Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 320 - Chương 320. Trần Xảo Xảo Mang Thai 3

Chương 320. Trần Xảo Xảo mang thai 3 Chương 320. Trần Xảo Xảo mang thai 3

Lâm Tuệ cười đến mi mắt cong cong: “Thích thì ăn nhiều một chút.”

“Cháu sẽ ăn nhiều, thím không cần lo lắng, cháu nhất định sẽ không khách khí!” An Bình nói.

Mọi người thấy cậu như vậy, đều nhịn không được nở nụ cười.

Đại Kiều gặp một miếng thịt khâu nhục cho mẹ, nói: “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, như vậy em trai mới không bị đói!”

Lâm Tuệ cười càng vui vẻ, cũng gắp một miếng thịt cho cô nói: “Được rồi, cháu cũng ăn nhiều một chút, hôm nay thi thế nào?”

Đại Kiều nhẹ giọng nói: “Cháu cảm thấy rất đơn giản.”

Đề thi lần này cô đều làm hết, sau khi làm xong còn kiểm tra lại hai lần, cho dù đã vậy, cô vẫn là người đầu tiên nộp bài thi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lần này hẳn là cô có thể đạt hai điểm 100.

An Bình nghe được lời này, suýt chút nữa chảy nước mắt.

Lời này thật sự quá đâm vào tim học tra (học sinh yếu kém)!

Kiều Chấn Quốc nghe được lời này, vội vàng hỏi con gái lớn: “Đông Hà, con thì sao? Có phải cũng cảm thấy rất đơn giản hay không?”

Kiều Đông Hà: “…… Cha, con không cảm thấy rất đơn giản, nhưng con đều làm xong hết.”

Đầu óc của em gái Đại Kiều thật sự quá tốt, học thứ gì cũng vừa thấy đã biết, lại còn đã nhìn qua là không quên được, nhưng cô ấy không được như thế, cùng là một bài văn, cô ấy phải đọc thật nhiều lần mới có thể nhớ kỹ.

Nhưng công sức không phụ lòng người, đề thi lần này mọi người đều nói toán học rất khó, rất nhiều người đều không hoàn thành, cô ấy lại làm hết toàn bộ, cho nên cô ấy cảm thấy mình hẳn là thi không tồi.

Kiều Chấn Quốc yên tâm: “Làm xong là tốt, chỉ cần con có thể thi đậu sơ trung, ba có thể đạp xe đạp!”

Kiều Đông Hà: “……” Hoá ra cha quan tâm cô ấy như vậy, vẫn là vì xe đạp?

Mọi người nói nói cười cười, không khí rất hòa hợp, chỉ có Trần Xảo Xảo một mình ngồi một bên, giống như người ngoài cuộc.

Cơm nước xong, mọi người ở trong sân hóng mát.

Sau khi Trần Xảo Xảo rửa chén xong, túm góc áo đi tới nói: “Cha, mẹ, Chấn Dân đã gần hai tháng không về, con muốn lên huyện thăm anh ấy.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều an tĩnh, đồng thời nhìn về phía bà ta.

Kiều Tú Chi nhìn bà ta một cái nói: “Vậy bên phòng y tế thì sao? Gần nhất nhiều người bị bệnh như vậy, con có thể đi được sao?”

Trong lòng Trần Xảo Xảo “Lộp bộp” một tiếng, nụ cười cứng đờ: “Chuyện này con đã nói với bác sĩ Điền, bác sĩ Điền nói một mình anh ta cũng có thể lo liệu.”

Vạn Xuân Cúc bĩu môi nói: “Nếu một mình hắn có thể lo liệu, vậy sao trước đó còn muốn kéo em qua?”

Trần Xảo Xảo cảm thấy lời này của Vạn Xuân Cúc có ý ám chỉ, bà ta khẩn trương đến trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài: “Thật ra cũng không phải lo liệu được hết, chỉ là em kiên trì muốn xin nghỉ, anh ta không tiện từ chối, cho nên đồng ý rồi.”

Vạn Xuân Cúc “Ha” một tiếng: “Nói như vậy, bác sĩ Điền đối với em đúng là khá tốt.”

Mặt Trần Xảo Xảo lập tức đỏ bừng: “Chị dâu, lời này của chị là có ý gì? Chị muốn nói em và bác sĩ Điền có quan hệ bất chính sao? Nếu chị tiếp tục nói hươu nói vượn, em sẽ không để yên!”

Thanh âm bà ta cao vút mà bén nhọn, giống như móng tay xẹt qua pha lê, khiến người ta nghe xong cực kỳ không thoải mái.

Nhưng càng kỳ quái hơn chính là thái độ này của bà ta, tuy lời vừa rồi của Vạn Xuân Cúc có chút không ổn, nhưng lấy chỉ số thông minh và tính cách của bà ta, hẳn là không phải đang châm chọc mỉa mai, nếu thật sự hoài nghi quan hệ của bà ta và bác sĩ Điền, nhất định sẽ nói thẳng ra.

Tiểu Đông Vân bị doạ tỉnh, “Oa” một tiếng khóc lớn, khóc đến mặt đều đỏ lên.

Vạn Xuân Cúc vội vàng dỗ con gái nhỏ.

Chờ dỗ được Tiểu Đông Vân, lúc này bà ta mới ngẩng đầu lên nói: “Cô muốn chết à? Lớn tiếng như vậy chẳng lẽ không biết sẽ dọa đến Tiểu Đông Vân nhà chị sao? Hơn nữa, chị nói cô và bác sĩ Điền có quan hệ bất chính hồi nào, chẳng lẽ là cô làm chuyện mờ ám gì nên chột dạ rồi?”

Vạn Xuân Cúc hiện tại coi đứa con gái Tiểu Đông Vân này như bảo bối, không chỉ vì bồi dưỡng cô bé trở thành Đại Kiều tiếp theo, càng là bởi vì con gái nhỏ lớn lên rất giống bà ta.

Dáng vẻ của Tiểu Đông Vân như đúc ra cùng một khuôn với bà ta, bà ta càng nhìn càng cảm thấy đẹp, càng nhìn càng thích, dần dần liền thật sự đặt con gái vào trong tim.

Người đều là như vậy, một khi bắt đầu tiêu tốn rất nhiều sức lực và tình cảm vào một người hoặc một đồ vật, đắm chìm càng sâu, sẽ càng không cách nào buông tay.

Trần Xảo Xảo tức giận muốn chết, gắt gao cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng: “Chị dâu, nếu chị lại nói hươu nói vượn, em…… Em sẽ……”

Vạn Xuân Cúc hừ lạnh một tiếng: “Cô sẽ cái gì? Cô muốn mắng hay muốn đánh, cứ việc nói ra, chị đây trước nay chưa từng sợ!”

“Đều câm miệng cho tôi!” Kiều Tú Chi quát lạnh một tiếng, “Muốn đánh thì đi ra ngoài đánh, đánh xong cũng không cần quay về!”

Vạn Xuân Cúc rụt cổ, không dám tiếp tục mở miệng, âm thầm oán hận trừng mắt nhìn Trần Xảo Xảo một cái.

Trong lòng Trần Xảo Xảo ủy khuất muốn chết!

Bình Luận (0)
Comment