Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288. Chuyện Thân Bất Do Kỷ

Chương 288. Chuyện thân bất do kỷ Chương 288. Chuyện thân bất do kỷ

Kiều Chấn Quân không chỉ không đón Tiểu Kiều về ở, hơn nữa ngay cả nửa điểm ích lợi cũng không để lại cho bà ta, bà ta có thể không tức giận sao?

Phương Tiểu Quyên trừng mắt với Kiều Hồng Hà, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hận không thể đi lên xé nát bà ta!

Hai anh em Kiều Chấn Quân và Kiều Hồng Hà không muốn để ý bà ta, nói xong thì bước đi.

Phương Tiểu Quyên tức giận muốn chết, về đến nhà, một cái tát liền vung tới trên mặt Tiểu Kiều: "Mày cái đồ phế vật vô dụng! Không phải mày nói lần này Kiều Chấn Quân nhất định sẽ đón mày về sao?"

Tiểu Kiều thiếu chút nữa đã bị bà ta tát bay, trên mặt hiện lên một dấu bàn tay, oán hận trừng bà ta nói: "Mẹ, mẹ đừng quá đáng!"

Ngày đó từ bệnh viện trở về, mẹ cô ta liền ngả bài với cô ta.

Hai người đều biết hai bên sống lại, hơn nữa nhất trí muốn trở lại nhà họ Kiều, cho nên rất nhanh liền đạt thành quan hệ hợp tác.

Ai ngờ chuyện vốn nắm chắc, lại xảy ra vấn đề ở chỗ cha cô ta!

Chắc chắn là mụ già Kiều Tú Chi đó giở trò quỷ!

Phương Tiểu Quyên cũng nghĩ tới Kiều Tú Chi, hận muốn chết.

Sau đó hai mẹ con thương lượng, quyết định ra tay từ trên người Lâm Tuệ, nếu không chiếm được, vậy không bằng mọi người đến cá chết lưới rách đi!

Còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp ra tay, người đưa thư ở trấn trên đã đạp xe đạp đến đội sản xuất, cũng mang đến một bức thư cho Phương Tiểu Quyên.

Sau khi xem thư xong, cả người Phương Tiểu Quyên lập tức sống lại.

Chỉ thấy hai gò má mặt mày bà ta hồng hào, khóe mắt ẩn tình, ôm thư vào ngực vui vẻ xoay vòng vòng.

Tiểu Kiều thấy dáng vẻ này của mẹ cô ta, tò mò đến gần hỏi: "Mẹ, là ai gửi thư cho mẹ vậy?"

Phương Tiểu Quyên đưa thư qua nói: "Là…"

Bóng đêm buông xuống, ban đêm côn trùng tấu vang một bài ca đêm, Vương Viêm Sinh nhìn lướt qua chung quanh, sau đó xoay người nhảy vào bên trong chuồng heo.

Trong chuồng heo một mảnh tối đen, heo mập thường thường phát ra thanh âm khịt khịt, căn phòng bên cạnh chuồng heo lại lộ ra một chút ánh nến.

Vương Viêm Sinh bước tới căn phòng.

Hoắc Hoa Thanh ngồi ở trong nhà chính, đầu thường hướng ra ngoài liếc nhìn một cái, một gương mặt tràn đầy nếp nhăn ở dưới ánh nến mỏng manh ngập tràn tang thương cùng mỏi mệt.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, ông xiết chặt nắm tay vừa mới đứng lên, thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở cửa.

Ông nhìn thấy đối phương nói: "Quốc phá sơn hà tại."

Vương Viêm Sinh nói: "Giang hà nhập hải lưu."

Hoắc Hoa Thanh nghe thấy y đối lại ám hiệu của mình, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người thổi tắt ngọn đèn nói: "Vào ngồi đi."

Vương Viêm Sinh đi vào, cúi xuống với ông thật sâu nói: "Ngài Hoắc chào ngài, tôi tên là Vương Viêm Sinh, là cấp dưới của sư trưởng Giang, hiện giờ đảm nhiệm chức đội trưởng ở trong bộ đội!"

Hoắc Hoa thanh nghe thấy danh hiệu của sư trưởng Giang, trên mặt lộ ra vẻ mặt quan tâm: "Quốc Hải ông ấy có khỏe không?"

Vương Viêm Sinh đi đến vị trí đối diện ngồi xuống, gật đầu: "Sư trưởng Giang khỏe lắm, chỉ là vô cùng nhớ ngài, lần này ngài ấy bảo tôi lại đây chào hỏi ngài!"

Tâm lý Hoắc Hoa Thanh rất cảm khái: "Ông ấy sống tốt là được rồi, bảo ông ấy đừng nhớ mong tôi, thân phận bây giờ của tôi, ông ấy lại tiếp tục liên hệ với tôi chỉ sẽ liên lụy ông ấy!"

Vương Viêm Sinh nói: "Ngài đừng nói như vậy, những năm gần đây sư trưởng Giang vẫn không buông bỏ tranh thủ vì các ngài, nhưng thế cục bây giờ vẫn chưa định xong, tuy ngài ấy là sư trưởng, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ."

Hoắc Hoa Thanh liên tục gật đầu: "Tôi hiểu, cậu yên tâm, bảo ông ấy ngàn vạn lần đừng bại lộ dấu vết!"

Nhà họ Hoắc thế lớn giàu có, vào dân quốc càng bởi vì lập nhà xưởng phú khả địch quốc, là nhà tư bản lớn tiếng tăm lừng lẫy lúc bấy giờ.

Nhưng nhà họ Hoắc chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với quốc gia có lỗi với nhân dân, lúc chiến tranh lại tán hết gia tài giúp đỡ quân đội bên ta.

Đứa con duy nhất cũng bị nổ chết khi vận chuyển quân nhu, ngay cả thi thể cũng không tìm được!

Nhưng dù là như thế, nhà họ Hoắc bọn họ vẫn oan uổng bị dán lên cái nhãn phần tử xấu, bị đuổi tới nông trường đi lao động cải tạo!

Nhưng ông chịu khổ còn chưa tính, lại liên lụy người nhà phải cùng ông chịu khổ, cái này kêu ông làm sao có thể không oán hận?

Đương nhiên, hi so sánh với những nhà tư bản khác ngay cả mạng cũng không còn, ba ông chấu bọn họ hiện giờ vẫn có thể còn sống, đã là may mắn trong bất hạnh!

Năm đó ông từng giúp đỡ người khác, những năm gần đây đều đang âm thầm lén trợ giúp bọn họ.

Lần này có thể từ nông trường đi vào đội sản xuất Thất Lý, đương nhiên không phải bọn họ vận khí tốt, phần tử xấu ở trong nông trường, thật ra phần lớn cũng không là người xấu, nếu không có người âm thầm thao tác, lúc này đây cơ hội đi ra ngoài chắc chắn không tới phiên cả nhà bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment