấn Dân và Kiều Hồng Hà cũng liền gật đầu liên tục.
Trần Xảo Xảo không nói chuyện.
Chỉ có Vạn Xuân Cúc trong lòng rất không thoải mái.
Chia đều nhìn như công bằng, kỳ thật đối với nhà bà tuyệt không công bằng.
Nhà khác chỉ có một đứa bé, Kiều Chấn Quân và Kiều Hồng Hà còn là ly hôn, một nhà cũng chỉ có hai người, nhưng nhà bà ta tổng cộng có năm người, trong đó bao gồm ba đứa nhỏ.
Mà bà ta còn sinh cháu trai duy nhất cho nhà họ Kiều, bụng còn mang thai một đứa, nói thế nào cũng nên đặc biệt chiếu cố bà ta, nhưng đến chỗ mẹ chồng, cái gì cũng không có!
Thật sự là tức chết bà ta!
Nhưng lúc này bà ta cũng không dám lộn xộn, đành phải nuốt oán khí về trong bụng.
Kiều Tú Chi đương nhiên nhìn ra Vạn Xuân Cúc không vui, nhưng vậy thì sao?
Đồ là của bà, bà muốn chia thế nào thì chia, nếu ngại ít thì tự đi mà kiếm!
Hai nàng dâu thu thập bát đũa, cùng đi rửa chén.
Kiều Tú Chi lại hỏi con gái chuyện xử lý hộ khẩu hôm nay: “Bên nhà họ Triệu hôm nay có làm khó dễ các con không?”
Kiều Hồng Hà lắc đầu, đáy mắt hiện lên chút kỳ quái: “Không có làm khó con, hôm nay Triệu gia đặc biệt sảng khoái.”
Sảng khoái đến mức hoàn toàn không giống tính cách một nhà bọn họ.
“Không có chuyện gì xảy ra đi?” Kiều Tú Chi lại hỏi.
Kiều Hồng Hà lắc đầu: “Không có chuyện gì phát sinh.”
Nhìn Kiều Hồng Hà không muốn nói, Kiều Tú Chi cũng không hỏi tiếp.
Kiều Chấn Quân nhiều lần ngẩng đầu nhìn cha mẹ, muốn mở miệng nói với họ Lâm Tuệ đến tìm mình, nhưng lời đến khóe miệng, vẫn là không mở miệng được.
Cuối cùng đợi anh cả cõng ông về, ông vẫn không nói lời trong lòng ra.
Một đứa bé muốn nói lại thôi, một người khác lại là dạng này.
Kiều Tú Chi nhìn mấy người biến mất trong màn đêm, thẳng đến hoàn toàn không thấy được, lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu vừa vặn đụng vào mắt chồng.
Tiết Xuyên đi tới, nắm lấy tay bà nói: “Thường nói, con cháu tự có phúc của con cháu, bọn họ đã muốn thì nên tự mình xử lý.”
Kiều Tú Chi gật đầu: “Ông nói không sai, nhưng thường nói, nuôi một trăm tuổi lo chín mươi chín, làm cha mẹ, sao có thể thật cái gì đều mặc kệ?”
Hai người nắm tay đi vào phòng, Tiết Xuyên ngồi xuống giường cùng bà, tự mình xoa bóp bả vai cho bà nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, ngược lại là đứa bé Đại Kiều kia hình như có chút không bình thường.”
Hôm nay chuyện Vạn Xuân Cúc phát sốt ba mươi chín độ rưỡi đột nhiên lại tốt, mặc dù quá trình bị ngắt lời bừa bãi, nhưng vấn đề này khó mà nói được.
Một khi có người cố ý tưởng tượng sẽ phát hiện chỗ quỷ dị trong đó.
Kiều Tú Chi tự thân trải qua chuyện thần kỳ cho nên đối với mấy cái này cũng không sợ hãi: “Trước đó tôi có chút hoài nghi, đứa bé kia cà lăm nặng như vậy, đột nhiên trở nên tốt, còn có da con bé và bệnh trên người chúng ta.
Tiết Xuyên gật đầu, tiếp lời bà: “Còn có chuyện Nhất Minh, với gốc linh chi trăm năm kia, còn có kỳ ngộ lần này đi cao ốc bách hóa.”
Cứu người là chuyện thường tình, nhưng tùy tiện cứu được một nhân vật lớn vậy thì không phải là chuyện tùy tiện nữa.
Sắc mặt của Kiều Tú Chi có chút nghiêm túc: “Đứa bé kia chỉ sợ từng có kỳ ngộ, nếu con bé không muốn nói, vậy chúng ta thay con bé yểm hộ đi.”
Hiện tại khắp nơi đều phá bỏ mê tín, nếu truyền ra đứa nhỏ này là phúc tinh, với con bé cũng không phải là một chuyện tốt.
Tiết Xuyên: “Đều nghe bà.”
Nhà họ Kiều yên bình hai ngày, nhưng cái yên bình này ở ba ngày sau, bị Kiều Chấn Dân trở về phá vỡ.