Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 385 - Chương 385. Lòng Người Hiểm Ác

Chương 385. Lòng người hiểm ác Chương 385. Lòng người hiểm ác

Nhà họ Thẩm nhận được điện thoại của Kiều Tú Chi, lập tức lái xe con đến bệnh viện, Thẩm Thiên Hựu vẫn không ngủ, vốn muốn đi theo qua đó, nhưng Thẩm Thế Khai không đồng ý.

Hai ông bà nhà họ Thẩm cũng không muốn đứa nhỏ trễ như vậy đi đến nơi như bệnh viện, cho nên nói hết lời khuyên anh ở lại.

Khi Tần Tiểu Mi nắm Đại Kiều đi vào, Lâm Tuệ đang ôm đứa nhỏ lau nước mắt.

Bình thường cặp song sinh xuất hiện tình huống một đứa nhỏ dinh dưỡng khá tốt, một đứa nhỏ thiếu chất dinh dưỡng, đứa trẻ dinh dưỡng kém, thân thể sẽ khá yêu một chút, nhưng lúc trước có như thế nào bà ấy cũng không nghĩ tới đứa nhỏ sẽ yếu ớt thành dạng này!

Bà ấy cảm thấy con trai nhỏ như thế, hẳn là do bà ấy bị kinh hách, lại nghiêng ngả lảo đảo, hơn nữa mất máu quá nhiều gây ra, dưới tình huống bình thường, bọn nhỏ còn phải đợi nửa tháng nữa mới ra, hiện giờ là bị cưỡng ép ra sớm.

Bà ấy ôm chặt con trai nhỏ, trong lòng áy náy vô cùng, Kiều Chấn Quân ở một bên lo lắng an ủi bà ấy.

Tần Tiểu Mi còn chưa kịp mở miệng, Đại Kiều vung tay bà chạy tới.

Đại Kiều bò lên giường, lau nước mắt cho mẹ cô nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, bà nội nói ở cữ không thể rơi nước mắt."

Lâm Tuệ nặn ra tươi cười: "Bé ngoan, mẹ không khóc."

Chuyện đứa nhỏ gầy yếu, ai cũng không có nói với Đại Kiều, dù sao cô vẫn là một đứa nhỏ, nói với cô cũng vô dụng, lý do Kiều Tú Chi chưa nói, là bởi vì bà có rất nhiều việc cần hoàn thành.

Mà lúc trước Đại Kiều ở trong hang động cũng không có cho các em trai ăn ngọc châu tử, cô sợ các em trai quá nhỏ, thoáng cái đút nhiều quá thì không tốt.

Nhưng lúc này nhìn thấy mẹ cô rơi lệ, lại quay đầu nhìn em trai nhỏ gầy trong lòng bà ấy, cô tựa hồ hiểu được cái gì.

Cô vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn của em trai nói: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, em trai sẽ tốt thôi, sau này con sẽ chăm sóc em trai!"

Lâm Tuệ nghe thấy lời nói săn sóc hiểu chuyện như vậy của đứa nhỏ, ánh mắt lại một lần nữa đỏ lên.

Tần Tiểu Mi đi tới, lấy ra chiếc khăn lau nước mắt cho bà ấy nói: "Ở cữ không thể chảy nước mắt, em xem Đại Kiều còn hiểu chuyện hơn em!"

Lâm Tuệ tiếp nhận khăn tay lau nước mắt, có hơi ngượng ngùng nói: "Chị Tiểu Mi, đã trễ thế này, sao các chị còn lại đây?"

Tần Tiểu Mi sẵng giọng: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao bọn chị có thể không lại đây?"

Lời nói vừa rơi xuống, Kiều Tú Chi và Thẩm Thế Khai đi vào.

Kiều Tú Chi nói: "Vợ thằng hai, con kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Thế Khai đi!"

Lâm Tuệ gật đầu: "Việc này nói đến cũng trách con, là con quá ngu, lúc ấy con ở bên trong uống nước đường, nghe thấy có người gọi vào trong nhà, nói Đông Lâm nhà con té gãy chân ở giữa sườn núi, trong lòng con sốt ruột liền chạy đi."

Trước kia nghe người ta nói, phụ nữ có thai ngốc ba năm, bà ấy còn không tin lời này, bởi vì lúc ấy mang thai Đông Lâm, đầu óc bà ấy vẫn rất linh hoạt.

Nhưng mang thai cặp song sinh tới nay, tuy rằng thân thể tốt lắm, nhưng đầu óc tệ hơn hồi còn trẻ.

Lúc ấy bà ấy vừa nghe thấy Đông Lâm té gãy chân , trong lòng gấp đến độ không chịu được, lo lắng đứa nhỏ sẽ sợ hãi, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh đứa nhỏ.

Tần Tiểu Mi an ủi nói: "Em cũng không cần tự trách, ai có thể nghĩ tới lòng người xấu xa như vậy!"

Lâm Tuệ thở dài một hơi: "Lúc ấy em cũng nghĩ như chị vậy, khi em đi ra cũng không nhìn thấy người, trong lòng cũng từng có hoài nghi có phải có người đùa dai hay không, nhưng nghĩ một hồi, tuy rằng bình thường người trong thôn thích nói chuyện thị phi khắp nơi, nhưng chưa bao giờ lấy chuyện này ra vui đùa hoặc là trêu cợt người ta."

Lời này của Lâm Tuệ thật sự không phải vì biện giải cho mình.

Thôn dân có thể sẽ vì một cây hành một con gà mà ngắt véo đến mặt đỏ tai hồng, hận không thể quất chết đối phương ngay tại chỗ, nhưng dù cho ầm ĩ thế nào, ai cũng sẽ không nói loại lời này để trêu cợt đối phương.

Loại chuyện này rất dễ bị lộ, một khi bị phát hiện không có xảy ra chuyện, bạn chẳng khác nào đang nguyền rủa đối phương, người ta có thể chịu để yên sao?

Lúc ấy chính là vì Lâm Tuệ nghĩ tới điểm ấy, nghĩ rằng sẽ không ai nói giỡn, hơn nữa rất sốt ruột , cho nên cũng không nghĩ đến viện cũ xác nhận một phen mà lại đi qua.

Ai biết, lòng người hiểm ác, cũng bởi vì sự sơ ý của bản thân bà ấy mà chịu tội!

Lâm Tuệ thở dài rồi tiếp tục nói: "Em đi đến giữa sườn núi, nghe thấy có đứa nhỏ đang khóc, tưởng rằng đó là Đông Lâm, bây giờ nhớ lại, thanh âm đó thật ra cũng không phải quá giống Đông Lâm, nhưng khi đó rất sốt ruột, cũng không có phân biệt kỹ đã bước qua, em mới vừa đi qua đã bị đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại thì ở trong hang động, sau đó Phương Phú Quý tới…"

Bình Luận (0)
Comment