Vạn Xuân Cúc cảm thấy Trần Xảo Xảo sở dĩ có thể như vậy, kỳ thật vẫn là do không có con trai.
Nếu bà ta có con trai, cũng không cần lo lắng có người phụ nữ khác lay chuyển vị trí của mình.
Cho nên nói đến cùng, Trần Xảo Xảo vẫn là không có phúc khí như bà ta!
Bà ta cứ như vậy vừa nghĩ vừa không ngừng ném củi lửa vào, ném nhiều củi khô dẫn đến lửa quá lớn, nước trong nồi rất nhanh đã cạn.
Kiều Tú Chi mắng: “Vợ thằng cả, cô là lần đầu nhóm lửa hả? Ném nhiều củi vào như vậy, cô bảo tôi xào rau thế nào?”
Vạn Xuân Cúc lấy lại tinh thần, rụt cổ một cái, nhìn thấy lửa trong lò sắp lan ra, vô thức đưa tay muốn lấy cây củi khô thô nhất kia ra.
Cây củi khô kia mặc dù chưa nóng đỏ, nhưng nhiệt độ cũng không thấp.
Bà ta tay không bắt như thế, lập tức bị bỏng đến oa oa kêu: “Ôi ôi, bỏng chết tôi, tay tôi đau quá!!”
Bà ta lật tay qua xem, má ơi, lập tức nổi bong bóng!
Kiều Tú Chi quả thực bị động tác của bà ta làm sợ ngây người: “Có thể không đau sao? Củi khô đang trong lò đốt, cô dùng tay không như thế, cô cho mình là tường đồng vách sắt sao?”
Vạn Xuân Cúc đau đến nước mắt rầm rầm rơi xuống: “Mẹ, con cảm thấy mệnh con thật khổ... Đau chết con rồi!”
Trên mặt bà ta bị cành mận gai hổ cào ra bong bóng còn chưa tiêu hết, loét miệng cũng chưa khỏi, hiện tại tay lại bị bỏng phồng rộp.
Trên đời này còn có ai khổ bức hơn bà ta nữa??
Người ngốc trách số khổ, kẻ xui xẻo trách xã hội!
Kiều Tú Chi liếc mắt nói: “Ở đây không cần cô, nhanh đi bôi chút thuốc đi!”
Vạn Xuân Cúc rơi nước mắt suy nghĩ từ nhà bếp ra, bà ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình chính là bị Đại Kiều ám xui xẻo!
Mỗi lần gặp Đại Kiều, sau đó không lâu bà ta sẽ xui xẻo!
Kiều Đông Anh nghe được động tĩnh chạy đến, thấy vết thương bị phỏng của mẹ nói: “Mẹ, cha về nhìn thấy vết thương của mẹ, nhất định sẽ cười mẹ bị uốn thành heo nướng, mẹ tin hay không?”
Vạn Xuân Cúc tức giận muốn chết: “Mau mau cút ——!”
Kiều Đông Anh làm mặt quỷ, cút đi giúp bà nội nhóm lửa.
Đại Kiều học được một buổi tối thêu hầu bao cùng ông nội.
Bởi vì ngày hôm sau không đi học, cô ở lại sân cũ, ngủ cùng hai chị họ.
——
Tang sự đều xử lý giản lược.
Nhà họ Vương liên tiếp chết hai người, nhưng hai cọc tang sự cũng làm xong trong vòng ba ngày.
Giải quyết tốt tang sự, bọn họ quyết định giải quyết Phương Tiểu Quyên!
Trong nhà chính nhà họ Vương, cửa bị đóng chặt.
Trong phòng bên phải người nhà họ Vương cùng nhau ngồi, toàn bộ mặc áo trắng quần trắng, sắc mặt âm trầm, nhìn qua rất dọa người!
Phương Tiểu Quyên một người ngồi đối diện bọn họ, trong lòng bồn chồn.
Người lúc còn trẻ lại càng cuồng vọng, cảm thấy mình không sợ trời không sợ đất, nếu lúc này đổi thành Phương Tiểu Quyên hai mươi tuổi, bà ta chưa chắc sẽ sợ hãi.
Nhưng trong cỗ thân thể này chính là Phương Tiểu Quyên năm mươi tuổi, lại thêm ngày đó ở bệnh viện bị Vương Thủy Sinh đánh cho một trận, bà ta ngẫm lại thì toàn thân run rẩy.
Người nhà họ Vương biểu lộ thống nhất, đều là hai mắt đỏ bừng trừng Phương Tiểu Quyên, hận không thể chém bà ta thành muôn mảnh!
Nhưng trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, nếu thật chơi chết Phương Tiểu Quyên, nhà họ Phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đến lúc đó một khi bị điều tra ra, bọn họ nhất định bị xử bắn, vì một thứ rác rưởi như thế lại hi sinh thêm một cái mạng, không đáng!
Trán Vương Thủy Sinh nổi gân xanh, chịu đựng lửa giận nói: “Phương Tiểu Quyên, cô hẳn là may mắn, cô còn có thể sống mà ngồi ở chỗ này!”
Người thành thật hung ác lên so còn đáng sợ hơn kẻ ác, Phương Tiểu Quyên run lẩy bẩy.
Nhưng vẫn cứng cổ nói: “Anh cả, anh nói vậy không khỏi quá không công bằng đi? Chẳng lẽ tôi muốn chồng mình xảy ra chuyện sao? Nếu không phải anh buộc anh ta đi tham quân, anh ta cũng sẽ không nhảy sông tự sát, anh ta không chết, sao mẹ có thể trúng gió?”
Cho nên nói đến cùng, vấn đề này không hề liên quan đến bà ta!
Mà bà ta còn là người bị hại!
Là bọn họ hại bà ta biến thành quả phụ, là bọn họ phá hủy kế hoạch của bà ta!
“Bốp!”
Lưu Thúy Hoa tiến lên, hung hăng tát bà ta một cái: “Tiện nhân, cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua ai hèn như vậy!”
Phương Tiểu Quyên hét lên: “Lưu Thúy Hoa bà dám đánh tôi, tôi liều mạng với bà... A a a...”
“Liều mạng đúng không? Cô liều đi!”
Lưu Thúy Hoa bạo phát, túm tóc Phương Tiểu Quyên kéo bà ta xuống mặt đất!
Hai cô con dâu khác nhà họ Vương thấy thế, liếc nhau cũng lập tức xông lên.
Ba chị em dâu đồng tâm hợp lực đánh Phương Tiểu Quyên!
“A a, trời đất ơi, giết người... Ôi... Ô ô...”
Phương Tiểu Quyên muốn kêu, nhưng rất nhanh miệng đã bị giày của vợ Vương Lão Tứ chặn lại!