Đại Kiều chú ý tới ánh mắt của bà nội, quay đầu nhìn bà nội lộ ra hàm răng nhỏ, cười đến ngọt ngọt: "Bà nội, sao bà lại nhìn con vậy?"
Kiều Tú Chi đưa tay xoa xoa tóc của con nói: "Bà nội cảm thấy con mặc cái váy này rất ưa nhìn, khi trở về nói ông nội làm thêm cho con một cái."
Đại Kiều cười đến càng thêm hài lòng, mặt mày cong cong: "Cảm ơn bà nội, có điều quần áo đã nhiều lắm rồi, không cần làm tiếp."
Kiều Tú Chi nhìn đứa nhỏ săn sóc hiểu chuyện như thế, trong lòng càng mềm mại: "Khi lúc trở về bà nội làm một ít đậu nành sấy tỏi cho con làm đồ ăn vặt."
"Bà nội thật tốt." Đại Kiều ôm chặt lấy bắp đùi bà nội, như một con chó nhỏ cạ cạ lên đó.
Vạn Xuân Cúc nhìn thấy mẹ chồng sủng ái Đại Kiều như thế, trong lòng không ngừng nuốt giấm chua.
Mẹ chồng thật xấu.
Nhiều cháu trai cháu gái như vậy, bà nhìn ai cũng không lọt mắt, một mực độc sủng một mình Đại Kiều.
Trước đây cũng còn tốt, gần đây cha mẹ chồng càng ngày càng sủng Đại Kiều đến không có cách nào hình dùng, vật gì tốt đều cho Đại Kiều trước tiên, lần nào cũng khiến bà ta đố kị đến đỏ mắt, nhưng chỉ có thể kìm nén.
Đột nhiên, bà ta nghiêng đầu lại, ánh mắt nhìn con gái đã ngừng gào khóc, đáy mắt né qua một vệt ánh sáng.
Trước đây mọi người đều nói mẹ chồng là người không trọng nam khinh nữ nhất trong đội sản xuất, một chút bà ta cũng không tin.
Cõi đời này làm sao có khả năng có người không thích con trai trái lại yêu thích con gái?
Ngay cả nhà họ Lâm, nhìn rất yêu thích Lâm Tuệ, là con gái duy nhất, nhưng đồ vật của nhà họ Lâm, cuối cùng còn không phải sẽ để lại cho năm người con trai hay sao?
Nhưng bây giờ nhìn mẹ chồng cười với Đại Kiều đến một mặt từ ái, bà ta đột nhiên có chút tin tưởng.
Nếu mẹ chồng có thể sủng ái Đại Kiều, vậy thì bà cũng có thể sủng ái cháu gái khác.
Hai đứa con gái của bà ta vừa xấu lại vừa ngốc, sẽ không nịnh nọt mẹ chồng giống Đại Kiều, cho nên bọn khẳng định không được, nhưng con gái nhỏ này còn nhỏ, nếu như từ nhỏ bà ta đã dạy con mình nịnh nọt mẹ chồng, ai nói nó sẽ không tranh nổi với Đại Kiều chứ?
Lại nói, con gái nhỏ còn có cùng một ngày sinh nhật với mẹ chồng, hướng về phía điểm này, mẹ chồng sẽ đối với nó có nhiều hơn một phần quan tâm.
Vạn Xuân Cúc càng nghĩ đôi mắt càng sáng, Tiểu Đông Lâm quay đầu lại thấy cảnh này, sợ đến mau mau dùng tay nhỏ che khuất đôi mắt.
"Ôi, Tiểu Vân Vân của mẹ, mẹ ở đây, mẹ yêu con nha."
Kiều Tú Chi: ". . ."
Đại Kiều: ". . ."
Vạn Xuân Cúc ôm lấy con gái nhỏ đang ngủ say, dùng tay của mình sờ sờ khuôn mặt nhỏ.
Làn da tay của bà ta rất thô ráp, thêm vào động tác thô lỗ, lập tức làm đau Tiểu Đông Vân.
Tiểu Đông Vân "Oa" một tiếng khóc lên, khóc đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ.
Kiều Tú Chi không biết vợ con trai cả đang làm cái gì, mở miệng mắng: "Con còn không mau mau buông đứa nhỏ ra, không thấy mặt của nó đỏ hết rồi hay sao?"
Vạn Xuân Cúc bị mắng cũng không tức giận, trái lại vui vẻ vô vùng: "Mẹ, con biết rồi, con chỉ là quá yêu thích đứa nhỏ này, Tiểu Vân Vân, con xem bà nội yêu thương con nhiều thế nào, mẹ chỉ đụng vào con một chút mà bà nội liền không chịu được, sau khi lớn lên, phải cố gắng hiếu thuận với bà nội nha."
Kiều Tú Chi: ". . ."
Kiều Chấn Quốc đi vào, vừa vặn nghe được vợ mình nói, gật đầu đồng ý nói: "Vợ, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng em cũng coi như nói được một câu tiếng người."
Vạn Xuân Cúc: ". . ."
Cái gì gọi là bà ta cuối cùng cũng coi như nói được một câu tiếng người, hoá ra trước đây đều nói chuyện ma quỷ sao?
Kiều Tú Chi không muốn nhìn thấy chuyện ngu xuẩn này, xoay người đi hỏi bác sĩ.
Thời đại này người bình thường sinh con đều sinh ở nhà, bởi vì Vạn Xuân Cúc là chuyện xảy ra quá đột nhiên, bà đỡ đội sản xuất ở sát vách, lúc đó muốn đi gọi khẳng định không kịp, vì lẽ đó mới đưa đến Trạm y tế.
Nam bác sĩ nói tình huống thân thể Vạn Xuân Cúc vô cùng hài lòng, có thể chuyển về, không cần ở Trạm y tế bên này.
Kiều Tú Chi nghe nói như thế, xoay người liền đi ra ngoài, để cho thằng lớn mau mau dọn dẹp một chút, sau đó ôm vợ mình trở lại.
Kiều Tú Chi đi không lâu, Trần Xảo Xảo chạy vào, một mặt đều mồ hôi nóng nói: "Bác sĩ Điền, thật sự xin lỗi, tôi đến muộn."
Điền Kiến Minh từ trong túi tiền móc ra một khăn tay đưa tới nói: "Không quan trọng lắm, nơi này chỉ có tôi và cô hai người, tôi sẽ không nói ra."
Nói xong nhìn bà ta nghịch ngợm nháy mắt một cái.