Nhưng nói một lát, liền biến thành phê phán hai người làm cha mẹ như Kiều Tú Chi và Tiết Xuyên, chốc lát nói bọn họ không dạy con tốt, chốc lát lại nói bọn họ lớn tuổi như vậy còn suốt ngày ân ái, thật sự không biết xấu hổ!
Cũng có chút người cảm thấy nhà họ Kiều ly hôn tuy thanh danh không dễ nghe, nhưng người ta lại là càng ly hôn càng tốt.
Nhìn anh hai nhà họ Kiều xem, sau khi ly hôn cưới Lâm Tuệ, vợ mới xinh đẹp hiền huệ, gia đình hài hòa, nhà cha vợ giúp đỡ, không gây chuyện, so với Phương Tiểu Quyên trước đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần đâu!
Lại nhìn Kiều Hồng Hà xem, vốn tưởng rằng làm một chiếc giày rách từng ly hôn lại mang theo con, nhiều lắm cũng chỉ có thể gả cho người goá vợ vừa già vừa xấu, ai ngờ đến bà lại bắt được thằng ba có tiền đồ nhất của nhà họ Vương.
26 tuổi đã là đoàn trưởng, chuyện này khiến không ít cô nương chưa gả chồng ghen ghét đỏ cả mắt!
Kiều Chấn Dân tự mình có bản lĩnh, lại làm công nhân ở huyện thành, lấy bản lĩnh của ông, nói không chừng không lâu sau có thể mang một cô gái trong thành phố trở về!
Hạnh Hoa lắc mông đi tới, phi một tiếng nói: “Các người muốn nâng chân thối của nhà họ Kiều lên thì tôi cũng không quản, nhưng các người cũng không cần nâng một bên giẫm một bên, chị Tiểu Quyên sau khi rời khỏi nhà họ Kiều cũng càng ngày càng tốt!”
Vợ Tống Kim Lai nghe được lời này, lập tức cười ra tiếng: “Cô mắt mù sao? Phương Tiểu Quyên càng ngày càng tốt chỗ nào? Trước đó gả đến nhà họ Vương cũng không tệ lắm, nhưng không chịu nổi người ta trời sinh mang xui xẻo, thằng năm nhà họ Vương khỏe mạnh như vậy, kết hôn chưa đến nửa năm đã bị khắc chết, chậc chậc chậc!”
Hạnh Hoa tức giận đến đỏ cả mặt: “Vợ Tống Kim Lai, nếu cô còn nói hươu nói vượn, tôi sẽ xé rách cái miệng thối của cô!”
Vợ Tống Kim Lai chống eo: “Cô xé đi! Tôi nghĩ mãi không rõ, Phương Tiểu Quyên rốt cuộc cho cô ăn cái gì, cư nhiên khiến cô cam tâm tình nguyện làm chó săn cho cô ta như vậy?”
Hạnh Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Cô cứ nói đi, cô cứ việc nói, có bản lĩnh chờ chị Tiểu Quyên gả vào thành phố làm bà lớn, cô cũng đừng có làm thân!”
Cái gì?!
Phương Tiểu Quyên gả vào thành phố làm bà lớn?
Đầu Hạnh Hoa úng nước nói hươu nói vượn à?
Tuy Phương Tiểu Quyên lớn lên rất không tồi, nhưng dù sao cũng đã gả hai lần, nếu nói Kiều Hồng Hà là giày rách, vậy Phương Tiểu Quyên chính là giày rách trong giày rách!
Người đàn ông nào làm quan lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, cố tình coi trọng một cái giày rách?
Mọi người nhanh chóng lôi kéo Hạnh Hoa hỏi thăm tin tức.
“Các người còn nhớ rõ nam thanh niên trí thức tên Mạnh Hồng Quang trước kia tới đội sản xuất hay không?”
Hạnh Hoa bị mọi người vây quanh ở trong, ngẩng đầu, đắc ý như mình mới là người gả vào thành phố làm phu nhân!
Mọi người ngẩn ra một chút, rất nhanh liền có người vỗ đùi phản ứng lại.
“Nhớ rõ, sao lại không nhớ? Lúc trước anh ta và Phương Tiểu Quyên mắt đi mày lại, còn tưởng rằng bọn họ sẽ thành, ai biết người ta quay về thanh phố liền lập tức không có tin tức! Sao, chẳng lẽ Phương Tiểu Quyên sắp gả cho anh ta?”
Hạnh Hoa đắc ý gật đầu: “Chính là thanh niên trí thức Mạnh, người ta hiện tại là bí thư của phó cục trưởng cục xây dựng Thượng Hải, ngoại trừ thị trưởng, cục xây dựng chính là lãnh đạo lớn ở Thượng Hải, mà thanh niên trí thức Mạnh làm bí thư của phó cục trưởng, có bao nhiêu người muốn nịnh bợ cũng không nịnh bợ nổi! Người đàn ông như vậy, chẳng lẽ còn kém một con chó giữ cửa?”
Kiều Chấn Quân đến xưởng thực phẩm trấn trên làm bảo vệ, lúc này ở trong miệng Hạnh Hoa liền biến thành chó giữ cửa.
Thôn dân không hiểu lắm cái gì là cục xây dựng thành phố, nhưng đó là thành phố lớn, lại là bí thư phó cục trưởng, không hiểu không quan trọng, tóm lại biết rất ghê gớm là được!
Người có đầu óc nhanh nhẹn lập tức vuốt mông ngựa nói: “Má ơi, vậy mà là bí thư phó cục trưởng, thanh niên trí thức Mạnh thật đúng là có bản lĩnh! Năm đó tôi vừa thấy liền biết anh ta là người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng, hiện tại là sao, anh ta thật sự muốn cưới Phương Tiểu Quyên sao?”
Có người ghen ghét nói: “Không thể đi? Nếu thanh niên trí thức Mạnh có bản lĩnh như vậy, sao còn về quê tìm vợ? Chẳng lẽ anh ta không vừa mắt cô nương nào trong thành phố sao?”
Thời buổi này, đừng nói người trong thành phố, cho dù người trấn trên cũng sẽ không dễ tìm con gái ở nông thôn, cho dù thanh niên trí thức Mạnh này muốn tìm con gái ở nông thôn làm vợ, có một đống cô nương chưa lập gia đình, hà tất nhất định phải là Phương Tiểu Quyên?
Hạnh Hoa đắc ý nói: “Đây là thanh niên trí thức Mạnh có tình có nghĩa, anh ta nói năm đó lúc tới đội sản xuất chúng ta, nếu không phải có chị Tiểu Quyên âm thầm giúp đỡ, anh ta đã sớm chịu không nổi nữa, đây cũng là do chị Tiểu Quyên có dự kiến trước, nhiều nam thanh niên trí thức như vậy, ai cũng không giúp, chỉ giúp thanh niên trí thức Mạnh, cho nên các người không hâm mộ nổi!”
Mọi người quả thực hâm mộ vô cùng, lúc trước sao bọn họ không giúp đỡ thanh niên trí thức Mạnh?