Đoàn Sủng Cẩm Lý Ở Thập Niên 70 (Bản Dịch Full)

Chương 399 - Chương 399. Tự Mình Đa Tình

Chương 399. Tự mình đa tình Chương 399. Tự mình đa tình

Nghe thấy lời nói của sư trưởng Giang, y không khỏi giật mình: "Đứa nhỏ đó mới mười tuổi, nhỏ như vậy đến bộ đội có thích hợp không? Với lại thân phận của cậu bé không có việc gì chứ?"

Sư trưởng Giang nói: "Để thằng bé lại bộ đội, đương nhiên không phải bảo thằng bé tham gia quân ngũ, tuổi nhỏ như vậy, dù cho tôi muốn, những người khác có thể đồng ý sao? Nhưng đứa nhỏ đó cũng không thể ở đội sản xuất mãi được, nếu không đời này sẽ bị hủy!"

Ngốc ở trong chuồng heo của đội sản xuất, không thể đọc sách đến trường, tuy rằng bởi vì sự cố gắng của bọn họ, khiến người của đội sản xuất thay đổi cái nhìn với bọn họ, chỉ là thân phận của bọn họ là phần tử xấu một ngày, đời này bọn họ cũng chỉ có thể ngốc ở trong chuồng heo!

Vương Viêm Sinh tuổi còn trẻ có thể lên đến vị trí này, ngoại trừ một tinh thần mạnh mẽ, đầu óc của y đương nhiên cũng không ngốc, y suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền hiểu được.

Chỉ thấy mày kiếm của y nhíu lại nói: "Sư trưởng Giang lẽ nào muốn để đứa nhỏ đó giả chết?"

Sư trưởng Giang gật đầu, thở dài nói: "Tôi có một họ hàng phương xa, đứa nhỏ trước đó của bọn họ không lâu đã bệnh chết rồi, việc này bọn họ vẫn chưa báo cho công xã của bọ họ, sau khi tôi biết, liền đề xuất để đứa nhỏ Hoắc Trì thế thân cho con của bọn họ, bọn họ đồng ý rồi."

Đương nhiên, quá trình này không thể thiếu ông ấy hứa rất nhiều ưu đãi, nếu không đối phương chắc chắn không muốn phối hợp.

Vương Viêm Sinh nghe xong trầm mặc một hồi, gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt, đứa nhỏ đó thiên tính thông minh, nếu vẫn ngốc ở trong chuồng heo, quả thật đáng tiếc!"

Sư trưởng Giang bưng chén tráng men uống một ngụm nước nói: "Đến lúc đó cậu đến chỗ nhà tôi cầm chứng minh thân phận của đứa nhỏ đó, sau đó lại dẫn đứa nhỏ đó đến bộ đội, đến lúc đó để ở nhà tôi nuôi."

Năm đó sư trưởng Giang nhận ân huệ trợ giúp rất nhiều lương thực của Hoắc Hoa Thanh, những năm gần đây vẫn muốn cải thiện vận mệnh của ba người nhà họ Hoắc, nhưng bất đắc dĩ sức mạnh của ông ấy có hạn, chuyện có thể làm không nhiều lắm.

Vương Viêm Sinh gật đầu trả lời được, sau đó rời văn phòng, chuẩn bị trở về thu dọn đồ đạc.

Đi đến tòa nhà, đập vào mắt lại nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đứng ở dưới tòa nhà, y dừng một chút.

Tấm lưng đó rất quen thuộc, không phải người khác, đúng là Đổng Lỵ Lỵ.

Đổng Lỵ Lỵ có chút cảm giác, quay đầu lại trông thấy Vương Viêm Sinh nhíu mày nhìn cô ta, mặt đỏ lên nói: "Tôi, tôi không phải đến chờ anh!"

Vương Viêm Sinh nghe nói như thế, không khỏi cũng dừng một chút.

Thì ra là y tự mình đa tình?

Đổng Lỵ Lỵ nói: "Người yêu của tôi cũng ở nơi này, anh ấy đi lên lấy đồ, bảo tôi ở đây chờ anh ấy." Cho nên anh bớt tự mình đa tình!

Vương Viêm Sinh nghe thế, trên mặt rốt cục hiện lên một sự xấu hổ.

Vừa rồi y quả thật nghĩ rằng Đổng Lỵ Lỵ đang chờ y, dù sao loại chuyện này trước kia thường xuyên xảy ra, tuy rằng lần trước sau khi nói rõ ràng với cô ta, đã lâu cô ta cũng không có đến nữa.

Hai người đang xấu hổ, một người chàng trai trẻ tuổi chạy từ trên lầu xuống, vừa chạy vừa cười nói: "Ngại quá, để em đợi lâu, nè, đây là sách em cần."

Đổng Lỵ Lỵ nhìn thấy người yêu, lộ ra nụ cười sáng lạn nói: "Không sao, chẳng qua em mới đợi một hồi, sách này em tìm đã lâu, không nghĩ tới anh lại có, thật sự là quá tốt, em xem xong lập tức trả lại anh!"

Chàng trai lắc đầu, trên gương mặt của thanh niên lộ ra hàm răng trắng nói: "Không cần trả, đồ của anh chính là đồ của em."

Vừa mới dứt lời, lúc này anh ta mới phát hiện thủ trưởng của mình đang đứng ở phía sau.

Thật sự là muốn chết!

Vừa rồi anh ta xuống dưới, trong mắt chỉ nhìn thấy một mình người yêu, vậy mà ngay cả đội trưởng Vương cao lớn như vậy cũng không nhìn thấy!

Anh ta vội vàng nghiêm rồi chào theo nghi thức quân đội: "Chào đội trưởng!"

Vương Viêm Sinh gật đầu, khi đi qua bên người bọn họ nói: "Đồng chí Đổng là cô gái tốt, đối xử người ta cho tốt!"

Chàng trai lại chào theo nghi thức quân đội, cười càng thêm sáng lạn: "Tuân lệnh, đội trưởng!"

Đổng Lỵ Lỵ không nghĩ tới Vương Viêm Sinh sẽ nói như vậy, sau khi ngơ ngác một hồi, cái mũi hơi có chút chua xót.

Khi ánh mắt đầu tiên của cô ta nhìn thấy Vương Viêm Sinh đã thích y, sau này cô ta tìm cách tới gần y, nhưng đối phương không chút động lòng.

Cô ta từng khổ sở, từng uể oải, nhưng bây giờ cô ta đã bình thường trở lại.

Người cô ta từng thích, cho dù không thích cô ta, nhưng cũng là một người đáng thích.

Nhân phẩm của y khiến cô ta cảm thấy, thanh xuân của cô ta không bị phụ lòng!

Vương Viêm Sinh bên này cầm vé xe, thu dọn đồ đạc liền rời đi.

Mà Đại Kiều còn không biết, rất nhanh anh Hoắc Trì của cô sẽ chia xa cô.

Bình Luận (0)
Comment