Vương Thủy Sinh ở trước mặt y, nửa điểm cũng không có giá làm anh cả.
Vương Viêm Sinh lại hỏi: "Em năm được chôn cất vào lúc nào?"
Vương Thủy Sinh nghe được y hỏi như vậy, dù cho ngu xuẩn cũng ngửi được không đúng: "Thằng ba, đến cùng em muốn làm cái gì? Em. . . em sẽ không phải hoài nghi thi thể kia không phải em năm chứ?"
Vương Viêm Sinh không gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận.
Trong lòng y xác thực hoài nghi thi thể kia không phải em năm.
Đừng nói thi thể kia vừa vặn bị phá hỏng lông mày bên trái như vậy, chỉ với tính tình của em năm, y cũng không tin em trai mình sẽ vì người nhà mà tự sát.
Phàm là có chút lương tâm, cũng sẽ không già đầu còn muốn cha mẹ anh em nuôi sống mình, y cũng sẽ không làm ra một loạt chuyện đẩy mình vào đường cùng như thế.
Cho nên nói cái gì vì người nhà, ngay từ khi bắt đầu Vương Viêm Sinh đã không tin.
Vương Thủy Sinh xem bộ dáng này của thằng ba, trong lòng càng ngày càng không chắc chắn.
Một lúc lâu, ông thở dài một hơi nói: "Anh cảm thấy hẳn là em cả nghĩ quá rồi, lúc đó anh hai của em tận mắt nhìn thấy nó nhảy sông, huống chi thi thể kia có ngũ quan rất tương tự, cho dù không còn vết tích, nhưng điều này cũng không thể nói đó không phải em năm, nếu như không phải em năm, thi thể kia là ai? Em năm lại đi nơi nào? Tại sao nó lại muốn giả chết?"
Vương Viêm Sinh không có cách nào trả lời anh cả mình.
Nếu như y biết những chuyện kia, lúc này cũng sẽ không đứng ở chỗ này.
Vương Thủy Sinh sợ y làm ra chuyện "Đại nghịch bất đạo" gì đó, vội vã dặn dò: "Thằng ba, thân thể cha bây giờ rất không tốt, em tuyệt đối đừng có ý kiến gì."
Thí dụ như đào phần mộ nghiệm thi cái gì đó, muốn cũng đừng nghĩ.
Tuy rằng lúc sau này ông cụ Vương đối với Vương Hâm Sinh rất thất vọng, nhưng dù sao cũng là con trai út đã sủng ái nhiều như vậy năm, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thêm vào bạn già cũng cùng đi, ông lập tức gặp đả kích nặng nề, trước đây thuốc lá không rời tay bây giờ cũng không màng đến.
Vì lẽ đó nếu thằng ba thật sự làm như vậy, chẳng khác nào muốn mệnh của ông.
Vương Viêm Sinh nghĩ đến cha, vỗ vỗ bả vai anh cả nói: "Được rồi, anh cả đi ngủ đi."
Nói xong, y nhanh chân rời đi.
Vương Thủy Sinh nhìn bóng lưng em trai mình, trong lòng rất không yên tâm.
——
Sáng sớm ngày hôm sau Đại Kiều liền thức dậy, thay trang phục sạch sẽ chỉnh tề xong, chuẩn bị đi lão viện cùng bà nội đi đến Trạm y tế thăm bác gái và em bé mới sinh.
Tối hôm qua sau khi bác gái đi Trạm y tế, cả nhà bọn họ rất nhanh đã về đến tiểu viện nhà họ Kiều, vì lẽ đó đến hiện tại cô còn không biết bác gái là sinh ra em gái hay là em trai.
Nhưng mới vừa đi tới cửa, liền bị hai cái bao dính người bám theo.
"Chị Đại Kiều, chúng ta cũng muốn đi." Hai đứa bé trăm miệng một lời, cùng nhau bi bô nói.
Đại Kiều suy nghĩ một chút nói: "Được rồi, mọi người đi với chị, có điều phải nói trước, mọi người phải làm bé ngoan nghe lời nha."
Hai đứa bé lập tức gật đầu như con gà mổ thóc: "Chúng ta vẫn luôn rất ngoan ngoãn."
Sau đó, Đại Kiều mang theo hai đứa bé vẫn luôn rất ngoan ngoãn đi đến lão viện nhà họ Kiều.
Dọc theo đường đi, mọi người thấy ba người bọn họ tay nắm tay, ba khuôn mặt nhỏ đều trắng nõn nà, y phục trên người sạch sành sanh, so với những đứa trẻ khác trong thôn không biết đẹp đẽ gấp bao nhiêu lần, cũng không nhịn được nhìn nhiều mấy lần.
Còn có người không nhịn được thở dài nói: "Thật không biết nhà họ Kiều làm sao nuôi dưỡng trẻ con, đứa nào đứa nấy đẹp đẽ, thật muốn với đến gặp bọn họ xin phương pháp nuôi con."
Mọi người nghe xong dồn dập gật đầu.
Đại Kiều và hai em trai đi tới lão viện nhà họ Kiều, nhìn thấy hai chị họ đang giặt quần áo.
"Em gái Đại Kiều, sao em đến đây sớm vậy?"
Kiều Đông Hà nhìn thấy dáng vẻ ba đứa nhỏ tay nắm tay, nhất thời bị cảm thấy đáng yêu vô cùng.
"Chị Đông Hà, chúng ta lại đây muốn cùng bà nội đi xem em bé." Đại Kiều đi tới, nhìn thấy chị họ đang giặt quần áo em bé.
Quần áo em bé nhìn qua thật nhỏ thật nhỏ, cô nhìn thấy vô cùng mới mẻ.
Kiều Đông Hà đáp: "Bà nội còn đang nấu canh trứng dừng, trước tiên em ở một bên ngồi chờ."
Phong tục ở đây chính là trong tháng phải ăn canh gừng nấu trứng một tháng, nếu như trong nhà không điều kiện, liền uống nước đường đỏ hai, ba ngày, nhà nào điều kiện kém, ngay cả nước đường đỏ cũng không có để uống.
Đại Kiều không ngồi, trái lại vô cùng tri kỷ chạy tới giúp hai chị họ giặt quần áo: "Chị Đông Hà, chị đã đến xem em bé rồi sao? Là em trai hay là em gái?"
"Là em gái." Lần này người trả lời chính là Kiều Đông Anh, cô ấy nháy mắt, "Lát nữa khi em đến đó, nhớ cách mẹ chị xa một chút."