Đại Kiều lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh như vậy, bị dọa sợ đến nắm chặt tay của bà nội cô.
Kiều Tú Chi xoa xoa tóc của cô nói: "Nếu như sợ sệt, liền nhắm mắt lại không nên nhìn."
Đại Kiều nhìn người trên đài, nhỏ giọng hỏi: "Bà nội, bọn họ đúng là người xấu sao?"
Kiều Tú Chi nhíu lông mày một hồi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, xem mọi người cũng không có chú ý đến hai người, mới cúi đầu nhỏ giọng mà kiên định nói: "Không phải, bọn họ không phải người xấu."
Đôi mắt trong suốt đẹp đẽ của Đại Kiều ra thần sắc mê mang: "Vậy thì tại sao mọi người lại mắng bọn họ?"
Cô còn nhìn thấy có người cầm cục đá ném đến mấy người kia, cái trán người già bị đập trúng, tuy rằng không có chảy máu, nhưng sưng đỏ một mảng lớn, nhìn dáng vẻ rất đau đớn.
Kiều Tú Chi nói: "Vấn đề này rất phức tạp, con chỉ phải nhớ kỹ, bọn họ không phải người xấu, con không thể như những người khác bắt nạt bọn họ như vậy, nhớ kỹ không?"
Nơi này không phải là nơi thảo luận chuyện này, hơn nữa Đại Kiều còn quá nhỏ, cho nên bà không có ý định giải thích rõ ràng với cô.
Chỉ là bà xưa nay vẫn luôn không tán thành loại phương thức thô bạo này.
Lúc trước nếu Tiết Xuyên không nộp nhà của mình lên cho quốc gia, nếu không phải bà dùng toàn bộ sức lực để che chở ông thì ông cũng sẽ bị người ta mắng là kẻ xấu, bị ép đến nông trường đi cải tạo.
Đại Kiều chớp hàng lông mi dài như cây quạt, chỉ chỉ vào đầu nhỏ nói: "Bà nội, con nhớ kỹ, con nhất định sẽ không bắt nạt bọn họ."
Nói xong, cô đưa mắt một lần nữa nhìn về trên đài, sau đó bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt đen láy thon dài.
Cậu bé được mẹ mình dùng sức hộ vào trong ngực, một đôi mắt xuyên thấu qua đám người nhìn về phía cô.
Ánh mắt của cậu trầm mặc mà lành lạnh, tựa hồ lại có một chút hiếu kỳ và kinh ngạc.
Đôi mắt đẹp đẽ của Đại Kiều chớp chớp, kinh ngạc một hồi, lập tức khóe miệng cong lên, hướng về phía cậu bé lộ ra một nụ cười động viên.
Cậu bé tựa hồ không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhìn mình cười, ngẩn ra, hơi ngượng ngùng mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng rất nhanh lại quay đầu về lén lút nhìn cô.
Đại Kiều cảm thấy cậu rất thú vị, lại cảm thấy cậu thật đáng thương, nhưng cô không dám lên đi ngăn cản mọi người, không thể làm gì khác hơn là vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, hi vọng cậu nhìn thấy nét cười của chính mình, tâm tình sẽ khá một chút.
Kiều Tú Chi nhìn xem thôn dân vẫn tiếp tục phê bình, liền tiến lên một bước nói: "Được rồi, mọi người như vậy là được rồi, đánh tiếp nữa sẽ xảy ra vấn đề."
Bà Phương bởi vì lần trước mình và con trai bị người ta phê bình, lần này cho dù eo mụ ta vẫn chưa khỏi nhưng vẫn vọt tới phía trước nhất, vừa nãy dùng tảng đá đánh ông già kia, chính là mụ ta.
Vào lúc này nghe được Kiều Tú Chi nói, mụ ta lông mày nhíu lại nói: "Ôi, chủ nhiệm hội phụ nữ, cô nói gì vậy? Những người này là kẻ xấu, hiện tại đây là đang bảo vệ bọn họ sao?"
Kiều Tú Chi lạnh lùng nhìn mụ ta nói: "Mặc dù bọn họ là kẻ xấu, nhưng so với nhà họ Phương bức tử con dâu mà nói thì chí ít bọn họ chưa từng làm bất kỳ chuyện thương thiên hại lý."
Nói xong bà chuyển hướng sang Vương Thủy Sinh: "Vương đội trưởng, tôi không phải muốn bảo vệ mấy người này, mà mọi người nhìn xem bọn họ đều có bệnh cũ, nếu như đánh sinh ra sai lầm, đến thời điểm đó không phải đội sản xuất chúng ta phải ra tiền xem bệnh cho bọn họ, còn phải ra lương thực nuôi bọn họ hay sao?"
Vương Thủy Sinh gật đầu: "Bà nói không sai, nếu như đã sắp xếp đến đội sản xuất đến chúng ta, một khi xảy ra vấn đề thì chúng ta phải ra tiền ra lương thực."
Mọi người vừa nghe nếu đánh người xảy ra chuyện thì bọn họ phải ra tiền ra lương thực, lập tức dồn dập ngừng tay.
Chính bọn họ đều ăn không đủ no, muốn bọn họ ra tiền ra lương thực cho kẻ xấu, khẳng định không ai đồng ý.
Bà Phương nhìn thấy Kiều Tú Chi nói dăm ba câu liền thuyết phục mọi người, tức giận đến ngã ngửa, còn muốn mắng nhưng sợ làm cho dân chúng phẫn nộ, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng hùng hùng hổ hổ đi mất.
Ai biết đi không tới hai bước, một cước dẫm vào trên đống phân gà, suýt chút nữa té lộn mèo một cái.
Tuy rằng không bị ngã, nhưng mà eo của mụ ta hình như đã bị trẹo lần thứ hai, cả con đường về nhà, mụ ta đều kêu la không ngừng.
Người già và phụ nữ trên đài hướng về phía Kiều Tú Chi cảm kích liếc mắt nhìn, nhưng đều không mở miệng.
Người như bọn họ, coi như là cảm kích cũng chỉ có thể để ở trong lòng, bằng không chỉ mang đến phiền phức cho đối phương.
Cậu bé thì lại liên tục nhìn chằm chằm vào Đại Kiều, chỉ là xem Đại Kiều vẫn luôn nhìn cậu mỉm cười, đến nỗi cậu thật xấu hổ liền quay đầu đi, có điều rất nhanh lại quay lại.